Ngủ Ngon, Hẹn Mai Nhé

Chương 60

“Anh còn biết cả anh Nakanishi sao, chẳng lẽ là biên tập của nhà nào à? Nhưng tôi trông anh không giống biên tập lắm, giống người làm kinh doanh hơn. Áo vest là thẳng thớm thế này chắc là nhân viên của một nhà xuất bản lớn. Nhà nào thế?”

Trước sự tò mò của Komine, Shiji đáp, “Cậu đoán trúng một nửa. Tôi đúng là làm kinh doanh, nhưng không hoạt động trong lĩnh vực xuất bản.”

Shinji rút từ hộp trong túi áo ra một tấm danh thiếp, độngt ác vô cùng bài bản, nhuần nhuyễn.

“Hình như tôi từng nghe tên công ty này rồi. Nổi tiếng lắm hả?”

Đối diện với Komine ngây thơ, một người luôn coi mình là tinh anh của giới văn phòng trong các công tu lớn như Shinji chỉ biết cười nhăn nhó. Komine ra mắt công chúng từ hồi học cấp ba, chưa từng lăn lộn va vấp nên hơi thiếu kiến thức xã hội.

“Anh Ito là người quen cũ của Tsugumi?”

“Ừm, đúng vậy.”

Nhìn nụ cười tối nghĩa của Shinji, Komine nghiêng đầu “Hửm?” một tiếng.

“Bút danh của Tsugumi là ‘Ito’, mà nah cũng là Ito. Hửm?”

Komine tiếp tục nghiêng đàu, hai mắt cậu dần lóe sáng. Trực giác của một họa sĩ chuyên vẽ truyện tranh tình cảm thật nhạy bén. Cậu dùng ánh mắt như chim ưng thấy mồi lai qua lại giữa Shinji và Tsugumi.

“Tôi biết rồi! Anh là bạn trai cũ cửa Tsugumi, phải không, phải không?”

Thấy Shinji gật đàu mờ ám, Komine vỗ tay đắc ý nhưng lại lộ vẻ ngờ vực, chân mày nhíu chặt như đang suy nghĩ điều gì.

“Bút anh của Tsugumi là ‘Ito’, mà anh Ito lại là bạn trai cũ của Tsugumin. Tsugumin chia tay với bạn trai đã quen nhau mười năm, từ lúc Tsugumin ra mắt tới giờ vừa đúng…”

Komine gập ngón tay tính toán, một giây sau đó, nét mặt lập tức thay đổi.

“Ông chính là cái tên không xưng làm gay đó sao?!”

Shinji chớp mắt nhìn Komine đột ngột thay đổi thái độ.

“Sao… sao đột nhiên lại…?”

“Còn hỏi tại sao nữa hả? Đừng có đùa với tôi! Đã là gay rồi còn dùng một phát kêu muốn có con, thì khác gì cầm dao đâm thẳng vào cổ họng người ta kia chứ!”

“Komine, cậu đừng nói nữa. Tôi…”

Tsugumi cuống cuồng xen vào, nhưng Komine vẫn chưa chịu dừng lại.

“Ông nói với một người là gay rằng muốn có con thì khác gì bảo họ đi đầu thai lần nữa làm con gái hả? Khác gì bảo họ chết đi chứ? Ông có hiểu cảm giác bị người mình yêu gần chục năm trời bảo đi chết đi là thế nào không? Bất kể ông mặt dày mày dạn muốn quay lại với anh ấy cỡ nào đi nữa…”

“Komine, đủ rồi đấy!”

Kudo nhanh chóng lấy tay bịt miệng Komine lại, dùng sức lôi cậu về phía mình. Kẹp chặt Komine đang giãy giụa như vẫn chưa nói đủ, Kudo cúi đầu với Shinji.

“Chúng tôi xin lỗi vì chưa rõ chuyện gì đã mời anh vào đây.”

“Không sao…”

Shinji thở dài một tiếng rồi đứng dậy.

“Tôi cũng rất xin lỗi vì đã phá hỏng cuộc vui của mọi người. Tôi về đây.”

Shinji bước ra cửa. Tsugumi vẫn cúi gằm mặt nên không biết Shinji có nhìn về phía anh hay không. Trong bầu khí cực kì khó xử ấy, Sakutaro vốn giữ im lặng từ đầu tới giờ chợt đứng dậy.

“Sakutaro?”

Lờ đi Tsugumi đang nhìn mình, Sakutaro nhanh chóng bước ra khỏi quán.

Những người còn lại, kể cả Tsugumi đều ngản ra. Rốt cuộc cậy ấy làm sao vậy?

“Chắc đi nện cho hắn một trận.”

Nghe Komine nói vậy, anh cảm thấy khá nghi ngờ. Bất kể lí do gì đi nữa, anh không nghĩ Sakutaro sẽ dùng đến bạo lực, nhưng vì lo lắng nên anh cũng rời khỏi chỗ. Tsugumi bước ra khỏi quán, leo lên cầu thang dẫn lên mặt đất. Vừa tới nơi, đang định nhìn ngó xung quanh thì đã nghe thấy tiếng Sakutaro phát ra từ ngõ rẽ bên cạnh.

“Anh Ito vẫn còn yêu Tsugumi chứ?”

Trong con hẻm chật hẹp, Shinji và Sakutaro đứng đối diện nhau, anh không nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt Sakutaro bấy giờ đang quay lưng về phía mình.

“Cậu với Tsugumi là…?”

“Bạn.” Sakutaro rành mạch đáp. “Tôi là người bạn rất quan trọn của anh ấy, cho nên tôi muốn hỏi anh, có phải anh vẫn còn yêu Tsugumi hay không?”

Một thoáng im lặng kéo đến.

“Nói thật, tôi rất hối hận chuyện chia tay.”

Shinji lẩm bẩm.

“Sau khi chia tay với Tsugumi, tuy trông bề ngoài vẫn ổn nhưng thực ra tôi cũng đã gặp rất nhiều khó khăn. Nếu Tsugumi chịu tha thứ thì tôi vẫn muốn quay lại với em ấy.”

“Muốn quay lại à?”

Tiếng đế giày chà trên mặt đường tạo nên âm thanh rào rạo, Sakutaro đạp từng bước lại gần.

“Anh có biết, Tsugumi đã đau khổ thế nào không hả?”

“Tôi biết.”

“Anh chẳng biết gì hết!”

Sakutaro gằn giọng.

“Anh không hiểu được Tsugumi đã nghĩ gì sau khi chia tay, cho nên anh mới có thể nói chuyện quay lại dễ dàng như vậy.”

“…”

“Chia tay hay không tùy vào tình cảm của mỗi người nên không còn cách nào khác. Nhưng anh đã làm người ta đau khổ như vậy rồi mà vẫn khăng khăng đòi quay lại cho sướng bản thân thì ích kỷ quá rồi đấy!”

Sakutaro nói đến đây thì ngừng lại. Tsugumi thấy cậu đang siết chặt nắm đấm.

“Chắc đi nện cho hắn một trận.”

Lời nói của Komine vừa lướt qua tâm trí anh thì nagy khoảnh khác tiếp theo, Sakutaro đã đột ngột đẩy Shinji vào tường.