“Ha ha, ông Lạc đừng khách khí như thế với cháu, cứ gọi cháu như Nguyệt.” Mặc Hi nhẹ nhàng cười nói, lại không có nghĩ đến Lạc Nham lại sững sờ, trong phúc chốc mắt trợn to, chỉ nghe thấy ông ấy nói, “Này… Này, Gia, sao Gia chủ có thể tùy ý gọi…”
“Khục…” Không thể tưởng tượng được sao Lạc Nham lại nói ra một câu như thế, làm cho Mặc Hi sặc nước trong cổ họng, ý của cô là cứ trưởng bối và hậu bối bình thường thôi.
“Khục, không, không có ý tứ, ông già hồ đồ rồi.” Lạc Nham cũng nhanh chóng hoàn hồn, ho khan một tiếng. Bởi vì câu thúc đối mặt với Mặc Hi nên mới khiến ông nói như thế, bây giờ nghĩ lại cũng hiểu rõ ý tứ của Mặc Hi, tiếp theo nói, “Mặc tiểu thư nói thì ông đều hiểu, nhưng xưng hô này vẫn gọi như vậy thì tốt hơn, vốn dựa theo thực lực và địa vị của Mặc tiểu thư để ông gọi một tiếng Đại nhân cũng không quá phận…”
Không đợi Lạc Nham nói xong thì Mặc Hi cắt ngang, “Ông nên gọi như cũ là được.”
Lạc Nham muốn gọi thế nào là vấn đề của ông ta, Mặc Hi đã bảo ông thế rồi nhưng ông không chịu thì cô cũng không cưỡng cầu, dù sao đối xử tốt với Lạc Nham như vậy cũng vì Lạc Nguyệt. Thế giới này cường giả vi tôn, đối với người thế hệ trước mà nói càng thêm coi trọng.
“Vâng.” Lạc Nham gật đầu, so với vừa mới câu thúc thì khá hơn một chút, dù sao đối mặt dáng tươi cười như vậy cũng không khỏi có chút thân cận, lên tiếng nói, “Là như vậy đấy, tôi muốnhỏi Mặc tiểu thư…”
Hơi ngập ngừng làm cho Mặc Hi nhìn chăm chú, thì thấy khuôn mặt Lạc Nham thận trọng và nghiêm túc, “Trưởng lão khách khanh áo đen giúp Gia chủ đoạt được vị trí gia chủ là Mặc tiểu thư?”
“Ha ha.” Mặc Hi mỉm cười, thế nào cô cũng không có nghĩ đến Lạc Nham hỏi chính là cái này, hình như vấn đề này không quan trọng lắm, nhàn nhạt nói, “Vâng, không sai.”
Chuyện này không cần phải giấu giếm.
Đã sớm nghĩ đến, cũng có tâm lý chuẩn bị nhưng trong lòng Lạc Nham vẫn chấn động, người cúi xuống rồi quỳ, giọng điệu cung kính, “Tại chỗ này tôi khấu tạ Mặc tiểu thư! Nếu không có Mặc tiểu thư…”
Người chưa có quỳ đi xuống thì đã bị một cỗ năng lượng cản lại, đồng thời nghe thấy giọng nói cười của Mặc Hi, ” Ông Lạc, ông đừng quỳ cháu, ông cũng biết quan hệ của Nguyệt và cháu, cháu sẽ không hề do dự khi trợ giúp bạn ấy, nếu như bị Nguyệt biết ông quỳ cháu thì không biết bạn ấy lải nhải cháu thế nào đâu, ha ha!”
“Mặc tiểu thư…” Lạc Nham ngẩng đầu, cô lời nói này là chấp thuận, hay cô tùy ý bày tỏ? Vẫn cố ý cho biết?
“Nếu không có chuyện gì khác thì cháu muốn đi trước.” Mặc Hi thanh đạm nói cười, khi Lạc Nham gật đầu nhẹ một phát, thong thả rời đi về phía trước.
Nhìn cái bóng người đang dần dần rời xa, ánh mắt Lạc Nham có hơi đăm chiêu.
Do nhớ lại một màn năm đó mới gặp.
Khi đó, cô mới chỉ là một đứa bé chín tuổi, thế nhưng cứ như đã có chút hơi thở bình thản và trí tuệ của một thượng vị giả.
Đối với cái tràng chiến đấu giảng giải đạo lý kia, thực lực thiên phú võ giả cũng khiến người ta kinh ngạc.
Mà lúc đó trong lòng ông tỵ húy cô, nghĩ thầm cô tuyệt đối sẽ không đơn giản, lại không có nghĩ đến lúc này mới bảy năm ngắn ngủn, cô đã làm đến mức này.
Mười sáu tuổi ah, có thể đối chiến với cao thủ cấp Hoàng, đó là tình trạng gì?
Chuyện cũ đã xảy ra lâu rồi mà giống như phát sinh ngày hôm qua.
“Không thể không nói… Năm đó đã đi đúng một bước kia …… Nếu vạn nhất Tiểu Nguyệt làm địch thủ của Mặc Hi…”
“Ha ha, có lẽ thế.” Một tiếng cười nhẹ của thiếu nữ khi nghe đến tiếng lẩm bẩm của Lạc Nham.
“Hả?” Nhất thời khiến Lạc Nham xoay người nhìn về phía sau, thì thấy Lạc Nguyệt mặc phục trang huấn luyện, giờ phút này cô đang cười nhìn phương hướng Mặc Hi rời khỏi.
“Gia chủ!” Lạc Nham cung kính gọi một tiếng, hơi cúi đầu.
Lạc Nguyệt lúc này mới quay đầu lại, nhìn về phía Lạc Nham, nụ cười trên mặt tán đi một tí nhưng đôi mắt lại ấm áp đấy, nghe cô cười nhạt nói, “Ông nội, về sau ông không cần câu thúc như thế.”
“Cái kia…”
“Cháu biết rõ ông muốn nói cái gì, chỉ bây giờ ở đây không phải ở tại Lạc gia sao? Hãy buông lỏng, bây giờ chỉ có hai người chúng ta.”
“… Tiểu Nguyệt…” Cuối cùng Lạc Nham nhẹ nhàng nói với giọng điệu thương yêu.
“Ha ha.” Lạc Nham chắp tay mà đứng, cười nhẹ, “Ông nội, ông vừa mới nói năm đó một bước kia đi đúng … Sao?”
“Ngạch…” Không có nghĩ đến Lạc Nguyệt sẽ đột nhiên hỏi cái này, Lạc Nham hơi sững sờ, tiếp theo gật đầu, “Không sai, Mặc Hi này khiến cho lòng người phát lạnh.” Mặc dù… hơi thở và sắc mặt cô luôn khiến người ta ấm áp, thế nhưng mà đồng thời lại để người ta không thể không sợ, không thể không kính, tựu là mâu thuẫn như vậy.
“Ông…” Lạc Nguyệt ngoái đầu nhìn lại, trong đó ánh mắt sáng rọi, “Ông cũng không hiểu Hi, bạn ấy cường đại, bạn ấy ôn nhu, bạn ấy vất vả, bạn ấy chấp nhất…”
“Chỉ cần ông thật lòng với bạn ấy thì bạn ấy gấp mười lần, gấp trăm lần đối tốt với ông, dù bình thường bạn ấy cũng không biểu hiện ra.”
“Hi, kỳ thật bạn ấy dịu dàng hơn bất cứ ai, cho dù bạn ấy cường đại vượt qua mọi dự liệu.”
“Ông nội, ông có hiểu không?” Hình như Lạc Nguyệt nhớ đến điều gì, trên mặt nở nụ cười ấm áp, “Từ lần đầu tiên nhìn thấy Hi, cháu cảm giác được bạn ấy rất vất vả, sau khi bởi vì cháu đã bị người thân trong gia đình bắt nạt và phản bội, cho nên cháu mới trở nên thành thục, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Hi, cháu cảm thấy cậu ấy trưởng thành hơn bất cứ người lớn nào, cháu cảm thấy bạn rất vất vả, thế nhưng mà hết lần này tới lần khác hơi thở và ánh mắt của bạn ấy lại dịu dàng như vậy, khi đó cháu rất muốn tiếp xúc bạn ấy làm cho bạn ấy vui vẻ.”
“Thế nhưng mà đến cuối cùng đều do bạn ấy chăm sóc cháu.”
“Cháu chỉ có mình Hi là bạn thân nhất, nhưng chỉ mình bạn ấy là đủ rồi.”
“Ông nội, câu cuối cùng bạn ấy nói cố ý để cho cháu nghe thấy đấy.” Lạc Nguyệt nói cười, xoay người muốn rời khỏi, “Sau này không cần khách khí với bạn ấy, cháu đi tu luyện đây.”
“Uh…” Sau khi nghe hết lời lải nhải kia, trên mặt Lạc Nham nở nụ cười hiền lành, Tiểu Nguyệt cũng chỉ có liên quan tới chuyện của cô ấy thì mới bắt đầu lải nhải, ha ha.
Ông… Thật sự đáng cảm tạ thiếu nữ kia, có thể để Tiểu Nguyệt vĩnh viễn giữ được bản tính đó.
Nghĩ đến ở đây, Lạc Nham cũng nhếch miệng cười rồi cũng bước đi.
Hôm nay, thành Đế Do lại nghênh đến một vị khách đặc biệt, hoặc là phải nói là người của liên minh.
Bên trong phòng hội nghị không tính là rộng có mấy người đang ngồi, trong đó có Mặc Hi và Thiên Nhu, Lạc Nguyệt, Khố Lạp, bọn người An Dĩ Mẫn.
Mà ngồi đối diện bọn hắn là mấy người quen, một người đàn ông trung niên, khuôn mặt không tính là tuấn mỹ, càng có thể nói là bình thường, nhưng khuôn mặt bình thường kia có loại hấp dẫn khó nói, rất để lại ấn tượng tốt cho mọi người.
Ngồi bên cạnh hắn, cũng là một người trung niên, nhưng liếc mắt cũng có thể thấy được hắn trẻ hơn người bên cạnh hắn, kể cả khí độ.
Hai người này, đúng là nguyên phó hiệu trưởng trường【 Andara 】, Leica. Còn có thầy giáo Kiếm Hoa, vài người khác cũng là thầy giáo cũ【 Andara 】.
“Chào Phó hiệu trưởng và các thầy giáo.” Không gian yên lặng, Mặc Hi cười nhạt lên tiếng trước, cái này đã đủ hiểu địa vị của cô, chỉ bởi vì cô lên tiếng nói chuyện sau đó, An Diệc Kỳ còn có vài vị trung niên nhân đều không có nói gì, hết thảy tự nhiên. Rõ ràng giao quyền quyết định vào tay cô.
Thật ra cái này cũng không kỳ quái, tại các gia tộc bây giờ đều là bọn trẻ Lạc Nguyệt, bọn hắn cũng không có ý định quản, để bọn họ rèn luyện là tốt rồi, mà bên trong hậu bối, bọn hắn chắc coi Mặc Hi cầm đầu.
Mà năng lực của Mặc Hi làm cho những đại nhân ở đây không thể nói được lời nào, dĩ nhiên trở thành kết cục như vậy.
“Ha ha, em gọi là Mặc Hi à.” Leica cười nhạt một tiếng, rất là ôn hòa, nhìn Mặc Hi rồi nói cười, ” Chỉ sợ Tiểu Hi gọi nhầm rồi, bây giờ chúng ta cũng không phải phó hiệu trưởng và thầy giáo nữa, chỉ là một đám tu luyện giả bình thường đến cầu bảo hộ cùng với cộng đồng thảo phạt Liên minh dị năng mà thôi.”
“Ah?” Một tiếng Tiểu Hi, Mặc Hi không thèm để ý, không hề khách khí gọi như thế để Mặc Hi thoải mái, cũng đối với nguyên phó hiệu trưởng này coi trọng hơn một phần, cười nói, ” Tu luyện giả bình thường?”
“Không sai, chúng ta đã sớm đã không phải là người【 Andara 】rồi, cho nên mời quý thành tiếp nạp chúng ta, chúng ta cũng tất nhiên xuất lực, dù sao có vài cường giả cấp Vương và cấp Sư, tại này sau đó đối với quý thành trợ giúp cũng không nhỏ.” Lúc nói lời này, sắc mặt Leica dịu dàng và nở nụ cười, ánh mắt và giọng điệu cũng không có một điểm ngạo mạn, chỉ có nhàn nhạt trần thuật.
“Những người này đều từng là người【 Andara 】?” Mặc Hi vẫn hỏi lại một lần nữa, lại không có trả lời Lecia.
“Uh.”
“Vậy tôi muốn hỏi một câu.” Mặc Hi nhẹ nhàng nháy mắt, biến đồng tử đen nhánh trở thành tím trong suốt, “Nếu chúng tôi an bài các người tiên phong, cho dù là chết cũng không được trở về, các người còn muốn gia nhập sao?”
Khuôn mặt hiện cười, giọng nói thanh đạm, lại khiến cho người khác không cảm nhận được sự vui vẻ mà chỉ có sự công nhận.
“Gia nhập.” Leica nói dịu dùng, bày tỏ đáp án.
“Gia nhập.” Thứ hai là Kiếm Hoa.
“Gia nhập.” Tiếp được đến là tất cả mọi người đang có mặt tại đó.
Nhìn hết thảy, Mặc Hi cười nhạt một tiếng, con ngươi quét qua mọi người rồi cuối cùng lướt qua Leica, cười nói, “Xem ra bọn hắn chủ yếu vì chú ah.”
“Ha ha, đúng vậy.” Leica cũng không phủ nhận.
Trong chốc lát trầm mặc, Mặc Hi cứ nhìn hắn như vậy, tiếp theo lại hỏi, “Chú xác định những người có mặt ở đây không phải là gián điệp của 【 Andara 】?”
“Nếu có thì cháu có thể giải quyết, đúng không?” Leica mỉm cười trả lời.
“Đây chính là chú cho tôi quyền lợi tùy ý giết đồng bạn của chú.” Hình như có chút tiếc nuối, mắt nhìn về phía một người trong đó, còn không đợi thấy người nọ phản ứng, trong nháy mắt một miêu trảo màu đen đã xé nát đầu người, máu tươi vung khắp nơi.
Đối với việc này, Leica không có hành động gì, những người khác cũng chỉ hơi loáng qua một tia kinh dị rồi lại khôi phục bình thường, nhưng thân hình thẳng tắp hơn trước, hơi thở cũng yên lặng.
Mặc Hi hơi vuốt ve Thanh Dực đã trở lại trong lòng, xúc cảm sờ lông mền mại rất tốt, đôi mắt Mặc Hi cũng ấm áp vui vẻ, con ngươi màu tím nhìn mọi người.
Một hồi, Mặc Hi đứng dậy đứng thẳng, vươn bàn tay mềm mại về phía Leica, nụ cười trên mặt khiến cho cả không gian cũng ấm áp lên, “Hoan nghênh các người gia nhập.”
“Ha ha, cám ơn.” Leica cũng đứng thẳng, cùng bắt tay với Mặc Hi, đúng tiêu chuẩn lễ bắt tay, từng người rời khỏi.
“Vậy chúng ta đi ra ngoài trước, các người có chuyện gì thì từng người tâm sự, nói xong rồi, thì ngoài cửa sẽ có người đưa các người đi tới chỗ ở, cũng sẽ cho biết công việc cần làm.” Mặc Hi nói, đối diện mọi người cười cười rồi xoay người rời khỏi, đồng thời mọi người cũng đi luôn.
Cho đến khi kết thúc, bọn hắn đều không có nói một lời, toàn bộ giao cho Mặc Hi xử lý.
Khi cửa đóng lại, Lạc Nguyệt là người đầu tiên mở miệng, hỏi Mặc Hi, “Hi, bọn người 【 Andara 】 đều là người có địa vị, bạn cứ thế mà tin tưởng bọn hắn rồi hả?”
Không phải cô không tin Mặc Hi, chỉ là nghi hoặc trong lòng nên vẫn muốn đi hỏi, nếu như đối phương không phải là Mặc Hi, chỉ sợ cô sẽ không hỏi, mà là đem nghi hoặc lưu lại trong lòng.
“Bạn nghĩ rằng tớ sẽ bị lừa à?” giờ phút này Mặc Hi còn chưa có giải trừ con mắt màu tím, lúc này nhìn Lạc Nguyệt, bên trong mắt màu tím là nụ cười thản nhiên, hình như nhìn thấu tất cả, tựa như nhìn thấu linh hồn.
Nếu nhìn vào mắt tím quá lâu sẽ hơi chút mất phương hướng, giống như là một dạng năng lực, Lạc Nguyệt lấy lại bình tĩnh, thì thấy sắc mặt vô tội của Mặc Hi, nhất thời cười nói, “Đúng là phúc hắc.”
Phúc hắc?
Lại một lần nữa nghe thấy từ này, dùng tại trên người Mặc Hi, Thiên Nhu hơi vui vẻ.
Mặc Hi nghe thấy Lạc Nguyệt nói từ này lần thứ nhất, không khỏi nở một nụ cười, mặt mày sạch sẽ, mị hoặc, do bây giờ cô đang trưởng thành càng câu hồn hơn, chỉ thấy cô sâu kín cười nói, “Phúc hắc sao? Tớ sẽ khiến Nguyệt biết tớ phúc hắc nhiều như thế nào?”
Cái tay kia sờ lên cằm nhỏ của cô.
“…” Bị sắc đẹp hấp dẫn, bị hai mắt màu tím chăm chú nhìn, Lạc Nguyệt cố gắng nuốt từng ngụm nước bọt, đợi sau khi cô hoàn hồn, tay Mặc Hi sớm đã rời khỏi, rồi khôi phục lại con ngươi màu đen mang theo tia đùa giỡn nhìn cô.
Lại nhìn những người khác, người nào cũng phải nén cười.
“Hi!!” Một tiếng rống nổi giận, Lạc Nguyệt đã đi tới chỗ Mặc Hi.
“Ha ha…” Tiếng cười như chuông bạc từ trong miệng Mặc Hi toát ra, người cô đã xuất hiện tại bên ngoài trăm mét, cười xem Lạc Nguyệt, “Thế nào? Thẹn thùng? Nguyệt rất đáng yêu! Ha ha!”
“Cậu… cậu! Đợi, đợi cho Bản tiểu thư, đợi khi tớ bắt được bạn còn không đem bạn thực hiện ngay tại chỗ!”Hô to lên, chỉ là nội dung kia lại khiến cho mọi người đang đứng tại chỗ thiếu chút té ngã trên đất, lời nói này… Còn thật là…
“Ah? Ngược lại tớ đang muốn đây này.” Nụ cười trên mặt Mặc Hi càng sáng lạn, Lạc Nguyệt như vậy mới là Lạc Nguyệt ah! Đã bao lâu rồi? Cô mới toát ra bản tính, nói những lời mang bom như thế? Ha ha…
Người không ngừng chớp động, mà Lạc Nguyệt cũng không ngừng đuổi theo Mặc Hi, đồng thời không ngừng truyền đến tiếng gào thét: “Có bản lĩnh thì đừng có chạy ah! Nghe lời ah! Nhất định tớ sẽ rất dịu dàng đấy!”
“Ha ha ha! Sợ lắm à? Không vội, một lần không được thì lần thứ hai sẽ quen thôi mà ~!”
“…”
Vừa nói vừa đuổi, chỉ thấy trên mặt cô tràn đầy nụ cười, giống như cô gái ngây thơ lãng mạn lúc trước, khiến cho không khí trở nên thanh thuần hơn nhiều.
Những người khác cũng cười, mọi người nhìn nhau có thể thấy đối phương cũng vui vẻ như mình.
“Đi thôi!” Một người lên tiếng, mọi người đều gật đầu, đồng thời rời khỏi.
Mà ở cánh cửa khác, bên trong căn phòng.
Cả bên trong căn phòng chỉ còn lại có bọn người Lecia, giờ phút này ngoài trừ Leica và Kiếm Hoa thì những người khác dường như được thả lỏng, một người trong đó lẩm bẩm nói, “Rất… Đáng sợ…”
“Đúng vậy!” Một người vỗ vỗ mặt rồi nói, “Rõ ràng sắc mặt và nụ cười đều khiến cho người có cảm giác dịu dàng, thế nhưng mà đáy lòng lại lạnh lẽo, không dám có một điểm buông lỏng.”
“Cô thật sự chỉ có mười sáu tuổi sao? Con mẹ nó, rõ ràng cái gì cũng không có làm, nhưng lại áp lực như vậy.”
“Nói ra thì đám người kia giống như coi cô ấy cầm đầu ah! Sao bọn hắn có thể để cho một đứa bé cầm lái chứ!”
“Phó hiệu trưởng, anh thấy thế nào?”
Sau khi hỏi ra lời nói này, trong nháy mắt mọi người không nói chuyện nữa, toàn bộ nhìn Leica.
“…” thở ra một hơi, ánh mắt Leica có chút chớp động, nhàn nhạt lên tiếng, “Tôi đã không còn là phó hiệu trưởng nữa, sau này đừng gọi nhầm.”
Nói xong một câu này, lại tự mình thì thầm, “Nếu【 Andara 】bây giờ vẫn là 【 Andara 】, có học sinh như vậy, còn sợ sẽ không cao hơn một tầng sao…”
“Đại nhân…” Kiếm Hoa hô một tiếng.
“Ha ha, không cần lo lắng, tôi chỉ tùy tiện cảm thán thôi, 【 Andara 】 đã là dĩ vãng.” Leica nở nụ cười, chớp mắt nhìn về phía mọi người rồi nói, “Bây giờ chúng ta đều là một thành viên liên minh thành Đế Do, tựa như Mặc Hi vừa mới nói đấy, cho dù cô ấy dùng chúng ta làm tiên phong thì cũng không được có một chút do dự!”
“Vâng!” Mọi người đáp ứng, dù sao cho tới bây giờ lúc Leica đã trải qua bao nhiêu khó khăn, từ bọn hắn rời khỏi 【 Andara 】 thì đã có giác ngộ.
“Ha ha, cuối cùng đi đến bước này, một tràng chiến đấu này, đối mặt một nanh vuốt cường đại như vậy, phải chăng thành Đế Do có thể sáng tạo kỳ tích đây này.” Thì thầm nói, trên mặt Leica vẫn là nụ cười đạm mạc. Bất kể như thế nào, là hủy diệt hay quật khởi, đều để hắn chứng kiến tất cả.
Thiếu nữ kỳ tích, Mặc Hi.
“Này, Hi, không nên thế! Tớ không đuổi kịp!” Liên tục không ngừng đuổi theo cuối cùng Lạc Nguyệt cũng dừng lại, mà Mặc Hi đã nghe lời nói này đã dừng lại bước chân.
“Ơ? Lại có khách.” Lạc Nguyệt mới đi tới bên cạnh Mặc Hi, chuẩn bị nói cái gì, thì nghe Mặc Hi nói một câu này.
“Khách?”
“Đúng vậy! Vẫn một vị khách đặc biệt.” Mặc Hi chớp chớp mắt, kéo lấy Lạc Nguyệt rồi lóe lên, đã đi đến bên ngoài, mà trước mặt bọn hắn mà đến đúng là Thần và một vị tóc đỏ.
Chỉ thấy người thanh niên tóc đỏ đẹp ngang với Thần, khuôn mặt còn trẻ thoạt nhìn cũng chỉ có 27-28 tuổi, đôi mắt dài nhỏ là con ngươi xích hồng, mũi cao thẳng tắp, môi mỏng, hơi nhếch lên sẽ là một nụ cười khuynh đảo chúng sinh. Yêu dị.
Khi thấy Mặc Hi đến, Thần hơi sững sờ, tiếp theo khuôn mặt vốn yên lặng đến lạnh như băng hiện ra một nụ cười, gần giống người thanh niên tóc đỏ kia, nhìn Mặc Hi vô cùng tà mị, nói cười, “Ha ha, Sao Mặc Mặc đột nhiên đến? Là nhớ anh Thần à?”
“Nhớ? Phải nói là các người muốn thấy tôi đi.” Mặc Hi cười nhạt một tiếng, linh thức vừa mới tán ra đã phát hiện bọn hắn, hơn nữa nghe trong lời nói của bọn hắn, cho nên cô mới đến.
“Hả?” Thần bị Mặc Hi làm cho hơi sửng sốt một chút.
Mà người thanh niên tóc đỏ bên cạnh hắn đang nhìn Mặc Hi, mới bắt đầu không có đặc biệt chú ý đến thiếu nữ này, không nhìn còn may, cái nhìn này lại để trong lòng của hắn đột nhiên chấn động.
Ánh mắt dừng lại tại trên người Thanh Dực đang trong lòng Mặc Hi, hơi thở này…
Phanh
Một đạo tiếng vang để tất cả mọi người sững sờ, chỉ thấy người thanh niên tóc đỏ vừa mới còn bên cạnh Thần giờ phút này lại là đứng cách Mặc Hi một mét, tiếng vang do hắn công kích Mặc Hi.
“Xích Tây!” Sắc mặt Thần trầm xuống, hạ giọng nói, trong đó rõ ràng đang cố gắng khống chế tức giận.
Mà hắn gọi Xích Tây đúng là người thanh niên tóc đỏ này.
Xích Tây nhíu mày, chớp mắt nhìn Thần, “Tôi không có ác ý.” Cái nhìn kia, Mặc Hi thấy được sự dịu dàng trong đó. Bọn hắn có quan hệ không đơn giản.
Xích Tây lại quay đầu nhìn Mặc Hi, khóe miệng cong lên khuynh tà mị hoặc, “Bé con, thực lực không tệ ah, không biết cô có thể đưa vật nhỏ trong lòng cô cho tôi nhìn xem?”
Không sai, ánh mắt của hắn nhìn Thanh Dực trong lòng Mặc Hi, hơi thở rung động này chấn nhiếp hồn hắn, để hắn không thể chịu nổi.
Mặc Hi còn chưa có lên tiếng, giờ phút này Thanh Dực trong lòng cô lại hơi hơi giơ cái đầu nhỏ lên, con ngươi màu xanh đen mở hé, nhạt nhìn nam nhân kia, lên tiếng trả lời hắn, “Tiểu hồ ly, tùy tiện ra tay đánh giá Bản tôn, mi nghĩ tới hậu quả chưa?”
Tiểu hồ ly…?
“…” Sắc mặt Xích Tây biến đổi, còn có một điểm vui cười, trong nháy mắt cả người cứng ngắc, một lát sau, lại là đột nhiên quỳ một gối xuống đất, mặt đất tại một quỳ xuống này của hắn làm cho rung chuyển, đầu hơi cúi thấp, “Tiểu thú biết lỗi, xin Tôn chủ thứ tội!”
Giọng nói cung kính, trầm thấp.
Biến hóa như vậy, đừng nói là Thần và Lạc Nguyệt, ngay cả Mặc Hi cũng hơi hơi kinh nghi, từ vừa mới một cái kia đánh xuống, cô đã cảm giác được dị thú trước mắt này có tu vi cấp Hoàng, lại không có nghĩ đến hắn cứ thế hướng Thanh Dực cúi đầu quỳ xuống.
Không sai, người đàn ông trước mắt này không phải là con người, mà là một dị thú cấp Hoàng, đến cấp Hoàng, dị thú có thể biến hóa hình trưởng thành, vị trước mắt này chính là một con dị thú Xích Viêm Yêu Hồ cấp Hoàng.
“Đứng dậy đi.” Thanh Dực nhàn nhạt nói một câu, lại một lần nữa nhắm mắt lại, tại trong lòng cọ xát Mặc Hi, rồi ngủ. Hoặc phải nói là tu luyện.
Xích Tây đứng thẳng dậy, con ngươi màu đỏ rực đang nhìn Thanh Dực rồi lại chăm chú nhìn Mặc Hi, cô ta chính là chủ nhân của ngài ấy? Quả nhiên, chủ nhân của ngài ấy không thể nào là người bình thường, tại tuổi này đã có tu vi và hơi thở như vậy…
“Không có chuyện gì muốn nói với tôi à? Không có ý định lên tiếng sao?” không khí trầm mặc, cuối cùng là Mặc Hi cười nhạt lên tiếng đánh vỡ.
“Uh…” Thần nghiêm mặt lại, con ngươi nhìn Xích Tây, nói tiếp, “Xích Tây có tình báo muốn thông cáo, còn có… muốn gia nhập liên minh kháng tranh.”
“Ah?” Nụ cười trên mặt Mặc Hi vẫn không thay đổi, hôm nay liên tục gia nhập hai người ah, hơn nữa… thực lực của hai người này cũng không nhỏ, vì nguyên nhân gì mà vị Xích Tây gia nhập? Cũngchỉ có Thần rồi.
“Cái thông tin gì?”
“Ngày mai, Liên minh dị năng sẽ tấn công, hơn nữa quy mô chiến đấu tuyệt đối lớn hơn rất nhiều so với lúc trước.” Lần này là Xích Tây nói chuyện, giọng điệu nói chuyện với Mặc Hi không có một điểm tự ngạo, rõ ràng đây này giọng điệu nói chuyện với người cùng lứa thậm chí với trưởng bối, con ngươi chăm chú nhìn, tiếp theo nói, “Tôi là Xích Viêm Yêu Hồ, cấp Hoàng, tương lai mang theo trăm tên tộc nhân tinh anh gia nhập.”
“…” Đã nghe đến đây, đột nhiên Thần quay đầu nhìn về phía Xích Tây.
Mặc Hi cũng cười nhìn qua hắn, trăm tên tộc nhân tinh anh? Trăm người có lẽ không nhiều lắm, nhưng là chủ yếu chính là hai chữ tinh anh, là cái gì để hắn trả giá như vậy? Là bởi vì Thần? Hoặc là…
Nhìn ánh mắt ẩn giấu của Xích Tây với Thanh Dực trong lòng mình, chỉ sợ một trong những nguyên nhân.
Mặc kệ thế nào, chỉ cần hắn chịu gia nhập, thêm một phần lực lượng chiến đấu so với cái gì đều xịn hơn, mặc kệ hắn xuất phát từ nguyên nhân gì, chỉ cần không nguy hại là được.
“Hoan nghênh sự gia nhập của anh.” Hôm nay lần thứ hai, Mặc Hi đưa bàn tay ra.
“Vâng!” Gật đầu, Xích Tây cầm lấy tay cô. Tiếp sau đó buông ra.
“Các người cần nói chuyện, những chuyện khác thì Thần cũng sẽ bàn giao với anh.” Lần liên minh này sẽ rất vội vàng mà tùy tiện, Mặc Hi cũng không có để ý, cười nói, rồi xoay người nói với Lạc Nguyệt, “Đi thôi, đến bàn kế hoạch ngày mai với những người khác thôi.”
“Uh…” Lạc Nguyệt gật đầu, nhìn nhìn Xích Tây lại nhìn xem Thần, cùng Mặc Hi rời khỏi.
Nhìn thân ảnh hai người rời khỏi, Thần thật lâu không có di chuyển.
“Con thích người thiếu nữ này.” Ngay tại sau đó Xích Tây đột nhiên nói làm cho cả người Thần chấn động.
“Ha ha, cũng không liên quan tới ông.” Thần nhạt cười nhạt nói, trong giọng nói hàm ẩn chế nhạo.
Xích Tây cũng không có giận, coi như không có nghe thấy ý tứ gì trong giọng nói của Thần, tiếp theo nói, “Nếu là người con gái khác thì cha có thể giúp con đạt được, nhưng là cô gái này cha không có biện pháp, con mèo nhỏ màu đen trong lòng cô ấy chỉ sợ là huyết mạch Thượng Cổ Thần Thú, hơn nữa… mặc dù thiếu nữ kia thoạt nhìn rất bình thường, nhưng tỉ mỉ quan sát, hơi thở đó cho cha cảm giác không khác gì Thần thú kia.”
“…” Có chút trầm mặc, làm sao Thần không rõ Mặc Hi cường đại và thần bí, chỉ là khi nghe cái con mèo nhỏ kia là Thần thú thì vẫn hơi chút kinh dị, trong lòng trống rỗng nhưng lập tức khôi phục, gương mặt nhíu lại nhìn về phía Xích Tây, “Ha ha, giúp tôi? Giống như việc ông làm lúc trước sao?”
Cả người chấn động, đôi mắt của Xích Tây một tĩnh loáng qua một chút tức giận, dù sao một cao thủ cấp Hoàng lại bị chế nhạo lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy thì ai cũng sẽ không tốt qua, nhất là nhắc tới chuyện cũ, nhìn Thần chưa bình phục tâm trạng bình thường, cuối cùng Xích Tây đành nhịn, “Thần, chuyện kia cha biết lỗi rồi, cũng có ý định bù đắp, đừng quên những gì con nói, chỉ cần gia nhập thành Đế Do, trợ giúp canh giữ ở đây, con sẽ tha thứ hết thảy.”
“… Tôi biết rõ, không cần ông nhắc nhở!” Sắc mặt Thần yên lặng, không sao, từ mới bắt đầu, từ nhỏ đã có ý định nhất định phải tìm ông báo thù, tại thành Đế Do đang nguy hiểm, cuối cùng hắn đành thỏa hiệp, đặt thành Đế Do ở vị trí thứ nhất, ở đây… hắn từng có ấm áp.
“Vậy con không định gọi một tiếng cha sao?”
“…” Cha…? Ha ha… cha ah… một tiếng cha này… Thật sự muốn gọi thế sao? Vì giết ông ta, hắn kiên trì vài năm ah…
“Được rồi, cha mệt mỏi, mang cha đi nghỉ ngơi.”
“…” Thần gật đầu, không có nói chuyện, dẫn ông ta đi về phía trước.
Một bên khác, Mặc Hi cũng nói tin tức ngày mai Liên minh dị năng muốn đến tiến công truyền lại cho mọi người, sau khi bàn bạc, một người ở trên bục cao phát tán linh thức thì phát hiện tất cả mọi chuyện.
Cái gì cha con? Không có nghĩ đến, vậy mà Thần sẽ là con của dị thú và người.
“Thanh Dực, vì sao hôm nay con hồ ly kia cung kính em như thế?” Cúi đầu, Mặc Hi lên tiếng hỏi.
“Nó ah…” Thanh Dực mở hé con ngươi màu xanh đen, cọ cọ đầu lên đường, “Cái con hồ ly kia có huyết mạch Thượng Cổ yêu thú đậm hơn hồ ly bình thường, cho nên tốc độ tu luyện càng nhanh, đối với huyết mạch càng cao thì cảm giác cũng tương đối rõ ràng, lại càng dễ cảm giác được uy đè*(uy hiếp và đè nén) cùng với tôn kính.”
” Huyết mạch Thượng Cổ yêu thú?”
“Vâng, kỳ thật ở đây cái gọi là dị thú đều bởi vì có huyết mạch Yêu tộc nên mới có thể tu luyện, hoặc nhiều hoặc ít, cái con hồ ly kia có huyết mạch Thượng Cổ Cửu Vĩ Yêu Hồ, chỉ là cũng rất ít, hơn nữa còn không phải tinh thuần.”
“Yêu tộc… Tu tiên, Thần…” Con ngươi Mặc Hi tĩnh mịch, cô cảm giác, thế giới này càng ngày càng lớn, cũng càng lúc càng tiếp cận, phải càng thêm cường đại, việc bí mật này mới có thể toàn bộ vạch trần.