Vân Minh Hạo thu liễm tâm tình, bước nhanh đến trước mặt Vân Minh Hiên, vẻ hưng phấn trong mắt còn chưa biến mất.
Vân Minh Hạo luôn sùng bái huynh trưởng Vân Minh Hiên, hắn luôn mong nhận được sự tán thưởng từ phía người anh họ này. Vì thế hắn định kể lại chuyện đánh bại Vân Đại Vĩ cho Vân Minh Hiên nghe.
Nhưng lời nói còn chưa ra khỏi miệng đã nghe thấy Vân Minh Hiên quát lớn: "Minh Hạo đường đệ, tại sao ngươi lại ở chỗ này? Đệ tử Vân gia nên yêu thương giúp đỡ lẫn nhau, bản thân ngươi là đích tôn của Vân gia càng nên là tấm gương sáng, thế nhưng tại sao lại ở đây ra tay đả thương người? Việc này nếu để cho Đại bá phụ biết, chỉ sợ ngươi sẽ bị cấm túc một thời gian!"
"Ta. . ."
Vân Minh Hạo sững người, trong lòng như bị dội một gáo nước lạnh: "Ta. . . Không phải, là bọn hắn. . ."
"Được rồi, ngươi lui xuống trước đi!"
Vân Minh Hiên không kiên nhẫn khoát tay áo, sau đó lệnh cho hộ vệ đưa Vân Đại Vĩ đã hôn mê đi trị liệu.
Bất kể là giả vờ làm vậy hay là thật sự xuất phát từ chân tâm, hành động của Vân Minh Hiên ngay lập tức đã lấy được hảo cảm của phần đông thiếu niên chi thứ, Vân Thiếu Hoa huynh đệ lại càng tỏ ra sùng bái.
Nhìn gương mặt mọi người, tựa hồ Vân Minh Hạo đã hiểu được điều gì đó, trước đây, mình cũng từng sùng bái đối phương như vậy, nhưng giờ mọi chuyện đã thay đổi cả rồi. Trong mắt kẻ khác, mình chỉ là một tên ngu ngốc, là đối tượng bị giễu cợt.
Trong giây lát, Vân Minh Hạo mơ hồ cảm thấy có gì đó đã vỡ vụn trong lòng, cả người thẫn thờ đứng đó tựa như một kẻ mất hồn.
"Người đâu, đem mụ đàn bà bị chồng ruồng bỏ, dạy dỗ con cái bất lực để con hành hung đánh người này đến đây cho ta xử trí."
Vân Minh Hiên cố gắng tránh né ánh mắt của Vân Minh Hạo, dẫn mọi người đi lướt qua, tiến tới vây quanh Vân Thường.
"Đợi. . . Đợi một chút...!"
Vân Minh Hạo giật mình gọi một tiếng, ngăn cản đám thiếu niên trước mặt Vân Minh Hiên.
Sắc mặt Vân Minh Hiên hơi trầm xuống, nhíu mày nói: "Minh Hạo đường đệ, ngươi còn có chuyện gì ở đây sao? Nếu muốn được yên ổn thì về nhà sớm đi, không thôi lại khiến Đại bá phụ lo lắng."
Vân Minh Hạo do dự, cuối cùng vẫn là cắn răng, khuyên: "Đường huynh, như vậy không tốt, dù sao bà ta cũng là cô cô. . ."
"Đủ rồi!"
Vân Minh Hiên nghiêm nghị quát lớn: "Minh Hạo đường đệ, ngươi có biết mình đang nói gì không? Cô cô? Ả xứng sao? Ả là con đàn bà thấp hèn đạo đức bại hoại, gia chủ để ả ở lại Vân gia đã là đặc biệt khai ân, ả lại đi khắp nơi làm bại hoại thanh danh Vân gia. . . Người đàn bà như vậy cũng xứng là cô cô ta? Minh Hạo đường đệ, xem ra ngươi váng đầu rồi, còn không đi mau!"
"Đúng vậy, đúng vậy, Minh Hạo Thiếu gia, nhanh tránh ra, đừng làm chậm trễ chính sự của Minh Hiên Thiếu gia!"
"Ả đàn bà như vậy nên phanh thây xé xác! Bà ta căn bản không xứng mang họ Vân, quả thực đã làm mất mặt Vân gia."
"Minh Hạo Thiếu gia che chở ả, nếu gia chủ biết nhất định sẽ không vui đâu!"
"Minh Hạo Thiếu gia còn không tránh ra đi!"
"Tránh ra, tránh ra!"
Huynh đệ Vân Thiếu Hoa lên tiếng trước, đám thiếu niên chung quanh nhao nhao mở miệng. Có thiên tài của Vân gia là Vân Minh Hiên làm chỗ dựa, bọn hắn há lại sợ tên thiếu gia quần là áo lụa Vân Minh Hạo.
"Ta. . . Ta. . ."
Vân Minh Hạo luống cuống chân tay, không biết nên làm thế nào cho phải.
Từ nhỏ đã sống trong an nhàn sung sướng, Vân Minh Hạo chưa từng trải qua những chuyện như vầy, lần duy nhất bị đả kích chính là bị Vân Mộ đánh một trận bầm dập, đó cũng là lần đầu tiên hắn đánh nhau với người khác. Thái độ mọi người làm cho hắn có cảm giác bản thân đã gây ra tội ác tày trời, đứng ở phía đối lập với cả Vân gia, dường như đã bị cô lập bởi đám bạn cùng trang lứa.
Khóe miệng Vân Minh Hiên hơi nhếch lên, trong mắt hiện lên một tia đắc ý: "Minh Hạo đường đệ, có lẽ ngươi vẫn còn chưa biết, con trai của ả này ỷ vào việc bản thân là Huyền Đồ, đánh tàn phế rất nhiều gia đinh và quản sự của nhà ta, xúc phạm gia quy của Vân gia một cách trắng trợn, hiện tại ta đương nhiên muốn bắt hai mẹ con ả ta lại hỏi tội."
"Huyền Đồ! ? Tên đó đã là Huyền Đồ rồi! ?"
Vân Minh Hạo ngẩn người, Vân Minh Hiên bảo tên hộ vệ đứng bên trái: "Được rồi, Minh Hạo Thiếu gia đã mệt rồi, hai người các ngươi đưa hắn về nghỉ ngơi đi!"
"Vâng, thiếu gia."
Lập tức, hai gã hộ vệ tiến lên, áp sát hai bên Vân Minh Hạo, cưỡng ép đưa hắn sang bên.
Ngay trước mặt Vân Minh Hiên, Vân Minh Hạo chẳng có chút dũng khí để phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn gã hộ vệ của Vân Minh Hiên giơ tay ra bắt lấy Vân Thường.
"Các ngươi. . . Thả ta ra! Thả ta ra!"
Vân Thường bị một gã hộ vệ khống chế cổ tay, chỉ có thể dốc sức giãy giụa: "Ta muốn gặp phụ thân! Ta muốn gặp gia chủ! Ta không đi! Không đi đâu hết!"
Vân Minh Hiên cau mày, sợ chuyện bé xé ra to, vì vậy liền ghé sát vào tai Vân Thường, ngữ khí lạnh lùng nói: "Ngươi có muốn con ngươi gặp chuyện không may hay không, nếu không muốn thì hãy ngoan ngoãn đi theo bản Thiếu Gia, bằng không. . . hừ!"
"Cái gì! ? Tiểu Mộ. . . Các ngươi định làm gì Tiểu Mộ! ?"
Vân Thường quả nhiên ngừng giãy giụa, nước mắt không ngừng tuôn ra.
. . .
Trên đài cao ở Bắc Uyển lầu có hai người đang lẳng lặng đứng nhìn mọi chuyện diễn ra ở phía xa.
"Gia chủ, thật sự mặc kệ chuyện này sao? Dù sao. . ."
"Không cần nói nữa, nó là đứa con bất hiếu không biết dạy con, làm ô nhục thanh danh của gia đình, hiện tại để phòng ba dạy dỗ một lần cũng không phải chuyện xấu, tránh cho sau này ngày càng không an phận."
Nhìn thấy vẻ lạnh nhạt trên khuôn mặt của Vân Thừa Đức, Đặng Thạch Công không dám nhiều lời nữa.
"Vèo!"
Khi hộ vệ chuẩn bị đưa Vân Thường đi thì một trường côn phá không mà đến, cắm chặt xuống mặt đất trước người Vân Thường. Cây côn làm nổi lên một trận gió xoáy, đẩy lui hết tất cả mọi người.
"Vân Minh Hiên, ngươi muốn chết!"
Một thanh âm tràn ngập sát cơ truyền vào tai, trời không rét nhưng ai cũng cảm thấy lành lạnh.
Ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một thân ảnh từ xa vọt đến, thả người xuống trước mặt Vân Thường. . . Người đến, không phải Vân Mộ còn có thể là ai!
"Xin lỗi mẫu thân, con đã tới chậm. . ."
Vân Mộ thu liễm sát ý, vội vàng lấy từ Tàng Giới Luân ra một bộ trường bào khoác lên người Vân Thường.
Nhìn khuôn mặt trắng bệt của Vân Thường, trong lòng Vân Mộ khẽ run rẩy. . . Mặc dù hắn không nhìn thấy cũng như không nghe được những chuyện đã diễn ra trước đó, nhưng hắn có thể hiểu được mẫu thân mình đã phải chịu tổn thương và khuất nhục như thế nào.
Đáng chết! Những kẻ này tất cả đều đáng chết!
Lửa giận đốt người xen lẫn với sát ý dày đặc, cơn giận trong lòng Vân Mộ sắp bùng phát!
"Tiểu Mộ, Con. . . Con không sao chứ? Con không gặp chuyện gì không may đúng không?"
Vân Thường vui đến phát khóc, ôm Vân Mộ vào trong ngực, hai mắt đã khóc đến sưng đỏ.
"Vâng, con không sao. . . Con không sao. . ."
Vân Mộ run rẩy, sát ý trùng thiên bị sự quan tâm của Vân Thường hòa tan.
Nhìn thấy một màn như vậy, đám hạ nhân chung quanh không khỏi thấy bùi ngùi, trong lòng Vân Minh Hạo cũng có chút xúc động, tâm tình phức tạp chưa từng có.
Sắc mặt Vân Minh Hiên âm trầm, ra hiệu cho đám hộ vệ và đám thiếu niên chi thứ âm thầm bao vây mẹ con Vân Mộ.
"Vân Mộ, tại sao ngươi lại ở chỗ này?"
Nghe thấy Vân Minh Hiên quát hỏi, Vân Mộ chậm rãi quay đầu lại, thần sắc hờ hững đáp: "Ngươi muốn hỏi đám gia đinh hộ vệ kia hiện tại thế nào đúng không? Ta đã đến, bọn hắn đương nhiên không thể bình an rồi."
"Ngươi. . ."
Vân Minh Hiên còn chưa nói xong, Vân Thiếu Hoa đã nhào ra gào thét: "Thằng con hoang kia đừng làm ra vẻ nữa, ta biết ngươi đang sợ run hết chân tay cả rồi, còn không mau quỳ xuống dập đầu xin tha, may ra Minh Hiên thiếu gia mở lòng từ bi tha cho cái mạng chó của ngươi, bằng không …"
"Om sòm!"
Vân Mộ tiện chân đá một cước, trường côn đang đứng thẳng liền đập về phía Vân Thiếu Hoa, hắn còn chưa kịp phản ứng đã bị dính một côn bay thẳng về phía sau, miệng phun máu nằm đơ trên mặt đất, gần như đã hôn mê!
"Ba!"
Trường côn bắn ngược về, quay một vòng rồi rơi xuống tay Vân Mộ.