Bắc uyển Vân phủ, lâu đình Tiểu trúc, Cửu khúc uốn lượn, giống như Giao Long.
Đây chính là nơi gia chủ sinh hoạt hằng ngày, cũng là toàn bộ trung khu hạch tâm của Vân phủ.
Giờ phút này, Vân Thường đang quỳ trên thềm đá ngoài đình viện, liên tục dập đầu bái lạy, nhưng trong mắt nàng lại hiện lên vẻ quật cường cùng kiên nghị.
Nửa cuộc đời nàng đã trải qua, từng có phong quang vô hạn, từng có phấn chấn hăng hái, cũng từng có hoang vu ảm đạm rồi đến chán nản thê lương... Chỉ có con trai là tín niệm cùng hi vọng duy nhất chống đỡ để nàng sống tiếp. Vì con trai, cái gì nàng cũng bỏ được, cái gì nàng cũng chẳng quan tâm.
...
"Tiểu thư, người hãy đi về đi!"
Một thanh âm già nua mang theo một tia bất đắc dĩ vang lên bên tai Vân Thường.
Người tới chính là đại quản gia Đặng Thạch Công của Vân phủ, là lão nhân trong Vân phủ. Đặng Thạch Công nhìn Vân Thường lớn lên cho đến khi xuất giá, bây giờ nhìn thấy bộ dáng của nàng như thế, trong lòng lão cũng hết sức cảm khái.
"Đặng lão, lão giúp ta đi, giúp ta được gặp cha ta đi!"
Đối mặt với Vân Thường đau khổ cầu xin, sắc mặt Đặng Thạch Công hiện lên vẻ do dự nhưng cũng đành lắc đầu: "Tiểu thư, người quỳ lạy ở chỗ này đã hơn một canh giờ rồi, nếu như gia chủ chịu gặp ngươi thì đã sớm cho người truyền ngươi vào rồi... Người vẫn là quay về đi!"
Vân Thường cắn răng, kiên trì nói: "Dù có đoạn tuyệt quan hệ thì ta thủy chung vẫn là con gái của ông ấy, trên người ta chảy xuôi dòng máu của ông ấy, ta cũng không tin ông ấy thật sự có ý chí sắt đá như vậy."
"Tiểu thư..."
"Đặng lão không cần khuyên ta nữa, vô luận như thế nào, hôm nay ta cũng phải gặp cha ta, ông ấy không ra, ta liền một mực quỳ gối ở chỗ này."
"Ai! Hà tất phải vậy chứ!"
Đặng Thạch Công thở dài một tiếng, lắc đầu, đi về phía nội viện.
Vân Thường vẫn quật cường cúi thấp đầu, tiếp tục khấu bái.
Mấy tên hộ vệ trông giữ ngoài viện thấy cảnh này, khóe miệng không khỏi hơi hơi nhếch lên, hiện ra vẻ giễu cợt nhàn nhạt.
...
Tạp viện Vân gia, sau cơn cuồng phong cuồn cuộn là một mảnh bừa bộn.
Đột nhiên xảy ra một màn lúc nãy khiến hàng xóm dồn dập tới đây vây xem. Nhưng mà nghĩ tới Vân Mộ vừa mới chọc vào phiền phức cực lớn thì tất cả bọn họ đều lui lại, chỉ đứng nhìn từ xa không dám tiến tới quá gần.
Trong phòng, Vân Mộ vẫn khoanh chân ngồi như cũ, thiên địa nguyên khí lấy hắn làm trung tâm đang điên cuồng mạnh động.
Ánh sáng chỗ linh khiếu ở vị trí trái tim dần dần nội liễm, một hư ảnh nhàn nhạt cuộn tròn thành một đoàn đang nhẹ nhàng lưu động tại trước ngực Vân Mộ, mang theo vận luật như là tim đập, giống như đang tạo ra sinh mệnh mới vậy.
Phẩm chất của tàn hồn Khổ Thạch Hầu vốn là cực thấp, lại thêm nó chủ động phối hợp khiến cho quá trình chuyển hóa Huyền linh diễn ra đặc biệt thuận lợi.
Vỏn vẹn không đến nửa canh giờ, cuối cùng con Huyền linh đầu tiên của Vân Mộ đã sinh ra.
"Mỗi một sinh mệnh hẳn nên có tên của riêng mình, đó là ấn ký đại biểu cho sự tồn tại của sinh mệnh, mà linh trí ngươi mới sinh, vậy ta về sau liền gọi ngươi là Tiểu Thạch Khổ, Thạch trong ngoan thạch không cúi đầu, Khổ trong khổ tẫn cam lai*..." *Khổ tẫn cam lai: thời kỳ cực khổ đã qua, cuộc sống an nhàn sẽ tới
"Ong ong ~~~ "
Dường như Khổ Thạch Hầu có thể nghe hiểu lời Vân Mộ nói, nên truyền đến trận trận tâm tình vui sướng.
...
Thu hồi hư ảnh Huyền linh vào linh khiếu, Vân Mộ không có nghỉ ngơi chút nào, lại tiếp tục tu luyện "Đại Thánh Thiên Cương Ấn pháp".
Sau khi luyện hóa Huyền linh, mới tính là chân chính bước lên con đường tu hành Huyền giả, không cho phép nửa điểm lười biếng. Mà việc phải làm tiếp theo là ngưng luyện Huyền lực, lĩnh ngộ Huyền linh thuật.
Không thể không nói, "Đại Thánh Thiên Cương Ấn pháp" tuyệt đối là huyền đạo công pháp cường đại nhất mà Vân Mộ từng tiếp xúc qua, so với công pháp thượng phẩm "Quy Nguyên Huyền Đạo Quyết" mà hắn chủ tu ở kiếp trước thì phải mạnh hơn rất nhiều, không những tốc độ luyện hóa thiên địa nguyên khí rất nhanh mà tốc độ vận chuyển Huyền lực cũng cực nhanh, chắc hẳn công pháp này tại trong dị tộc cũng được coi là loại đỉnh cấp.
Chỉ tiếc Vân Mộ chưa từng có chạm đến công pháp từ cực phẩm trở lên, thực sự khó có thể đưa ra so sánh.
...
Không đến khoảng khắc, một tia Huyền lực sinh ra từ Tả Tâm khiếu của Vân Mộ, tẩm bổ Huyền linh bên trong linh khiếu, giúp nó dần dần phát triển.
Theo thời gian trôi qua, tốc độ luyện hóa Huyền lực càng lúc càng nhanh.
Lập tức, dưới ý niệm Vân Mộ dẫn dắt, Tiểu Thạch Khổ cũng bắt đầu ở trong linh khiếu diễn luyện năng lực thiên phú "Thổ băng" của nó.
Huyền linh thuật cùng một dạng như Huyền linh, sẽ theo đẳng cấp Huyền linh tăng lên mà tăng lên, cho nên bản thân Huyền linh thuật không có khác biệt quá lớn, chỉ có phân biệt tiềm lực cao thấp mà thôi, bởi vậy đê giai Huyền linh rất khó khiêu chiến cao giai Huyền linh.
So với luyện hóa thiên địa nguyên khí thì tu luyện Huyền linh thuật đối với Vân Mộ mà nói thì thoải mái hơn rất nhiều. Trăm năm kinh nghiệm chiến đấu phong phú cùng lịch duyệt đã giúp hắn có nhận thức nhất định với tất cả phân loại Huyền linh thuật, hơn nữa sau khi giác tỉnh Thiên Linh cực khiếu, hắn phát hiện đầu óc mình nhạy bén hơn trước rất nhiều, vô luận phản ứng hay ký ức cùng ngộ tính, tất cả đều có tăng lên về chất.
...
Tâm niệm xoay chuyển, ý thức Vân Mộ xuất hiện bên trong không gian Như Ý.
Tất cả mọi thứ ở đây vẫn như lúc trước, hỗn độn vô bờ, không có bất cứ biến hóa gì. Chỉ có ngoài ý muốn duy nhất chính là Tiểu Thạch Khổ vậy mà cũng xuất hiện ở trong đây!?
Vân Mộ kinh ngạc nhìn Tiểu Thạch Hầu, Tiểu Thạch Hầu cũng lẳng lặng nhìn Vân Mộ, đôi đồng tử ngây thơ trong suốt lại lóe sáng, lộ ra vẻ thân thiết cùng tinh thuần, không nhiễm bất cứ tạp chất gì, không mang theo chút tạp niệm nào.
Đây là lần đối diện đầu tiên của Vân Mộ cùng Thạch Khổ Hầu, cũng là lần đối diện cải biến tương lai.
...
Mặt trời dần ngã về tây, hoàng hôn dần dần buông.
Hơn một canh giờ, Vân Mộ cuối cùng từ trong phòng đi ra, khuôn mặt non nớt trước đây nhiều thêm mấy phần thành thục.
Luyện hóa Huyền linh, lĩnh ngộ Huyền linh thuật, Vân Mộ tại thời điểm này, vô luận là khí chất hay là thực lực đều đã phát sinh biến hóa lật trời, trên người càng lộ ra khí tức sắc bén.
"Sao vẫn chưa có trở về vậy?"
Vân Mộ ngẩng đầu nhìn qua sắc trời, trán nhíu chặt, trong lòng hắn luôn luôn mong nhớ mẹ. Suy nghĩ một chút, hắn vẫn là quyết định đi Vân phủ một chuyến, trước tiên tìm được mẹ rồi nói tiếp.
Không ngờ, Vân Mộ vừa mới bước ra tạp viện, liền thấy một đám người tràn về phía này.
"Là hắn! Chính là hắn! Chính là tiểu dã chủng này hành hung đả thương người!"
Trong tiếng kêu gào, vợ chồng Vân Vượng được mấy tên gia đinh nâng đỡ, đang khập khiễng đi tới phía trước. Đằng sau hai người có một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, y phục mềm mại quyến rũ rực rỡ đi theo, thần tình hết sức âm trầm lạnh lùng.
"Ngươi chính là Vân Mộ, con trai Vân Thường? Là ngươi đả thương bọn người Vân quản sự?"
Nữ tử lạnh lùng nhìn Vân Mộ, trong mắt lộ ra hận ý nồng đậm.
Trong lúc nói chuyện, mười mấy tên gia đinh cầm thủy hỏa trường côn trong tay nhảy lên trước, vây quanh Vân Mộ.
"Tránh ra!"
Vân Mộ nhàn nhạt liếc vợ chồng Vân Vượng cùng xung quanh một vòng, sau đó chuyển qua nữ tử mặc y phục rực rỡ, hiện tại hắn đang vội ra ngoài, không có thời gian để ý tới những chuyện tào lao này.
"Hừ! Còn nhỏ tuổi mà đã ngang ngược như thế, sau khi lớn lên thì sẽ như thế nào?!"
Thần sắc nữ tử kia lạnh lùng, ngoắc tay ra hiệu, nói: "Người đâu, bắt lấy tên cuồng đồ hung tàn thô bạo trong mắt không gia quy này lại cho bản phu nhân, trực tiếp cắt đứt chân tay hắn, sau đó móc hai mắt hắn, mang về thủy lao đệ tam phòng, bản phu nhân..."
Tiếng nói đột nhiên im bặt, vì Vân Mộ đã lắc nhẹ mình, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai xuất hiện ở trước mặt nữ tử mặc y phục rực rỡ, tay hắn bóp chặt chiếc cổ mảnh khảnh của bà ta.
"Dừng tay! "
"Thả Cửu phu nhân ra!?"
Trong tiếng hét nôn nóng giận dữ có hai thân ảnh chạy như bay về phía Vân Mộ.
Cùng lúc đó, tay phải hai người huyễn hóa ra hai hư ảnh móng vuốt gấu, phát ra khí tức hung ác.