"Hỏa. . . . . Hỏa Nhi. . . . " Tất cả giống như một thước phim quay chậm trước mắt Quan Hân
Vân, hắn vươn tay ôm lấy thân thể mềm mại rơi xuống như lá mùa thu của
Quan Hỏa Nhi.
Lúc này Bạch Quốc Hành chạy tới, kịp thời ngăn Quan Trường Tiếu đang tính rút đao lại, kéo lão sang một bên.
"Hỏa Nhi. . . . . Hỏa Nhi. . . . ." Sắc mặt Quan Hân Vân tái nhợt, tay run run vỗ về mặt nàng.
Quan Hỏa Nhi nhìn thấy hắn không nở nụ cười nữa, vươn tay vuốt ve khóe miệng hắn: "Hân . . . . . Hân Vân, ta muốn thấy. . . . . muốn thấy. . . . .
khụ! Nụ cười của chàng. . . . được không?"
Bây giờ làm sao hắn có thể cười được chứ!
Nhưng mà, hắn vẫn nắm bàn tay Quan Hỏa Nhi đang đặt bên khóe môi hắn, bá đạo
nói: "Hỏa Nhi, nàng muốn xem, tất nhiên là được, nhưng không phải bây
giờ. . . . . ta muốn nàng tốt lên ngay lập tức, chỉ có tốt lên mới có
thể xem. Nàng có nghe thấy không. . . . . Quan Hỏa Nhi!"
Quan Hỏa Nhi há miệng, vốn muốn trả lời hắn, nhưng ý thức lại dần dần rời
thân thể, khiến nàng chỉ mới lộ ra nụ cười bên khóe môi liền chìm vào
bóng đêm vô tận.
***
"Ngươi nhất định phải cứu sống nàng,
nếu không cứu được, ta sẽ lấy mạng ngươi!" Quan Hân Vân uy hiếp lão đại
phu, khiến cà người lão run lên
" Đương gia trang chủ! Trước tiên người mau để đại phu khám cho Đương gia phu nhân đã, nếu không sao có
thể cứu Đương gia phu nhân được?"
Bạch Quốc Hành đi từ phía
sau Quan Hân Vân, cùng với Thủy Diệu Sinh hai người giải thoát cho lão
đại phu. Nếu không, hắn thật sự sợ lão đại phu này sau này hông dám đến
nông trường Vân Thiên khám bệnh nữa.
Quan Hân Vân nghe vậy mới yên tĩnh trở lại, để cho Bạch Quốc Hành bọn họ gỡ tay hắn ra.
Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm lão đại phu, khiến lão kéo kéo cổ áo của chính mình, nuốt nước miếng.
Lão đại phu dưới ánh mắt kinh khủng của Quan Hân Vân nơm nớp lo sợ chuẩn
đoán, sau đó đuổi mấy nam nhân bọn hắn ra ngoài để băng bó vết thương
cho Quan Hỏa Nhi.
Một khắc kia khi Quan Hân Vân bị đuổi ra
khỏi cửa, không ngừng đi qua đi lại khiến cho ánh mắt Bạch Quốc Hành
nhìn đến choáng váng.
Sắc mặt Quan Hân Vân tái nhợt, bởi vì
tiểu nha đầu không ngừng bưng từng thau máu loãng trong phòng đi ra,
cũng không ngừng thay vải bố cầm máu.
Cuối cùng, Thủy Vân Nhu cũng chạy tới: "Vân nhi, tình huống của Hỏa Nhi thế nào rồi?"
Vốn là khi ba người bọn họ thật vất vả mới trở về nông trường Vân Thiên
được, thì bà đã bị cưỡng chế trở về phòng nghỉ ngơi, nhưng mà nghe nói
Quan Hỏa Nhi bị thương nặng, bà cũng không nhịn được mà đến hỏi thăm
tình huống.
"Nương, sao người còn chưa nghỉ ngơi nữa?" Quan
Hân Vân giúp đỡ bà ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh, bà nhắc đi nhắc
lại mới vừa rồi còn lo lắng cho hắn, giờ lại là Quan Hỏa Nhi.
" Hỏa Nhi bị thương nặng như vậy, con bảo ta sao có thể nghỉ ngơi được a?"
"Nương, người không cần lo lắng, Hỏa Nhi người hiền sẽ gặp lành, nàng ấy sẽ
không bỏ lại nhi tử ưu tú của người mà rời đi." Quan Hân Vân an ủi Thủy
Vân Nhu, nhưng trong lòng hắn hiểu, hắn đây chính là đang an ủi chính
bản thân mình.
Thủy Vân Nhu nhìn hắn, lắc đầu.
Đứa con trai này của bà có bản lĩnh, có chút khí phách, có chút ngạo mạn, ngay cả bà cũng bó tay với hắn.
Vào lúc này, ngay khi bọn họ chấm dứt cuộc nói chuyện, lão đại phu tóc trắng xóa từ trong phòng bước ra.
"Đại phu!tình huống Hỏa Nhi thế nào rồi?" Quan Hân Vân là người đầu tiên bước đến hỏi.
Lúc này, lão đại phu nào còn thái độ thong dong, trên mặt lão xuất hiện vẻ trầm trọng khiến mọi người cảm thấy bất an.
"Thể chất của phu nhân tương đối dặc thù, tuy rằng lão phu đã khâu lại miệng vết thương cho nàng ấy, nhưng nếu nàng ấy không thể vượt qua được đêm
nay. . . . . vậy, lão phu cùng đành hết cách."
Thủy Vân Nhu nghe xong, chân tay mềm nhũn ngã thiếu chút nữa ngã ngồi trên mặt đất.
Nếu không phải Thủy Diệu Sinh luôn đỡ bên cạnh bà, có lẽ bà đã té ngã.
Mà Quan Hân Vân, sắc mặt hắn đã khó coi tới cực điểm.
Lão đại phu nói ra tình hình xong phải đi về thì Quan Hân Vân hung hăng
tiến lên, lớn tiếng mệnh lệnh hắn lưu lại đến khi Quan Hỏa Nhi có chuyển biến tốt mới thôi, thiếu chút nữa dọa hỏng lão nhân gia người ta.
Bạch Quốc Hành lúc này đành phải đỡ một bên người Quan Hân Vân, sai một hạ
nhân giục ngựa tiễn lão đại phu trở về, mới chấm dứt chuyện này.
Ban đêm, Quan Hân Vân một giọt nước cũng chưa uống, chỉ canh giữ bên người
Quan Hỏa Nhi không chịu rời đi, mọi người nhìn thấy đều xót xa.
Cho đến nửa đêm, nông trường Vân Thiên có hai vị khách không mời mà đến,
mới khiến bọn hạ nhân thoáng dời đi không khí bi thương.
Cửa lớn có người dùng sức gõ, làm tên hạ nhân cầm đèn tối nay cau mày.
"Ai nha! Đừng gõ nữa, ta ra ngay đây!" Không lâu sau, hắn lộ ra một cái đầu nhìn ra khe cửa, thấy một tiểu cô nương vô cùng đáng yêu, chừng mười
lăm mười sáu tuổi, nhưng phía sau nàng lại là một nam nhân cao lớn toàn
thân mặc đồ đen.
"Các ngươi là ai? Có chuyện gì sao ?" Nhìn
thấy tiểu nữ nhân đáng yêu mỉm cười, hắn cũng không thể không biết xấu
hổ, cũng đành lộ ra tươi cười.
"Ta muốn tìm tỷ tỷ số 55, tỷ ấy có ở đây không?"
"Số 55? Chỗ chúng ta không có người này a, ngươi có tìm nhầm chỗ không
vậy?" Trong số hạ nhân bọn họ, không có một ai có cái tên kì quái này.
Bạch Quốc Hành vừa mới từ phòng Thủy Vân Nhu đi ra, thời điểm đi qua đoạn hành lang dài nhìn thấy bọn họ, cũng nhấc chân đi tới.
"Có chuyện gì vậy?"
Thật là một tiểu muội muội đáng yêu nha!
Tiểu muội muội kia ngay lập tức nở nụ cười ngọt ngào với Bạch Quốc Hành:
"Xin chào, ngươi cũng ở đây sao? Ta muốn gặp tỷ tỷ số 55, ngươi có tể
gọi tỷ ấy ra gặp ta không?"
"Tỷ tỷ số 55?" Bạch Quốc Hành
nhìn tên nam nhân cao lớn không nói tiếng nào phía sau nàng ấy, lại nhìn nàng lần nữa: "Chỗ chúng ta không có người này."
Tiểu cô nương đáng yêu thất vọng: "Vậy sao?"
"Chúng ta đi thôi, Thanh Thanh!" Lúc này, tên nam nhân cao lớn kia mới nói với tiểu cô nương một tiếng, tiểu cô nương liếc mắt nhìn hắn.
"Nhưng người ta còn chưa tìm được tỷ tỷ số 55 mà." Tiểu cô nương bĩu môi.
Tên nam nhân cao lớn quay sang nhìn nàng: "Có lẽ số 55 thật sự không có ở
đây, chúng ta nên đi thôi, nếu chậm trễ chỉ sợ không tìm được khách điếm nghỉ ngơi."
Tiểu cô nương nghe vậy, mới tâm không cam lòng không nguyện gật gật đầu, phất tay với Bạch Quốc Hành, rời đi.
Bạch Quốc Hành nhìn theo bọn họ đi xa, lực chú ý bị tên hạ nhân đứng bên cạnh kéo về..
" Đương gia trang chủ vẫn chưa chịu đi nghỉ ngơi sao?"
Bạch Quốc Hành gật đầu: "Ừ, ta đi qua xem sao!" Liền đi về hướng phòng Quan
Hỏa Nhi, đẩy cửa bước vào: "Đương gia trang chủ, người đi nghỉ ngơi đi,
đến phiên ta trông coi Đương gia phu nhân."
Nhưng Quan Hân Vân vẫn lắc đầu: "Cứ để ta, ngươi đi nghỉ ngơi đi!"
Đây là lần đầu tiên hắn sợ hãi mất đi một người như thế, hơn nữa lại là một nữ nhân. Vì thế hắn phải canh giữ bên người nàng, chờ nàng tỉnh lại,
chờ nàng lại đấu võ mồm với hắn.
Bạch Quốc Hành thở dài, chuẩn bị rời đi, lại nhớ đến chuyện của tiểu cô nương kia.
" Đương gia trang chủ, người có biết nông trường Vân Thiên chúng ta có nữ nhân nào tên số 55 không? mới nãy có một tiểu cô nương đến đây tìm
người thân, bên cạnh còn đi theo một nam nhân có võ công!"
Lời của hắn mới nói được một nửa, ngay lập tức bị Quan Hân Vân giống như mới bừng tỉnh xông đến hỏi.
"Đương gia. . . . . " Bạch Quốc Hành ù ù cạc cạc nhìn hắn.
"Bọn họ đâu?"
"Bọn họ nào ?"
Cổ áo Bạch Quốc Hành vừa được buông ra, Quan Hân Vân đã gấp gáp hỏi.
"Ta là nói, cái tiểu cô nương mới tìm số 55 đang ở đâu?" Hắn nhớ danh hiệu
trước kia của Hỏa Nhi chính là số 55, nói không chừng nàng kia có khả
năng cứu được Hỏa Nhi.
"Tiểu cô nương? Đương gia trang chủ là nói nàng ấy sao! Nàng và nam nhân kia rời đi rồi. . . . . A!" Vừa nói
được một nữa, cổ áo được Bạch Quốc Hành vừa chỉnh tốt lại bị Quan Hân
Vân túm lấy.
"Đi tìm bọn họ về! Nhanh lên! Nói không chừng nàng ta có biện pháp cứu Hỏa Nhi! Ngươi mau đi nhanh lên!"
"A?" Bạch Quốc Hành kêu một tiếng, bị Quan Hân Vân đẩy ra khỏi cửa phòng.
Mãi cho đến nửa canh giờ sau, khi hắn phi ngựa đi tìm được tiểu cô nương kia về, cũng không biết chuyện gì đang diễn ra nữa!