"Phụ thân, nếu chúng
ta muốn những rương vàng kia, thì phải làm như thế, không còn cách nào
khác!" Hắn chớp đôi mắt bị thiêu đến biến dạng, nói.
Lúc này Quan Trường Tiếu mới nói với Quan Hân Vân: "Hân Vân, sau khi nhìn thấy Quan Hỏa Nhi ngươi phải giao hoàng kim ra đây."
Thế là lão vẫy vẫy tay phải, một tên hắc y nhân phía sau lão lôi ra một nữ
tử đầu bị bịt vải đen, hai tay bị trói sau người, nửa bước củng khó bước đi, bị hắc y nhân lôi kéo.
Quan Hân Vân thấy thế, trong lòng co rút đau đớn, đồng tử cũng co lại.
Bon họ thế nhưng lại đối xử với Hỏa Nhi như thế, Quan Hân Vân thầm nghĩ,
đợi chút nữa hắn sẽ thay Hỏa Nhi đòi lại cả vốn lẫn lời.
"Hoàng kim đâu?" Trong mắt Quan Trường Tiếu bây giờ chỉ còn có hoàng kim óng ánh.
Quan Hân Vân nâng cằm lên: "Thả Hỏa Nhi ra trước, đây chính là giao ước của chúng ta."
Quan Trường Tiếu lại nhìn Quan Phú Dân một cái, thấy Quan Phú Dân không kiên nhẫn gật đầu, lão mới hô với sát thủ phía sau: "Dẫn Quan Hỏa Nhi qua
đây!"
Hắc y nhân nhìn thấy ám hiệu, liền đẩy nữ tử che mặt về phía trước, khiến nàng ấy ngã nhào trên mặt đất.
" Hỏa Nhi!" Quan Hân Vân gọi to, mới thấy hắc y nhân đỡ nữ tử ấy đứng lên.
Nhưng nàng ấy vẫn đứng chưa vững, lại ngã mấy lần, mới chậm rãi đi đến giữa hai phe.
"Chờ đã, Quan Hân Vân, sao ngươi không đem mấy rương hoàng kim kia qua đây?" Quan Trường Tiếu hô to nhắc nhở.
Quan Hân Vân trầm mặt xuống, cánh tay dài duỗi ra, chưởng một cái vào cái xe chở hoàng kim, cũng giục ngựa đến chính giữa, chỗ tên hắc y nhân đang
giữ nữ tử che mặt, nói: "trao đổi đi!"
Tên hắc y nhân kia
nhìn Quan Trường Tiếu một cái, rồi đột nhiên đẩy nữ tử che mặt về phía
trước, ngay lập tức kéo chiếc xe chở mấy rương hoàng kim về.
" Hỏa Nhi." Mắt thấy nữ tử che mặt sẽ bị ngã nhào trên đất, Quan Hân Vân liền thi triển khinh công nhảy qua, ôm lấy nàng ấy sau đó bay về.
" Hỏa Nhi!"
Khi Quan Hỏa Nhi trở về trong lòng hắn, hắn mừng như điên, đồng thời kéo
khăn trùm đầu của nàng xuống, lại nhìn thấy một gương mặt xa lạ. Nhưng
vào lúc này, một thanh đao nhỏ sắc bén đâm vào ngực hắn.
"Phốc!" Quan Hân Vân phun máu, đánh nữ tử xa lạ kia một chưởng, đẩy nàng ta đến gần Hắc Toàn Phong.
"Ha ha ha! Quan Hân Vân, ngươi đã bị lừa, thật ra Quan Hỏa Nhi không có
trong tay bọn ta, mà là bị thuộc hạ của ngươi bắt đi rồi, ngươi chính là đồ ngu ngốc!"
Quan Trường Tiếu nhìn thấy dễ dàng lấy được
hoàng kim, tất nhiên là càng cười đến vui vẻ. Nhất là khi nhìn thấy Quan Hân Vân bị thương, tim của lão càng dâng lên một cảm giác thỏa mãn biến thái.
Sau đó, tiếng bọn sát thủ truyền đến dập tắt mọi khoái cảm của lão.
"A! Mẹ nó chứ, làm gì có hoàng kim, chúng ta bị lừa rồi!"
"Cái gì?" Lúc này Quan Trường Tiếu mới quay đầu nhìn Quan Hân Vân, thấy hắn
mang theo nụ cười trào phúng mà nhìn lão, giống như lão còn ngu xuẩn hơn hắn, khiến lão tức giận đến mức thiếu chút nữa chảy máu não.
" Quan Hân Vân chết tiệt, ngươi muốn chết à?" Lão quát lớn, phía sau lại
xuất hiện một đám cung thủ, tất cả đều hướng về phía Quan Hân Vân.
Cho dù thân thủ Quan Hân Vân có tốt đến mức nào cũng khó mà thoát khỏi loạt mưa tên này đi!
Nghĩ vậy, Quan Trường Tiếu không khỏi càng đắc ý về chủ ý của mình.
Nhưng vào lúc này, Quan Phú Dân đột nhiên phá lên cười khủng bố: " ha ha ha
ha ha ha ! Quan Hân Vân, Ngày hôm qua ta đã phái người đi đuổi giết Quan Hỏa Nhi, có lẽ nàng ta đã chết rồi, cho nên ngươi ngoan ngoãn nhận lấy
cái chết đi, để cho ta tiễn ngươi xuống địa ngục mà gặp nàng ta."
Bởi vì Quan Phú Dân đột nhiên muốn nhìn bộ dạng nổi điên của Quan Hân Vân,
cho nên hắn ta mới lừa gạt hắn, nhưng Quan Trường Tiếu cũng bị hắn ta hù cho sửng sốt.
Chưa đến một khắc, khi Quan Hân Vân tựa như một con sư tử điên cuồng mà lao về phía hắn, hắn liền hướng phía trước hô: "Bắn!"
Nhất thời, giống như có trăm vạn mũi tên phóng về phía Quan Hân Vân.
Vào thời khắc nguy cấp, tình thế đột ngột chuyển biến. Vào lúc trăm vạn mũi tên này còn cách Quan Hân Vân không xa, liền bị từng ngọn lửa quỷ dị
đốt thành từng đóa hoa lửa.
Cả người Quan Hân Vân cứng ngắc
trên lưng ngựa, giật mình, sau đó vui sướng xoay người. Bởi vì hắn nghe
được âm thanh dễ nghe như chuông bạc nhưng thích mắng hắn kia.
" Quan Hân Vân!"
" Hỏa Nhi!" Đồng thời, hắn cũng giục ngựa chạy vội qua, tiếp được Quan Hỏa Nhi đang nhảy xuống ngựa, gắt gao ôm nàng.
Nhưng mà cái ôm ngọt ngào chưa được bao lâu, Quan Hỏa Nhi đã nghe được âm thanh hùng hậu nhưng hấp dẫn của hắn mắng.
"Chết tiệt, sao ngàng có thể tùy tiện nhảy xuống ngựa? Nàng không biết như vậy rất nguy hiểm sao?"
"Ô. . . . . xin lỗi." Quan Hỏa Nhi khó có khi biểu hiện nét mặt xấu hổ nói.
Chẳng qua là nàng rất sốt ruột, cho nên quên mất thân đang ở nơi nào, chỉ muốn trở về với chiếc ôm khí phách của hắn.
Ngay khi hai người bọn họ cuối cùng cũng ngọt ngào gặp lại, thì Quan Trường
Tiếu và mọi người lại há hốc mồm trước cảnh tượng hoa lửa phiêu tán.
"Này. . . trời ơi. . . Đây là chuyện gì a?" Quan Trường Tiếu thì thào tự nói.
Quan Phú Dân vừa nhìn thấy ánh lửa, liền bắt đầu hoảng sợ.
Lửa, lửa. . . . . Không! Hắn không muốn bị đốt nữa, hắn không muốn!
Hắn giống như bị dọa sợ, không ngừng đẩy bánh xe lăn, sau đó nổi điên không ngừng kêu to.
"Không! Đừng đốt ta! Người đừng đốt ta nữa! Buông tha cho ta đi! Buông tha cho
ta!" Không lâu sau, xe lăn của hắn bắt đầu lăn xuống sườn núi không
khống chế được.
Lúc này, Quan Trường Tiếu đột nhiên nghe được phản ứng không thích hợp của Quan Phú Dân, cũng bị dọa, vội vàng gọi
sát thủ ngăn hắn lại.
"Cứu nó! Các ngươi mau cứu nó! Còn đứng ngây ra đó làm gì? "
Nhưng bọn sát thủ còn chưa kịp nhảy lên ngăn cản tốc độ của Quan Phú Dân, thì hắn đã đâm sầm vào một cây đại thụ phát ra một tiếng thất thanh.
Đến khi Quan Trường Tiếu và mọi người đuổi kịp thì Quan Trường Tiếu khóc rống lên.
Quan Phú Dân chẳng những bị các nhánh cây làm cho cả người bị thương, mà
đầu bị đánh mạnh lên thân đại thụ, máu không ngừng chảy ra đến chết.
Mà trước khi chết, miệng hắn còn lẩm bẩm vài từ: "Đừng. . . . . đừng mà. . . . . cầu xin. . . . . đừng đốt ta. . . . đừng đốt ta mà. . . . . đừng. . . . . "
Quan Trường Tiếu ôm thi thể nhi tử khóc rống một lúc lâu, sau đó ánh mắt ngập tràn hận ý nhìn về phía trên sườn núi, nơi Quan Hân Vân và Quan Hỏa Nhi đang tràn ngập tình ý.
"Giết!
Đi giết bọn họ, chỉ cần ai giết được đôi cẩu nam cẩu nữ kia, ta- Quan
Trường Tiếu liền cho hắn năm vạn hoàng kim, táng gia bại sản cũng được,
giết!" Quan Trường Tiếu đỏ mắt gào thét.
Bọn sát thủ thấy buốn bán có lời, đều nhìn nhau một chút sau đó nhảy ra khỏi cánh rừng chuẩn bị tranh công.