Chính là nàng bắt cái
trứng hồ đồ không tâm cơ số 77 đi, nếu không, số 77 sẽ không dễ dàng tin tưởng bất kì nhân viên nghiên cứu nào để bị bắt.
Số 55 nghe vậy, con ngươi trong trẻo trầm xuống.
Số 63 tức giận nói:” Số 41! Tại sao ngươi phản bội chúng ta ?” Còn đem số 77 bắt đi rồi.
Số 41 sau khi nghe xong, cười to mấy tiếng.
“Phản bội? Ta không có nói là muốn cùng các ngươi hành động, tại sao nói là
phản bội?” Sau đó số 41 hướng phía Cung thị đại lão bản, tay nhẹ nhàng
mở cổ áo của hắn ra, tiếp tục nói:” Huống chi, ta hiểu đi theo người nào thì càng có tiền đồ, nên làm thế nào thì làm thế đó thôi.”
Nhìn số 41 rúc vào thân người đàn ông có khuôn mặt không biểu tình nhưng tuấn mĩ dị thường, số 63 bực tức.
Vì vậy nàng đi lên phía trước mấy bước, muốn cho mấy cái bạt tai, lại bị số 55 kéo về phía sau.
“Không nên vọng động, số 63, bọn họ sớm có chuẩn bị, chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
Số 55 niên kỉ khá lâu, nàng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của số 77 bị vải trắng che kín miệng, nước mắt ròng ròng lắc đầu, nàng cũng biết chuyện có cái gì không đúng.
Lúc này, cái vị Lão bản Cung thị vẫn trầm mặc
không nói kia đột nhiên kéo khóe miệng, cười :” Thật không hổ là vật thí nghiệm mà sở nghiên cứu chúng ta coi trọng nhất.”
Cũng chính vì
sở nghiên cứu Coase đối với số 55 coi trọng nhất trong 4 vật thí nghiệm, cho nên số 41 ghen tị, tức giận mà cùng nhân viên sở nghiên cứu hợp
tác, mới có thể thuận lợi bắt được ba người có ý đồ lén trốn như thế.
Nhưng điều này lại đưa tới cái nhìn hờn giận của số 41.
Đối với việc này số 55 cũng không nói gì, ngược lại vì số 77 nói
chuyện: “Ngươi đã đã bắt được hai người chúng ta, trước tiên có thể đem
số 77 buông ra được không ?"
Nhìn số 77 vừa khóc thút thít vừa lắc đầu, rất đáng thương.
Đại lão bản Cung thị nhìn số 55 một cái, mới đưa tay ra phía sau ra hiệu
nhân viên nghiên cứu tháo bỏ sợi dây thừng trói tay cùng bỏ ra miếng vải trắng trong miệng số 77.
“ Ô . . . . Thực xin
lỗi, số 55, số 63.” Số 77 khóc tới nỗi hai mắt sưng to như hai quả hạch
đào, còn đang nói liên miên số 63 liếc mắt, quay đầu nói: “ Hừm! tiểu mơ hồ nhà ngươi cũng biết nhận lỗi, hiện tại đã biết không thể nghe lời
nói của nữ nhân rắn rết số 41 kia rồi sao ?”. Vẫn còn ngu ngốc mà đem
kế hoạch chạy trốn nói cho nàng biết, thật ngốc !
Bị mắng là rắn rết, số 41 trợn mắt lên, hung hăng đối chọi với ánh mắt khiêu khích của số 63.
Thấy bộ dàng không chịu tha thứ của số 63, thoáng chốc nước mắt của số 77
giống như vòi nước, bắt đầu giống đứa con nít khóc không ngừng nghỉ.
“ Ầm ỹ muốn chết !”, ông chủ lớn cung thị cau đầu lông mày thanh tú lại,
nghĩ thầm phải bịt kín miệng số 77 lại, vì vậy không kiên nhẫn ngoắc tay muốn người phía sau đi làm.
Lúc này số 55 tận dụng thời cơ, ra ám hiệu với số 63 rồi xông về phía trước.
Số 55 khống chế lửa lớn, nàng xoay người nhảy lên, hai tay giơ lên cao,
bốn phía liền dấy lên một biển lửa kinh người, cháy sạch một bên sở
nghiên cứu. Các nhân viên ra sức nhảy cao, oa oa kêu to.
Lúc này, số 63 quét tới bên cạnh số 77 như gió, đem nàng ấy nâng lên giữa
không trung, chuẩn bị phá vây mà ra, nhưng lại bị số 41 ngăn lại, phóng
ra một cây tên gỗ. Số 63 đột nhiên quăng số 77 xuống.
"Ui da! Đau quá!" số 77 té trên mặt đất với tư thế rất không thục nữ, đau đến nỗi khóe mắt lại chảy ra thật nhiều nước mắt.
"Không được khóc! Nếu còn khóc ta và số 55 sẽ mặc kệ ngươi, bỏ ngươi ở
nơi này!" Số 63 vừa tránh né số 41 đang khống chế thực vật công kích,
vừa nghiến răng cảnh cáo nàng ấy: "Tiểu ngu ngốc! chẳng lẽ ngươi không
biết mở lưới nước bảo vệ ngươi à."
Số 77 bị mắng cảm thấy
thật oan ức, bĩu môi giơ cổ tay phải đeo vòng tay màu vàng kim cho nàng
ấy nhìn: "Ta không ngu ngốc, mà là ta không thể làm."
Vòng tay màu vàng kia là để khống chế siêu năng lực của các nàng, cho nên
nàng mới không thể tự cứu, để thân thể biến thành vật rơi tự do . . . .
Ô, hơn nữa số 63 chửi thật hung ác, nàng mới không phải là đồ ngu ngốc.
Mặt khác, chiếc vòng tay màu vàng kia các nàng cũng không thể chạm vào, một khi các nàng có ý đồ muốn gỡ xuống, nó sẽ phóng ra dòng điện cực
lớn khiến các nàng bị thương, cho nên số 77 không dám làm gì hết!
Nhưng vào lúc này, số 55 chạy tới, kéo số 77 đang sắp khóc rồi hô to với số 63: "Số 63! Đừng ham chiến nữa, chúng ta đi mau."
Trong phòng điều khiển chính, bởi vì nàng ấy vừa phóng hỏa cho nên khói đặc
tràn ngập, không khí loãng làm mỗi người đều cúi đầu ho khan.
Số 63 khống chế gió, bay ở chỗ không có khói đang giằng co với số 41 bên
dưới, sau khi nghe tiếng liền nhanh chóng bay đến chỗ số 55 và số 77,
tính thừa dịp loạn chạy thoát.
"Khụ. . . . Khụ! Đừng cho các nàng chạy thoát, bảo vệ cửa ra."
Ông chủ lớn Cung thị đương nhiên sẽ không bỏ qua cho các nàng, bởi vậy khi
thấy các nàng chạy về phía cửa lớn thì vội vàng ra lệnh, nhưng nhóm các
nàng vẫn chạy thoát ra ngoài nên lại hô to đuổi theo.
Người vừa ho, vừa luống cuống đuổi theo. Nhất là số 41, nàng ta muốn tính toán nợ cũ với số 63 đã mắng nàng là nữ nhân rắn rết.
Mà nhân viên sở nghiên cứu có số 41 trợ giúp, ép cho ba người sau khi ra
khỏi phòng điều khiển chính liền chạy thục mạng, cuối cùng bị bức vào
một gian phòng thí nghiệm.
"Hỏng bét! chúng ta hết đường rồi." Số 63 bay ở trên không trung kêu lên.
Tường của phòng thí nghiệm vì đề phòng lúc làm thí nghiệm có thể đột ngột nổ
tung nên dày cả mười mét. Chỉ sợ ngay cả số 55 điều khiển lửa cũng không nổ được! Bởi vậy nàng mới kêu to xong rồi.
Số 55 lôi cánh tay nhỏ bé của số 77, muốn chạy trở ra thì số 41 cùng một đám người vọt tiến vào.
"Nguy rồi! Chúng ta bị nhốt rồi, làm sao đây số 55 ?" Số 77 gào khóc, mắt
sưng to, ngay cả mặt cũng hồng hồng vì chạy bộ kịch liệt.
Nàng xem những người đó đi từng bước một đến gần các nàng, thân hình nhỏ gầy liền lui về phía sau số 55, hơn nữa lại không ngừng lui về sau khi thấy số 41 cười đến ngông cuồng. Số 55 lại không nghĩ ra phương pháp thoát
thân.
Đột nhiên, phía sau phát ra tiếng nổ kinh người, dẫn tới lực chú ý của mọi người.
"Đó là cái gì ?" Số 63 trợn to mắt, thấy rõ ràng cỗ máy khổng lồ bị số 55
chạm vào đang bắt đầu vận chuyển, phát ra âm thanh rung trời.
"Ta. . . . ta chỉ nhẹ nhàng chạm vào . . . chạm vào một chút, sau đó nó
liền. . . . rung động, ta không phải cố . . . . cố ý. . Ô. . . " thấy
tầm mắt của mọi người tập trung trên người nàng, số 77 nức nở nói.
Bởi vì nàng rất sợ hãi mới tựa vào phía trên nó, không ngờ nó lại lay động.
“Khụ khụ. . . . Đó là cái thứ đồ chơi gì vậy?” Số 41 nhìn linh kiện máy móc
đang khởi động, dần dần mở ra một cánh cửa cực lớn, lại nhìn biểu tình
của số 55, sợ nàng ấy chạy thoát nên vội vàng kêu to : ”Các ngươi còn
ngẩn người làm cái gì ? Bắt bọn họ lại nhanh lên.”
Mọi người giương mắt nhìn số 41, không rõ khi nào thì đến phiên nàng ta kêu gào chỉ huy rồi, nhưng mọi người vẫn làm theo.
Số 55 nhìn thấy tình huống nguy cấp, không chút do dự kéo số 77 xông vào cánh cửa cực lớn: “Số 63, đi thôi.”
Nàng thà rằng bị cái máy vận chuyển này (máy truyền tống) chuyển tới nơi
khác chứ không muốn bị bọn họ bắt trở về sở nghiên cứu. Số 63 thấy thế,
sửng sốt một chút mới theo vào.
“Đợi đã nào. . . . số 63.”
Số 41 và những người khác đuổi theo, lại bị âm thanh của phiến cửa lớn
đóng lại làm sợ tới mức dừng chân, sau đó cánh cửa phát ra tia lửa, bắt
đầu tan rã.
Này rốt cuộc. . . . Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Số 41 bị uy lực của vụ nổ chấn cho té ngã, ngơ ngác nhìn chằm chằm máy móc bị hủy nhưng không ai tiến lên cấp cứu.
Theo sau, ông chủ lớn Cung thị tới, liếc thấy bộ máy đã bị hủy diệt, mà số
41 lại vô cùng đắc ý báo cáo với hắn rằng số 55 và số 77 đều đã chết,
làm hắn khiếp sợ vỗ mạnh xuống bàn.
“Ngươi nói cái gì?” Dọa số 41 nhảy dựng lên.
Ông chủ lớn Cung thị hiểu được rằng, họ đã mất đi số 55, số 63 và số 77
vĩnh viễn. Nhưng hắn chắc chắn là các nàng không có việc gì, bởi vì cái
máy cực lớn mà các nàng tiến vào chính là cỗ máy thời không. Năm đó cha
hắn mời người về chế tạo nhưng từ lâu không cách nào vận hành được, thật không ngờ vừa rồi nó hoạt động, hơn nữa còn mang số 55, số 63 và số 77
đi mất, thật không ngờ!
Trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay bắt đầu rơi trên thảo nguyên rộng lớn.
Quan Hân Vân cưỡi ngựa trắng, vươn bàn tay đón những bong tuyết rơi.
“Tuyết rơi rồi, đương gia trang chủ.” Nhìn hai tên thuộc hạ quen thuộc phía sau, Quan Hân Vân lộ ra nụ cười quen thuộc.
“Ừ.” Quan Hân Vân xuống ngựa, đạp lến lớp tuyết trắng lưu lại vài dấu chân, đi về phía trước.
Chỉ chốc lát, tuyết rơi lớn.Hai tên thuộc hạ phía sau hắn liền nói: “Đương
gia trang chủ, chúng ta phải về trang sao ?” Bởi vì bọn họ mới làm việc
từ bên ngoài trở về, trên đường đi qua Đại thảo nguyên.
Thời
tiết không phải thật lạnh nhưng từng trận lạnh lẽo vẫn bức người, tuyết
trắng đã sớm bao trùm vạn vật khiến bọn hắn càng muốn quay trở về trang
nhanh một chút.
Quan Hân Vân lại tươi cười với bọn họ lần nữa.
Đây là thói quen của hắn, nhưng ánh mắt của hắn làm người khác khiếp sợ,
khiến bọn họ đối với lời nói của hắn nói gì nghe nấy, tản mát ra một
loại khí thế vương giả.
Hắn lại nhìn đường chân trời một lần nữa, bỗng nhiên cặp lông mày xinh đẹp nhíu lại, làm hai gã thuộc hạ hoảng sợ nhìn theo.
Phía trước cách đó không xa, trên nền tuyết trắng lóe lên một ánh bạc không bình thường, làm người ta không dời mắt được.
Quan Hân Vân híp cặp mắt, đôi chân thon dài bước về phía ánh bạc.
“Đương gia trang chủ.” Hai gã thuộc hạ cảm thấy ánh bạc kia quá mức quỷ dị,
bởi vậy khi thấy Quan Hân Vân đến gần liền rối rít xuống ngựa đi theo
hắn.
Đợi Quan Hân Vân đến gần mới nhìn ra đó là một nữ nhân.
Tóc của nàng thật dài, tựa như mây đen tán trên nền tuyết trắng, thân thể
ôm chân gập lại giống trẻ con, mà tầng ánh bạc kia giống như da thịt của nàng, đem dáng người hấp dẫn của nàng hiện lên trước mắt mọi người. Tức khắc hắn sinh lòng không vui, liền cởi áo choàng bao nàng lại, vươn tay ôm nàng vào ngực.
Chờ hai gã thuộc hạ của Quan Hân Vân đến gần, nhìn thấy nữ nhân trong ngực hắn thì đều kêu lên.
Ôi Trời ơi! Nữ nhân này thật xinh đẹp!
Ngũ quan tinh xảo, núp dưới hàng lông mi tinh xảo là một cặp mắt xinh đẹp,
mà dưới chiếc mũi thon nhỏ kia là đôi môi duyên dáng, giờ phút này tuy
có chút tái nhợt nhưng người có ánh mắt độc đáo có thể tưởng tượng được
cảnh đôi môi đỏ mọng đó hé mở sẽ là cảnh tượng đẹp đến bậc nào.
Trời ạ! Nữ nhân này mang đến cho bọn họ đâu chỉ là kinh ngạc, mà còn có chút quý mến.
Quan Hân Vân trên miệng tuy cười nhưng trong lòng không kiềm chế được dâng
lên tức giận, nhìn chằm chằm hai gã thuộc hạ đang có vẻ mặt ngu ngốc,
nói: “Chiêu Đường, Quốc Hành, đem ngựa của ta lại đây, chúng ta ngay lập tức trở về trang.”
Tức thì, hai người kia mới từ trong vẻ
xinh đẹp của nàng hoàn hồn, khuôn mặt thường ngày phơi nắng ngăm đen nay đã ửng đỏ, vội vàng chạy đi dẫn ngựa.
Thân thể trôi nổi
trong bóng đêm, một nỗi sợ hãi chiếm lấy nàng, không khí bốn phía giống
như bị rút đi ánh sáng, đè ép nàng nhớ tới quá khứ kinh hoàng trước kia.
Khi ấy nàng mới mười hai tuổi, là người duy nhất sống sót trong lần thí
nghiệm "Chủng người mới" thứ 113 của sở nghiên cứu Coase. Là một cô bé
không biết cha mẹ là ai, bị đánh số thứ tự là 55.
Theo tuổi lớn dần, niềm vui duy nhất trong cuộc sống của nàng chỉ là thứ được treo trên chiếc tường trắng trong phòng - TV.
Nó mang đến cho nàng rất nhiều tri thức, giúp nàng hiểu sự bất đồng trong
cấu tạo thân thể của nam sinh và nữ sinh (coi phim cấp 3 à??) , cũng
biết cái gì gọi là "xấu hổ" cho nên nàng bắt đầu phản kháng những nhà
khoa học mạnh mẽ lột quần áo rồi dùng bao tay plastic vuốt ve thân thể
nàng, khiến bọn họ không thể không làm nàng hôn mê rồi lại tiến hành
hành thí nghiệm. Cho nên nàng rất thống hận bọn họ.
Thẳng đến một ngày, có một gã đàn ông trái với quy định của sở nghiên cứu, gã
uống rượu, sau đó thiếu chút nữa cường bạo nàng, nàng liền thay đổi.
Nàng không phản kháng bọn họ làm thí nghiệm nữa, cũng không hề để ý mà
sử dụng Siêu Năng Lực nàng vẫn chán ghét.
Bởi vì nàng muốn
chạy trốn! Sẽ có một ngày nàng thoát khỏi cái nhà giam này, đi xem thế
giới bên ngoài có giống như trong TV muôn màu muôn vẻ hay không.
Thế là nàng trở thành vật bị thí nghiệm nặng nhất của sở nghiên cứu Coase,
vì nàng sẽ không oán giận các loại thí nghiệm có không gian không đủ lớn hoặc thời gian chờ quá lâu . Đồng thời, đối với mỗi lần thí nghiệm nàng đều toàn lực ứng phó, là tấm gương cho các thí nghiệm "Chủng người mới" khác.
Chủng người mới tuổi thọ không dài, sức chống cự không mạnh, phù hợp tiêu chuẩn cũng chỉ còn lại bốn người, cũng chính là
nàng, số 41, số 63 và số 77.
Nàng và số 63, số 77 trở thành
bạn tốt, nhưng bởi vì bị số 41 ghen tị mà mấy lần các nàng suýt mất
mạng, cho nên kế hoạch lần này của nàng mới thất bại.
Nhưng
không nghĩ đến, thân thể của nàng đau đớn giống như bị phân giải, nàng
không ngừng chạy trong bóng tối. Giống như nàng trở về năm đó, tên đàn
ông kia uống say không ngừng phát ra từng tiếng cười bỉ ổi, không ngừng
đưa bàn tay háo sắc xé nát quần áo của nàng. . . . . . không! Không nên
đụng vào ta!
Sau đó, nàng lần đầu tiên vận dụng siêu năng lực giết người, tên đàn ông kia là do nàng giết chết, là nàng !
Nàng là hung thủ giết người. . . . . nàng là. . . . . hung thủ giết người.
Trong lúc ngủ mơ, một giọt lệ ở khóe mắt trượt xuống gương mặt tái nhợt của
nàng, chân mày trong lúc vô ý cũng nhíu lại thật chặt.
Quan Hân Vân canh giữ bên giường nàng, nhìn thật lâu, mới đưa tay lau đi nước
mắt không ngừng chảy của nàng, thấp giọng nói: “Ngươi đến tột cùng là từ nơi nào đến? Vì sao đã hôn mê mà vẫn rơi lệ ?"
Bàn tay to
dịu dàng xoa gò má nàng, lưu luyến không rời, cho đến khi nàng đột nhiên giãy dụa, vung hai tay lên không trung, hắn mới tìm được hồn phách đã
mất trở về.
Ách. . . . Đã xảy ra chuyện gì với hắn? Tự nhiên ngẩn ngơ đối với một nữ tử mới gặp mặt?
Quan Hân Vân cười tự giễu, bắt lấy tay nàng đang kích động vung loạn cố định lại trên giường, khuôn mặt tuấn tú nỉ non bên tai nàng: "Vật nhỏ, tuy
rằng ta không biết ngươi từ đâu tới đây, là nguyên nhân gì khiến ngươi
mất khống chế như thế, nhưng ta nói cho ngươi biết, nếu ngày mai ngươi
không tỉnh thì ta sẽ quăng ngươi ra ngoài gia trang, bởi vì trong Quan
gia trang không cần nữ nhân vô tích sự, ngươi hiểu chưa ?"
Môi hắn luôn mang theo ý cười, nhưng ánh mắt lại cực kì lãnh khốc, lời nói ra cũng làm cho người ta phát run.
Quan Hân Vân – đương gia trang chủ Quan gia trang, chính là một nam nhân như vậy.
Khiến nữ nhân vừa kinh vừa sợ, lại không thể dời tầm mắt, một lòng đều cho hắn nhưng không thu được bất kì hồi báo gì.
Nói cũng kì quái, nữ nhân trong ngực hắn sau khi bị lớn tiếng uy hiếp, cư nhiên lại nín khóc.
Thân thể của nàng giống như tìm được nơi ấm áp, liền gần sát lại trong ngực
hắn không muốn rời đi, trên mặt nàng cuối cùng cũng có một chút huyết
sắc, giống như chim mệt mỏi cuối cùng cũng quay về tổ.
Đối
với phản ứng của nàng, Quan Hân Vân hung hăng nhíu mày, hắn không thích
nữ nhân trèo lên người hắn, tuy rằng nàng là một nữ nhân rất xinh đẹp,
nhưng hắn khinh thường.
Hắn luôn luôn không cần nữ nhân, cứu
nàng chẳng qua là nhất thời mềm lòng, huống chi, không biết đến tột cùng nàng có phải là người của Chương gia bảo phái tới hay không, hắn không
cần thiết phải đối tốt với nàng.
Thế là hắn bĩu môi dưới,
nhướng mày phải (mất hình tượng !! = =) muốn kéo nàng xuống, lại phát
hiện nàng bám chặt trên người hắn, cánh tay cũng nhỏ bé cũng vòng trên
cổ hắn. . . . nàng vòng lên cổ hắn hồi nào vậy ?
Quan Hân Vân không vui, dùng sức kéo hai cánh tay nhỏ bé tái xanh xuống, đặt nàng trên giường rồi rời đi.
Không biết, bởi vì hắn giúp nàng rời xa ác mộng, giờ phút này khi đi vào giấc mộng một lần nữa, trên người nàng vẫn còn lại một tia ấm áp.