Một đoàn người tiến vào Chiêu Tế quán, nhìn sơ qua không dưới trăm người. Người đi ở giữa chừng năm mươi tuổi, mũi cao mắt sâu, là một người Hung Nô.
Hắn đội kim quan, long bào bay phấp phới, đám người đi sát sau lưng nếu không mặc phục sắc của vũ lâm quân thì chính là thái giám, không phải là thái giám thì chính là cung nữ. Thôi Tương vừa thấy vội tiến lại, quỳ xuống, cung kính hô:
- Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Người này chính là đương kim thiên tử - Hán Vương Lưu Thông.
Mọi người biết được hoàng thượng giá đáo, đều cuống quýt quỳ xuống đất, hô to:
- Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Duy chỉ có hai người là ngang nhiên đứng thẳng. Một là Liên Tam Thao, một là Cung Chân.
Một gã thái giám quát:
- Tiểu tử, ngươi nhìn thấy hoàng thượng, còn không mau quỳ xuống, chẳng lẽ không sợ phạm vào tử tội!
Cung Chân không đáp, nhìn Lưu Thông, hỏi:
- Ngươi là hoàng đế người Hồ hay hoàng đế của người Hán?
Lúc đó tại Trung Nguyên có ba vị hoàng đế, thứ nhất là Tấn vương Tư Mã Duệ; thứ hai là một người Hung Nô - Hán Vương Lưu Thông - Thạch Lặc vốn theo phò tá người này, thâu tóm toàn bộ phương Bắc; thứ ba là Để nhân Thành Đô Vương Lý Hùng, người này một mình độc lập tại một dải Ba Thục. Vì vậy mà Cung Chân mới có câu hỏi đó.
Lưu Thông cười ha hả, nói:
- Trẫm là Lưu Thông, ngươi nói xem trẫm là người Hồ hay người Hán?
Cung Chân đáp:
- Quan lại người Hán giết rất nhiều tộc nhân của tại hạ, tại hạ quyết không quỳ lạy hoàng đế của bọn họ. – Nói xong quỳ xuống đất – Cung Chân tham kiến hoàng thượng. - Ngữ khí cương ngạnh, không hề sợ hãi.
Liên Tam Thao chợt lên tiếng:
- Lưu Thông, ngươi đến rất đúng lúc. Mục đích thứ hai mà ta đến Thôi phủ chính là vì muốn gặp ngươi.
Thái giám thấy hắn trực tiếp gọi ra tên húy của hoàng đế, sắc mặt đại biến, đang muốn ra tay bắt tên cuồng đồ này, nhưng Lưu Thông đã khoát tay, ngăn không cho bọn họ vọng động.
Lưu Thông hỏi:
- Bảy ngày trước tại Quân Sơn đại hội của Cái Bang, đã chọn được một vị bang chủ trẻ tuổi, người đó phải chăng là các hạ?
Liên Tam Thao ngạo nghễ trả lời:
- Không sai, ta chính là Liên Tam Thao, bang chủ Cái Bang!
Lời này nói ra, chúng nhân đều kinh ngạc.
Tám trăm năm trước, cả nhà Sở nhân Ngũ Tử Tư bị Sở Bình Vương giết chết, hắn một mình chạy khỏi nước Sở, xõa tóc, đi chân đất, biến thành khất cái, tụ tập một trăm vạn ăn mày của Ngô, Sở đến Quân Sơn, sáng lập Cái Bang, trở thành bang chủ đời thứ nhất của Cái Bang.
Ngũ Tử Tư phò trợ công tử Quang của Ngô quốc, đào tạo người trong bang thành đệ nhất sát thủ Chuyên Chư, dấu chủy thủ trong bụng cá, ám sát Ngô Vương. Ngũ Tử Tư dùng lực lượng Cái Bang, giúp Ngô Quang cướp lấy bảo tọa của Ngô Vương, Ngô Quang sau đó phong Ngũ Tử Tư làm tướng nhà Ngô.
Chín năm sau, Ngô, Sở quyết chiến. Ngũ Tử Tư hiệu triệu khắp thiên hạ được hơn một trăm vạn bang chúng, tại nước Sở, nội ứng ngoại hợp với quân Ngô, phá Sở. Sở Bình Vương lúc đó đã chết, Ngũ Tử Tư quật mộ hắn, đánh ba trăm roi vào thi thể Sở Bình Vương, báo thù cho phụ thân và huynh trưởng.
Mười tám năm sau, Ngô Quang chết, con hắn là Phù Sai kế vị. Người này nhận thấy Cái Bang ngày càng cường thịnh, e sợ sẽ trở thành mối họa tâm phúc, đã giết chết Ngũ Tử Tư, kìm tỏa sự phát triển của Cái Bang.
Cái Bang vì chuyện này mà chuyển sang, giúp sức cho Việt Vương Câu Tiễn, mười năm sau đại phá quân Ngô, giết Phù Sai, báo thù cho bang chủ. Từ đó Cái Bang uy danh chấn vũ nội, trở thành bang phái lớn nhất thiên hạ.
Mười bảy năm trước, Bát vương Tư Mã Luân nổi loạn, dẫn binh vào Trường An, thiên hạ hỗn chiến, dân chúng chết vô số, khiếu hóa tử càng ngày càng ít đi. Cái Bang từ đó vẫn chưa gượng dậy nổi, trở nên suy yếu nhất từ khi khai bang lập phái đến nay.
Thiên hạ đại loạn, khiếu hóa tử càng ngày càng ít đi, việc này thật có chút kỳ quặc?
Nhưng nguyên nhân thật ra cũng dễ giải thích: Hiện nay dân chúng tứ phương đều lâm vào cảnh điêu linh, nạn đói hoành hành khắp nơi, tìm đâu ra những thiện nhân để bố thí cho khiếu hóa tử nữa? Nếu không có “thí chủ” đương nhiên cũng không có khất cái – khiếu hóa tử từng bước từng bước biến thành thảo khấu, cướp bóc để sống.
Bất quá Cái Bang vẫn là thiên hạ đệ nhất đại bang, thế lực tuyệt không thua kém Sát Hồ thế gia và Ngũ Đẩu Mễ Giáo. Bây giờ Liên Tam Thao chưa tới bốn mươi mà đã có thể ngồi lên ghế bang chủ Cái Bang, thực không khỏi làm cho mọi người khiếp sợ!
Liên Tam Thao nhìn chằm chằm Lưu Thông, nói:
- Lão tử lần này đến Thanh Hà, có hai mục đích quan trọng. Đầu tiên chính là cưới đệ nhất mỹ nhân Thôi Dư Thanh làm vợ. Nguyên nhân thứ hai, ngươi có đoán được không?
Lưu Thông mỉm cười, hỏi:
- Là muốn giết trẫm?
Liên Tam Thao hỏi ngược lại:
- Sao ngươi biết?
- Thạch Lặc phái người báo cho trẫm biết. Trong quý bang tự nhiên cũng có người của trẫm. Bài thuyết giáo đầy tâm huyết của ngươi tại đại hội Quân Sơn, trẫm cũng đã được nghe qua bảy, tám lần.
Liên Tam Thao nghe vậy, quát:
- Vậy thì nạp mạng đi! – Trúc bổng chỉ thẳng vào ngực Lưu Thông.
Lưu Thông khí định thần nhàn nhìn hắn, từ phía sau đột nhiên xuất hiện một thanh trường thương, điểm thẳng vào cổ họng Liên Tam Thao. Mũi thương đi được nửa đường, cổ tay khẽ rung lên, trường thương lại biến thành cự phủ, muốn chém đứt đôi cổ họng Liên Tam Thao.
Nguyên người này không phải xuất ra trường thương mà là sử dụng một lá đại kỳ, dùng nội lực mở ra đại kỳ, lại quán chú nội lực vào phần vải, làm cho nó trở nên cứng rắn, kỳ khí tung hoành khắp nơi, rất sắc bén, rất lợi hại nếu dùng để chém tới, có thể sánh ngang với lợi phủ.
Trúc bổng của Liên Tam Thao chỉ dài ba thước nhưng đại kỳ của người nọ lại dài đến một trượng, đi sau mà đến trước, Trúc bổng của Liên Tam Thao chưa đến được người Lưu Thông đã phải tránh né công kích như sấm sét của đại kỳ bổ tới.
Hắn buông Trúc bổng rơi xuống đất, lúc này đại kỳ đã bung ra, cách thân thể hắn chưa tới nửa thước, Liên Tam Thao tuy kinh bất loạn, từ trong lòng lấy ra một cái bát sứt, kịp thời ngăn cản một kích chém đôi thân thể của đại kỳ.
“Keng” một thanh âm trong vắt vang lên, truyền đi khắp đại sảnh, phần vải của đại kỳ và bát sứt giao phong, phát ra thanh âm như tiếng kim thiết va chạm.
Liên Tam Thao cười to, nói:
- Vũ Lâm Tả Giám Vũ Tranh Vanh quả nhiên là cũng có chút tà môn, không trách ngươi có thể làm đệ nhất chó săn cho hoàng đế Hồ nhân.
Đột nhiên hắn đội bát sứt lên đầu, đảo chuyển thân thể, đầu dưới chân trên, xoay tròn thân thể.
Chúng nhân đều cảm thấy kỳ lạ, không biết hắn đang làm trò quỷ gì. Đột nhiên “lách cách” vang lên, một tên thái giám đứng chắn trước mặt Lưu Thông, vươn tay, đẩy ra một chưởng ngăn cản thanh Trúc bổng đang bay nhanh tới, chưởng pháp uy mãnh hủy Trúc bổng thành vô số đoạn trúc nhỏ.
Lúc trước, khi Liên Tam Thao buông rơi Trúc bổng đã âm thầm truyền vào đó một đạo xảo kình. Trúc bổng rơi xuống đất, ngừng một chút liền bay vọt tới Lưu Thông. Nếu tên thái giám phía sau Lưu Thông cũng như mọi người, bị hành vi quái dị của Liên Tam Thao hấp dẫn sự chú ý thì giờ khắc này e là Trúc bổng đã cắm ngập vào ngực Lưu Thông.
Toàn trường đều là người luyện võ, nhìn thấy sự biến ảo của đạo xảo kình này, đều kinh hãi không thôi: Người này năm nay chưa tới bốn mươi đã có thể làm bang chủ Cái Bang, quả nhiên không phải là nhờ hư danh, nhất chiêu này đầu tiên phải dùng nội lực phong bế trong Trúc bổng, sau đó lại bạo phát, tiến hành công kích, vận dụng cực kỳ xảo diệu, đạt đến hóa cảnh đó, cho dù ta có luyện thêm mười năm nữa cũng vị tất đạt đến tạo nghệ bậc này.
Vũ Tranh Vanh thân là Vũ Lâm Tả Giám, thống lĩnh một vạn vũ lâm quân, phụ trách bảo vệ hoàng thượng, võ công cao phải biết, đương nhiên sẽ không bị vài ba quái chiêu của Liên Tam Thao làm cho bối rối, đại kỳ lập tức được huy động, mũi cờ sắc bén liên tục điểm lên mười yếu huyệt trước thân thể Liên Tam Thao.
Đại kỳ hắn sử dụng chính là loại binh khí nặng, dài, bất quá khi vào tay hắn thì lại có thể khéo léo dung hợp vào thương pháp của đoản thương, chiêu thức cực kỳ linh hoạt. Lúc trước mọi người thấy võ công Liên Tam Thao ảo diệu, thầm lo cho Lưu Thông, bây giờ nhìn thấy kỳ pháp của Vũ Tranh Vanh, không khỏi phát ra âm thanh tán dương vang trời: “Vũ Tả Giám, hảo kỳ pháp!”
Chỉ thấy Liên Tam Thao đầu chấm đất, thân hình tưng tưng lên năm cái, phát ra những tiếng kêu “đinh,đinh,đinh,đinh,đinh”, tránh được chiêu này của Vũ Tranh Vanh, hắn lại bất ngờ dang hai chân, kéo quần, đảo chuyển thân thể, hai đùi mở rộng, “vật bất nhã” lộ hẳn ra ngoài, một đạo nước tiểu vọt tới Vũ Tranh Vanh, đồng thời khoái trá kêu lên:
- Tả Giám tiên sinh, bổn bang chủ ban cho ngươi uống nước tiểu!
Vũ Tranh Vanh thừa biết đạo nước tiểu này quán chú nội lực trong đó, nếu bị bắn trúng, mặc dù không bị thương nhưng cũng một phen đau đớn, hơn nữa hắn đường đường là Tả Giám vũ lâm quân, nếu trước mặt hoàng thượng và đám thuộc hạ, lại bị niệu tiễn(1) bắn trúng, chỉ sợ sau này sẽ không còn mặt mũi đi lại trên giang hồ. Hắn cũng biết nếu chịu trúng một mũi niệu tiễn này, hoàn tất thế công thì có thể đả thương được Liên Tam Thao nhưng dù sao thể diện vẫn quan trọng hơn, không còn cách nào khác, đánh dùng phần vải của đại kỳ chống đỡ niệu tiễn.
Liên Tam Thao chờ đợi nhất là giây phút này. Đại kỳ thấm đẫm nước tiểu, lập tức mềm xuống, kỳ pháp chậm lại, Liên Tam Thao tung người lên không trung, lộn ba vòng, bát sứt hung hãn đánh xuống đầu Vũ Tranh Vanh.
Cán cờ đã vươn dài, Vũ Tranh Vanh không kịp huy động, chỉ có thể giơ đại kỳ đỡ ngang, bát đến tay đỡ, âm thanh “coong coong” vang lên không ngớt.
Lưu Thông thấy thế, nhíu mày nói:
- Bắc Cung Xuất, ngươi ra giúp hắn một tay.
Tên thái giám bên cạnh ứng tiếng, phi thân ra, từ phía sau tung chưởng, đánh thẳng vào lưng Liên Tam Thao.
Mọi người lúc nãy đã chứng kiến một chưởng của thái giám phá nát Trúc bổng, chưởng lực bất phàm nhưng không ai biết lai lịch của hắn, chỉ có Thôi Tương, ba năm trước đến Bình Dương diện thánh, đã gặp qua Bắc Cung Xuất, biết được người này là hộ vệ thân cận của Lưu Thông, không hề rời Lưu Thông nửa bước, là thuộc hạ thân tín nhất của Lưu Thông, võ công không hề thua kém Vũ Tranh Vanh.
Liên Tam Thao quay đầu dùng bát sứt đón một chưởng Bắc Cung Xuất. Chưởng, bát quấn chặt lấy nhau. Nội lực song phương tương đồng, nhất thời bất phân thắng bại.
Vũ Tranh Vanh lúc này mới rảnh tay, nhìn song thủ, chỉ thấy bàn tay bị vô số vết cắt, máu tươi ứa ra, âm thầm kinh hãi:
- Người này chỉ dùng bát bằng đất đã có thể phá được kiều thủ của ta, nội lực thật lợi hại. Hôm nay nếu không diệt trừ, tất sẽ gây hậu hoạn vô cùng. – Thừa dịp Bắc Cung Xuất cuốn lấy Liên Tam Thao, đại kỳ đâm thẳng vào lưng Liên Tam Thao.
Bắc Cung Xuất thấy vậy, gia tăng nội lực, hút chặt lấy Liên Tam Thao, thầm nghĩ:
- Nội lực của ngươi tuy thâm hậu, cao hơn ta nhưng nếu muốn thoát khỏi ta thì ít nhất cũng phải một nén nhang, chỉ là đến khi đó lưng ngươi đã thủng bảy, tám lỗ, tại hoàng tuyền uống xong cả Mạnh Bà thang cũng không chừng.
Liên Tam Thao đột nhiên há miệng khóc lớn, tiếng khóc thê lương bi đát, tạo thành sóng âm đánh thẳng vào ngực mọi người, rất nhiều người nội lực yếu bị ảnh hưởng, tâm sinh ra sự buồn chán, bi quan.
Vào cuối thời Chiến quốc, bang chủ đời thứ tám của Cái Bang là Hàn Nga, xuất thân từ nước Tề, một ngày đi khất thực, bị tao nhân vũ nhục, nàng giận giữ khóc rống lên, tất cả già trẻ lớn bé trong làng cũng bị sự bi thương của nàng ảnh hưởng, trở nên bi lụy sầu khổ, ba ngày sau vẫn chưa thể ăn uống lại được, sau này được hậu nhân xưng là “Dư Âm Nhiễu Lương”
Liên Tam Thao lúc này chính là đang dùng tuyệt kỹ khóc ròng, tuyệt nghệ chân truyền của Hàn Nga.
Bắc Cung Xuất và Vũ Tranh Vanh nghe thấy tiếng khóc, trong lòng đều dao động.
Liên Tam Thao nhân cơ hội này, chân khí cuồn cuộn ép tới, bức lui Bắc Cung Xuất, thân hình phóng thẳng, xuyên qua nóc nhà, biến mất, thanh âm từ xa vọng lại:
- Lưu Thông, cao thủ bên ngươi quá đông, lão tử không giết ngươi được. Xem như ngươi đã vượt qua đệ nhất quan, còn có đệ nhị quan. Ngày mai lão tử cưới Thôi Dư Thanh, sau đó sẽ quay lại khảo hạch ngươi, ngươi nên chuẩn bị cho tốt đi là vừa!
Mặc dù hắn đã đi xa nhưng thanh âm lưu lại vẫn rõ mồn một, mọi người đều nhất thời kinh hãi, nội lực người này thực đáng sợ, lại nghi hoặc một chút: Theo lời nói của Liên Tam Thao thì còn có đệ nhị quan, đệ tam quan gì đó, không biết là ám chỉ điều gì?