Ngũ Hành Của Cô Thiếu Tiền

Chương 6: Chương 6


Ngoại trừ lý do sứt sẹo như vậy ra thì Khương Nhất thật sự không nghĩ ra được cách nào để giải thích được.
Chị Trần bán tín bán nghi nhìn Khương Nhất.
Khương Nhất trực tiếp đứng dậy, đi tới trước cửa phòng 103 giả vờ bắt tay làm mấy cái thủ ấn, sau đó mở cửa phòng.

Vừa bước vào cửa, cô đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người.
Giấy vệ sinh trải khắp sàn, miếng vải quấn bài vị lộn xộn chất một đống trên tủ đầu giường.

Gói mì ăn liền bị xé nát, một vật dụng không thể miêu tả nào đó bị thổi thành bóng bay…
Còn bài vị đang ngồi trên giường chăm chú xem TV.

Trên TV, một anh chàng diễn viên nào đó đang tán tỉnh một người phụ nữ xinh đẹp: “Sao em lại mặc áo quần đẹp như vậy chứ? Em đẹp thật luôn ~”
Khương Nhất nhanh chóng dọn dẹp đống bừa bộn, hung dữ nhét tấm bài vị vào tủ quần áo: “Từ khi bà có thể khống chế đồ vật trong phạm vi 5 mét, bà sắp làm cháu phát điên rồi.

Coi chừng cháu chẻ tấm bài vị của bà ra làm củi đốt đó!”

Bài vị nào đó mới không bị cô uy hϊếp, vẫn còn phát lại mấy hình ảnh trong đầu Khương Nhất.

Đó đều là những quảng cáo bà ấy đã xem chiều nay.
Người ta đã không còn thỏa mãn với việc ăn gà nướng nữa rồi.

Người ta muốn ăn món gà nguyên vị, đùi gà chiên sốt tương, uống Spite lạnh thấu tim, nhai nhai không thể dừng…
Hai tay Khương Nhất vò đầu, vẻ mặt sầu khổ, cô phòng ngày phòng đêm TV khó phòng.

Xem ra một kẻ bình dân như cô phải vung tiền nạp hội viên để cảm thụ niềm vui của hội viên VIP cho rồi.
Chờ Khương Nhất xử lý xong mọi việc mới đi tới cửa phòng 103 mời chị Trần vào: “Bà chủ, cô nhìn xem, thật sự không sao cả mà.”
Chị Trần vịn cửa đứng dậy, trên mặt vẫn còn hoảng sợ nhưng vẫn bước tới từng bước một.

Cô ấy đã kinh doanh khách sạn này hơn mười năm rồi, nếu thật sự bị quỷ quấy phá, cô ấy lấy cái gì để nuôi con trai đây?
Con người chính là như vậy, để bảo vệ những thứ mình quan tâm mà họ có thể chiến thắng nỗi sợ hãi trong lòng mình.
Chị Trần được Khương Nhất đỡ tay bước vào phòng 103, khi thấy không có gì xảy ra, trên mặt cô ấy nở nụ cười như trút được gánh nặng.

Có lẽ vì thần kinh căng thẳng đã được thả lỏng nên chị Trần đột nhiên sụp đổ.

Cô ấy ngồi xổm trên mặt đất gào khóc, không kiềm chế được, rất lâu sau mới chuyển thành tiếng khóc nức nở nho nhỏ.
Khương Nhất thấy cảm xúc của cô ấy đã chuyển biến tốt hơn, sắc mặt dần dần trở nên nghiêm túc.

Cô bước ra khỏi phòng 103, đi vào chỗ sâu hơn trong hành lang.
Những người ngoài nghề không nhìn ra được cái gì, họ chỉ cảm thấy đó là hành lang của một khách sạn cũ nát.

Nhưng trong mắt Khương Nhất, âm khí dày đặc bao phủ như màn đêm, bốn phía đen kịt.


Âm khí vốn nên phải thuận theo địa thế trút xuống nhưng rồi tất cả đều bị ứ lại ở chỗ này.

Rõ ràng là đã có một thứ tà thuật nào đó đã chặn đường thoát của âm khí.
Chị Trần đang khóc nức nở nhìn thấy sắc mặt Khương Nhất không tốt, cũng lau mặt rồi đi theo phía sau cô.
Cô gái trẻ này chỉ tùy tiện bố trí trận pháp đã chặn người kia lại được, xem ra cô ấy cũng rất lợi hại.
Khương Nhất trong miệng lẩm bẩm, sau đó duỗi ngón trỏ mảnh khảnh ra, trên đầu ngón tay đột nhiên sáng bừng lên một ngọn lửa.

Bên trong ngọn lửa màu cam xen lẫn những tia màu đỏ.
Chị Trần nhìn mà choáng váng.

Cô gái này cũng quá lợi hại rồi!
Cô ấy cũng bắt chước theo cách vừa nãy, vươn một đầu ngón tay ra.

Trên ngón tay ngắn mập mạp ngoại trừ một chiếc nhẫn vàng thì chẳng có cái gì nữa cả.
Khương Nhất tu luyện Thuần Dương Chân Hỏa, ngón tay bốc cháy duỗi về phía trước, âm khí như gặp phải lửa nóng ngập trời, cuồn cuộn ùa về phía sâu trong khách sạn như sợ bị dính phải.

Khương Nhất thuận theo hướng âm khí rút lui mà đi tới.

Đó là phòng 108 và 109, cửa ra vào đối diện nhau, là hai gian phòng cuối hành lang của khách sạn nhỏ.


Khương Nhất đẩy cửa phòng 108 ra, chỉ thấy âm khí đang chen lấn nhau chui vào bức tường, như thể đang cố gắng vượt qua rào cản nào đó.
Chị Trần đang sợ hãi đột nhiên nghe thấy giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Khương Nhất: “Bật đèn lên!”
Chị Trần nhanh chóng lấy thẻ phòng từ trong túi quần ra, luống cuống nhét vào khe thẻ rồi ấn công tắc đèn.

Khoảnh khắc đèn bật sáng, Khương Nhất liền dập tắt ngọn lửa trên đầu ngón tay.

Đây là một căn phòng ngủ lớn, đầu giường kê tựa sát vào tường.

Bức tường ẩm ướt, giấy dán tường bị bong tróc nhiều chỗ và bịt kín bằng băng dính trong suốt.
Trong những khách sạn nhỏ thường xuyên có tình huống này, mà khách ở đây cũng chỉ cần phòng giá rẻ nên không quá để ý.