Ngư Dược Nông Môn

Chương 37: Trời tuyết săn bắn



Edit: HPH



Tuyết rơi thế này đã hai ngày đến nay còn chưa ngừng, đưa mắt nhìn khắp nơi toàn trắng xoá, không hề thấy gì cả, chỉ có hoa tuyết như lông ngỗng nhẹ bay xuống liên tục, che phủ nền đất một tầng tuyết thật dày.



Ở phương nam này rất ít thấy, Đỗ Tiểu Ngư thử đi vài bước mới phát hiện tuyết dày phủ tới bụng bắp chân mình, mặt cũng lạnh cóng, ý tưởng làm người tuyết lập tức biến mất không còn một mảnh, vội chạy trở lại, xoay người trở về nhà liền lên đầu giường gần lò sưởi. Trong thời gian đó nhớ tới nghé con dậy cho nó ăn một ít cây đậu, sau đó không hề xuống giường nữa.



Buổi chiều Đỗ Hoàng Hoa vào nhà, công việc trên tay đã làm xong, muốn lên giường thêu hoa gì đó, lúc này Đỗ Tiểu Ngư hỏi: “Cha và mẹ đang làm gì thế?”



“Mẹ đang nhặt cây đậu, cha đang định ra ngoài đấy, nói là đi kiếm con gà rừng mang về.”



“Gà rừng?” Đỗ Tiểu Ngư trợn to mắt, “Vậy, cha là muốn đi săn thú hả?”



Đỗ Hoàng Hoa ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi cởi giày, không chú ý tới vẻ mặt của nàng, không thèm để ý nói: “Hàng năm không phải đều như vậy sao, chỉ cần ngày tuyết rơi cha sẽ ra ngoài kiếm chút thỏ rừng, gà rừng gì đó.”



Cũng phải, chẳng qua nàng không biết những việc này, Đỗ Tiểu Ngư rất mới lạ chuyện săn thú này, vội từ trong chăn đứng lên mặc quần áo.




“Muội làm gì?” Đỗ Hoàng Hoa kỳ quái liếc nhìn nàng một cái, “Không sợ lạnh à?”



Đỗ Tiểu Ngư nói: “Muội đi làm hạ thủ cho cha.” Nhảy cà tưng đi ra ngoài.



Đỗ Hiển mặc áo tơi xách trong tay cái xiên sắt đang định đi ra ngoài, thấy Đỗ Tiểu Ngư đến đây, quay đầu lại cười nói: “Thức dậy làm gì? Vừa vặn, cùng cha đi bắt gà rừng đi.”



“Nói nhăng cuội gì đó, lạnh như thế Tiểu Ngư đi không bị đông bệnh à?” Triệu thị ở bên cạnh không hờn giận lườm trượng phu, căn dặn: “Ông cũng cẩn thận chút, đừng để bị ngã, đau thắt lưng không biết có bị lại hay không?. Hay là đừng đi, trong nhà không phải thiếu mấy thứ ấy thì đói bụng.”



“Ài, không có chuyện gì đâu, hiếm khi, cho hài tử thay đổi khẩu vị.” Đỗ Hiển cười, đưa tay vỗ đầu Đỗ Tiểu Ngư, “Ngoan ngoãn ở nhà đợi cha về, đêm nay mẹ con hầm gà rừng ăn.”



Đỗ Tiểu Ngư không nghe theo, lôi kéo cánh tay ông, “Cha, con cũng đi.” Lại nhìn thử Triệu thị, “Mẹ, con không sợ lạnh, con cũng mặc bộ áo tơi này là được mà, mẹ xem này, bên ngoài tuyết rơi nhỏ đi rồi, cho con đi cùng cha đi mà, con có thể mang đồ cho cha, mẹ, được không ạ?”



Triệu thị xì cười một tiếng, “Con mà xách được đồ cho cha con cơ á? Cha con không phải lúc nào cũng phải nhìn chằm chằm con đã là tốt lắm rồi, hai người các ngươi cùng đi, ta càng không yên tâm đấy!”



Đỗ Tiểu Ngư nhụt chí, cúi đầu vặn ngón tay, nàng rất muốn đi xem làm sao được bắt gà rừng, nhưng cố tình không tìm được lý do tốt thuyết phục mẹ nàng.



“Mẹ, hay là con cũng đi cùng, con trông Tiểu Ngư, cũng có thể mang đồ cho cha.”



Cứu tinh đến rồi! Đỗ Tiểu Ngư cảm kích liếc mắt nhìn Đỗ Văn Uyên, lập tức tiếp nối, “Mẹ, để nhị ca cùng đi đi! Không phải sợ cha ngã sao, có nhị ca ở đấy sẽ đỡ được phải không ạ?”



Mấy hôm nay thấy hắn vẫn đang cố gắng đọc sách, Triệu thị nghĩ gật đầu, “Thôi được, chẳng qua Tiểu Ngư không thể đi, ở ngoài quá lạnh, nó có bệnh suyễn.”



“Mẹ, bệnh kia của con sớm khỏi rồi mà, nếu không mặc nhiều quần áo một chút có được hay không?” Đỗ Tiểu Ngư nói rồi vụt chạy về phòng mình. Chờ đến lúc đi ra, cả người thành một quả cầu to tròn vo.



Mấy người nhìn đều cười ha hả, bộ dạng nàng vốn lùn, lại mặc trong ba tầng ngoài ba tầng, trên đầu còn bao một cái khăn không biết lục được từ chỗ nào ra, toàn thân cao thấp che phủ tựa như bánh tét chỉ lộ hai con mắt.



“Oái, đứa nhỏ này, con đấy, đi đi. ” Triệu Thị cười đến độ ho khan, “Văn Uyên, nhìn thật kỹ muội muội con.”



Đỗ Văn Uyên đáp một tiếng, nhìn Đỗ Tiểu Ngư lại cười rộ lên, xoay người choàng áo tơi cho nàng, lần này tròn hơn, áo tơi kia lại dài, đi như một quả cầu rơm di động.



Mấy người lại một trận cười, Đỗ Tiểu Ngư cắn miệng âm thầm đảo mắt, đây là trả giá!



Ba người chuẩn bị xong đi ra ngoài, Đỗ Hiển ở phía trước dẫn đường, Đỗ Văn Uyên một tay nhấc giỏ trúc một tay nắm Đỗ Tiểu Ngư, trên mặt tuyết dần dần lan tràn ra mấy chuỗi dài vết chân .




Săn thú đương nhiên là phải đi phụ cận núi rừng, một là tuyết rơi nhiều, động vật trong rừng không tìm được đồ ăn dồn dập chạy đến, sau đó tự chui đầu vào lưới, tục ngữ nói ‘chim chết vì ăn’ đại khái chính là ý này.



“Thấy không?” Đỗ Hiển đi tới bỗng nhiên dừng bước chân, chỉ về đằng trước nhỏ giọng nói: “Đừng lên tiếng, chúng ta chậm rãi đi qua.”



Đỗ Tiểu Ngư tập trung tinh thần, trong mảnh trắng xóa quả nhiên phát hiện cái chấm đỏ nhỏ tiên diễm, lập tức hưng phấn, liệu đây có phải là gà rừng!



Nàng đoán không lầm, điểm đỏ này chính là con gà rừng đáng thương, giữa mùa đông thật vất vả đánh liều chạy ra, vốn định lên đống tuyết tìm chút đồ ăn, kết quả không tìm được ăn, gặp phải thợ săn rồi. Nhưng nó cũng rất cảnh giác, nghe được thanh âm lập tức chạy đi.



“Cha, mau đuổi theo!” Đỗ Tiểu Ngư thấy nó chạy trốn, lập tức xông lên trên, tiếc thay mặc quá nhiều, chưa chạy vài bước đã ngã rầm xuống đất, mặt dính đầy tuyết.



“Vội vàng làm gì, không nhìn thấy trên cánh nó toàn tuyết thôi à?” Đỗ Văn Uyên kéo nàng, đưa tay vỗ tuyết, “Nó không bay lên được, cha tóm nó rất dễ dàng.”



Thì ra là thế, Đỗ Tiểu Ngư cuối cùng đã hiểu, thảo nào ngày tuyết rơi tới bắt gà rừng, thì ra nó bị tuyết ép tới không bay nổi. Chà, người chưa từng đi săn làm sao mà biết!



Dựa vào kinh nghiệm và nhãn lực, chẳng mấy chốc Đỗ Hiển đã bắt được ba con chim trĩ, lúc trở về còn thuận tiện bắt một ổ con thỏ. Đáng thương lũ thỏ kia còn có bốn con thỏ con, kết quả bị Đỗ Hiển một xiên giết chết, Đỗ Tiểu Ngư nhắm mắt lại, bởi vì thỏ con thoạt nhìn rất manh, trước đây nàng từng nuôi một con.



Đương nhiên, bốn con thỏ con kia đã được nàng thuận lý thành chương nâng trở về, may mà nó đã mọc đủ lông, không bú sữa mẹ cũng không bị ảnh hưởng gì nhiều lắm.



Về đến nhà, Đỗ Hiển bắt đầu bắt tay xử lý gà rừng và thỏ rừng.



Triệu thị thấy Đỗ Tiểu Ngư dẫn theo bốn con thỏ con trở lại thì cau mày nói: “Lạnh như thế sợ là không nuôi nổi.”



“Nhưng vứt ở chỗ đó cũng không sống nổi, con nuôi thử.” Đỗ Tiểu Ngư ở hậu viện lật ra một cái gầu rách nát, cầm chút rơm rạ lót ở phía trên, bỏ bốn con thỏ con vào đó, nghĩ một lát lại bắt bọn nó từng con mở ra miệng nhìn, cũng may, đều mọc răng rồi, ăn cỏ không có vấn đề gì.



Nàng trước đó muốn cho trâu ăn nên đã tích trữ không ít cỏ, đi nhặt mấy mầm non ra, thấy con thỏ con chịu ăn cái này mới an tâm.



“Cha nó, thỏ hoang và hai con chim trĩ lát nữa ta muối, hôm nào đưa một con cho nhà lão Bàng.” Triệu thị bưng cái bát đậu đỏ, tìm nhặt vứt đi không ít hạt hỏng ra ngoài.



Đỗ Tiểu Ngư thấy bà trong chốc lát nhặt đậu đỏ một hồi nhặt đậu phộng liền hỏi: “Mẹ lát nữa làm món gì ạ, sao lại nhặt mấy thứ này?”



“Đứa nhỏ này, qua mấy ngày nữa là ngày mồng tám tháng chạp, không muốn húp cháo à?” Triệu thị lườm nàng một cái, “Nhìn con nhàn rỗi, đến đây, nhặt ít gạo kê cho mẹ.”




Thì ra là muốn ăn cháo mồng tám tháng chạp, Đỗ Tiểu Ngư rầm nuốt nước miếng, rất vui vẻ đến nhặt gạo kê, lại nói: “Mẹ, cho nhiều gạo nếp nha, còn có táo đỏ nữa.” Nàng chỉ thích loại gạo nếp này cảm giác mềm dẻo, nếu có thể tốt nhất là nấu ngọt, chẳng qua chỗ này dường như ăn mặn chiếm phần hơn.



“Táo đỏ thì được nhưng không cho ngọt.” Quả nhiên Triệu thị kỳ quái rồi.



“Ngọt ăn cũng ngon mà.” Đỗ Tiểu Ngư cười hì hì nói: “Mẹ làm hai vị đi, một ngọt một mặn, thích ăn loại nào thì ăn, được không ạ? Cùng lắm thì con lại nhặt thêm.”



“Ài, tùy con.” Gần sang năm mới thế nào cũng phải để hài tử ăn ngon, Triệu thị không phản đối, tiếp theo nói với Đỗ Hiển, “Bên Lý lão đầu làm sao lại không có động tĩnh vậy, nói là thu hoạch vụ thu xong giao ruộng sang đây, bây giờ bước sang năm mới rồi, qua mấy ngày nữa tuyết ngừng chúng ta phải đi xem thử. Lần trước gặp ông ấy nói là có chút chuyện khẩn cấp, ta cứ cảm thấy không thích hợp.”



“Lý lão đầu thành thật như vậy bà sợ cái gì.” Đỗ Hiển không phản đối.



“Lòng người cách bụng, ai biết được?” Triệu thị nhướng mi, “Nhưng ta muốn đi xem một chút, ông không đi, ta tự mình đi!”



“Ui trời, ta đi là được.” Đỗ Hiển vội nói, còn nói đến chuyện nhà Bàng Dũng, “Vậy Bàng Thành ăn tết xong đã mười tám, ta thấy Bàng lão ca cũng rất gấp, nhà bọn họ chỉ có một con trai độc nhất, bà xem có nên nói với Ngô đại tỷ một tiếng không, lưu ý một chút, coi như giúp Bàng lão ca.”



“Ông đừng lẫn vào việc này.” Triệu thị đánh gãy lời ông, “Nếu như tìm một người không trúng ý, không chừng còn đổ trách tại lên đầu chúng ta đây, không phải tôi nói Bàng lão ca, ông ấy là người tốt”



Vậy dĩ nhiên là chỉ Tần thị rồi, Đỗ Tiểu Ngư cũng tán thành lời của mẹ, tuy Bàng Dũng và con trai của ông là người không tệ, nhưng có người như Tần thị ở đó, rất có thể lòng tốt biến thành chuyện xấu.



Hai người nói một lúc, đến khi Đỗ Hiển rửa sạch sẽ gà rừng, Triệu thị chuẩn bị nổi lửa.



Đỗ Tiểu Ngư không thể thiếu ở bên cạnh quơ tay múa chân, Triệu thị cũng quen rồi hình dáng tham lam của nàng kia, có khi cảm thấy ý kiến hay thì tiếp thu, con gà rừng này sẽ dùng biện pháp hấp cách thủy.



Trước rửa sạch cắt miếng, hành gừng đập sẵn, gà rừng được ướp một lớp muối trong ngoài, lại cho thêm chút rượu vàng và nước tương, cho vào lồng hấp, ước chừng hai canh giờ thì có thể ăn.



Đêm nay cả nhà ngồi vây quanh vui vẻ cười to, hương bay đầy phòng.



Món ăn thiên nhiên thuần khiết quả nhiên không giống bình thường, nguyên vị luộc cũng đã tươi ngon rồi, bữa ăn kia Đỗ Tiểu Ngư hai chén cơm, ăn không tiêu, cộng thêm săn bắn trong trời tuyết mệt nhọc, lên giường ngủ rất sớm.