Ngư Dược Nông Môn

Chương 22: món tiền đầu tiên [nhất]



Khi chưa biết đầy đủ thông tin giá thị trường, tự nhiên không thể ở trước mặt Bạch thị lại nhấc tiền công lên, chỉ dựa theo lúc trước tính cộng được ba trăm năm mươi văn tiền, nhưng Đỗ Tiểu Ngư vẫn nghĩ biện pháp từ chỗ Bạch thị lấy chút bồi thường, sau đó mua một thất vải được cho một chút vải vụn.Tú phường làm quần áo váy, thậm chí khăn tay, hà bao vân vân, những vải vụn rất nhiều, bình thường đều dùng bán lấy tiền, thương nhân tuyệt sẽ không lãng phí cái gì cả.



Mà biện pháp của Đỗ Tiểu Ngư chẳng qua là tùy tiện nói ra hạ Hồng Tụ Phường, nói tiểu nhị nơi đó nhìn Đỗ Hoàng Hoa thêu gối đầu hoa, khen nàng thêu tốt, lời này có chứa ý uy hiếp, không thể nói thẳng thừng, vì Hồng Tụ Phường nhận người rất dễ dàng, chỉ cần tiền công cho nhiều, tin tưởng bất luận kẻ nào cũng đi, dù sao thì phục vụ đều là quan to quý nhân.



Cho nên Đỗ Tiểu Ngư không dám nói ngoa, nếu thật sự chọc giận Bạch thị, chỉ sợ gà bay trứng vỡ, cái gì cũng không lấy được, nàng chỉ ám chỉ thôi, ám chỉ một ít yêu cầu, Bạch thị cũng rất sảng khoái đáp ứng.



Vải mặc dù không phải là vải sa tanh tốt, nhưng so với quần áo các nàng đang mặc tốt hơn nhiều rồi, những thứ vải vụn cũng dùng được, tổng thể mà nói, nàng đã thực thỏa mãn.



“Cái này để qua năm mới làm quần áo mới.”



Nhan sắc là đỏ thẫm vui mừng, trên có hình đóa Mẫu Đơn rất to, Đỗ Tiểu Ngư hỏi, “Có thể làm mấy bộ?”



“Hai bộ.”



Đỗ Hoàng Hoa rất kinh nghiệm, tùy tiện xem một chút là biết.



Đỗ Tiểu Ngư cười hì hì, “Vừa vặn chúng ta mỗi người một bộ, đến lúc đó cùng nhau mặc đi ra ngoài xem rất hay đấy, hoa tỷ muội!”



Đỗ Hoàng Hoa nở nụ cười, “Thực không biết e lệ, nào có ai tự nhận mình là hoa.”



“Cái này có cái gì,” Đỗ Tiểu Ngư ngẩng đầu lên, nữ nhân thích tự sướng, nói mình là hoa thì thế nào, nàng còn muốn mình là mỹ nữ đây! Nàng nhìn vải vụn trong rổ, có một số là mảnh lớn, nhan sắc thực vừa mắt, nếu làm bông hoa vải có thể bán chút tiền đấy, đội ở trên đầu nhất định xinh đẹp, hưng phấn nói, “Tỷ, trở về dạy muội thêu thùa nhé!”



“Làm sao đột nhiên muốn học vậy?”



Mỗi ngày nhìn nàng thêu hoa, không thấy nàng có hứng thú, Đỗ Hoàng Hoa kỳ quái hỏi.




“Cứ nhìn tỷ thêu một mình muội thấy nhàn rỗi quá.”



Đỗ Hoàng Hoa nói, “Được rồi, trở về tỷ hỏi mẹ, nếu mẹ cũng đồng ý, ta sẽ dạy muội.”



Hai người vừa nói chuyện vừa đi tới chợ, giờ phút này thời gian vừa vặn.



Đỗ Văn Uyên đang chờ ở nơi đó, thấy hai người lại đây, đi tiếp đồ trong tay Đỗ Hoàng Hoa.



“Thế nào?”



Đỗ Tiểu Ngư nhìn thấy hắn khẩn cấp hỏi.



“Mẹ hắn hết bệnh rồi, nhưng mà tiểu tử kia vừa vặn không có ở nhà, mẹ hắn nói vài ngày nữa sẽ tới chỗ Lưu phu tử học, đến lúc đó ta hỏi lại.”



Hắn lại nói, “Các ngươi vừa rồi đi đâu vậy, ta đi vòng một cái phố cũng chưa tìm được.”



Bởi vì tới sớm lại vừa lúc mọi người chưa tới, lúc hắn tìm kiếm, hai tỷ muội đang ở Hồng Tụ Phường, Đỗ Văn Uyên đương nhiên không thể tưởng được điểm này.



Đỗ Tiểu Ngư nhức đầu, “Có thể đi đâu, mới từ Bách Tú Phường đi ra, mau bày quán đi, trời sắp tối rồi kìa.”



Ba người tìm chỗ sạch sẽ, lấy đậu phụ khô ra bày trong một cái hộp gỗ lớn, Đỗ Tiểu Ngư mời chào khách, lấy riêng hai cái chén nhỏ ra, lấy dao cắt hai khối đậu phụ khô thành miếng nhỏ để ở trong bát cho người ta nhấm nháp.



“Mau thét to vài tiếng.”



Đỗ Văn Uyên cười với nàng.



Đỗ Tiểu Ngư nhăn lông mày, sao lại bảo nàng thét to, hắn một người nam nhân không phải cổ họng càng vang sao? Nhưng liếc mắt quan sát cao thấp hắn một cái, nàng không nghĩ như vậy.



Đỗ Văn Uyên hôm nay mặc bộ trường bào màu tím, tuy nói không phải quý trọng gì, nhưng thoạt nhìn có một cỗ nhàn tĩnh quý khí, mà dung mạo của hắn kỳ thật là cực kì hiếm thấy, nhớ ngày đó nàng cũng từng kinh ngạc nông gia cư nhiên có thể xuất hiện thiếu niên như vậy, sau đó nhìn nhiều thành quen, nay ở chợ người đến người đi, ở mọi người phụ trợ, nàng rốt cuộc không thể xem nhẹ.



Thôi, hô thì hô!



“Nhìn một cái, coi một chút, trên trời có dưới đất không, đậu phụ khô mỹ vị, chỉ nhà này mới có! Đi ngang qua đừng bỏ lỡ!”



Đỗ Tiểu Ngư vén tay áo, giật yết hầu hô tiếp, “Đậu phụ khô ăn ngon đây, đậu phụ khô nhà khác không có đây, miễn phí nhấm nháp, mọi người đừng bỏ qua! Nhìn một cái, coi một chút, không ăn không biết, ăn một lần giật mình ngay!”



Đỗ Văn Uyên ở bên cạnh thiếu chút nữa bị nước miếng của mình nồng lên, tiếp theo cười đến dừng không được.



Mà Đỗ Hoàng Hoa thì ngây người, ánh mắt trừng hết cỡ, không biết cái từ ngạc nhiên cổ quái này Đỗ Tiểu Ngư học được ở đâu!



Trước bất luận cổ quái hay không cổ quái, thét to như vậy trên chợ chưa từng có người nào hô như vậy, lập tức đưa tới mọi người vây xem, bảy mồm tám lưỡi bàn luận sôi nổi.



“Đây là cái gì vậy, bao nhiêu tiền?”



“Tiểu cô nương, cái này có thể ăn sao? Cái này gọi là gì, đậu phụ khô?”



“Làm từ cái gì, đến, lấy một cái nếm thử……”



Đỗ Tiểu Ngư trả lời từng câu, “Cái này gọi là đậu phụ khô, đương nhiên có thể ăn, ăn ngon! Nhưng mà làm từ cái gì tạm thời ta không nói cho các ngươi, các ngươi nếm thử tự mình đoán, mười văn một mảnh, mua năm tặng một.”



Nàng không bán theo cân, mà là bán từng mảnh một, giá đắt thái quá, một mảnh đậu phụ khô bằng với nửa cân thịt.




Nhưng có miễn phí nhấm nháp người ta sao lại không ăn, gan lớn thử trước, những người khác lại hỏi hương vị thế nào.



Nhất thời chợ rất náo nhiệt, nhưng mà thứ này thật sự rất đắt, nhiều người vây xem nhấm nháp mà không có người mua, Đỗ Tiểu Ngư không vội, vật lấy hiếm vì quý, trấn Phi Tiên này luôn luôn có người có tiền, cũng có thích phô bày giàu sang, sẽ chờ cá mắc câu đây!



Đậu phụ khô mỹ vị ngắn ngủn thời gian đã truyền khắp chợ, người giàu có phái hạ nhân đi ra mua đồ ăn, tự nhiên cũng rơi vào tai người trong phủ, rất nhanh con cá đã tới rồi.



“Lấy cho gia một mảnh……”



Một công tử trẻ tuổi loè loẹt đi đến, dừng một chút sửa lời nói, “Lấy hai phiến này cái gì, à, đậu phụ khô, nghe nói hương vị không tệ, gia sơn trân hải vị ăn ngấy rồi, đang muốn thay đổi khẩu vị.”



Đỗ Tiểu Ngư nghe được buồn cười, không phải là hai mươi văn sao, cái này cũng đến khoe khoang, trên mặt lại tươi cười như hoa, kéo Đỗ Hoàng Hoa nói, “Tỷ, mau lấy cho hắn, công tử này thực sự nhiều tiền nha, chúng ta bán nửa ngày không có người dám mua, nhưng công tử này một lúc mua hai phiến, vẫn là công tử này lợi hại nha!”



Một phen nói phủng công tử trẻ tuổi lâng lâng, thỏa mãn hư vinh tâm của hắn, hắn cười cười nói với quần chúng sau lưng vây xem, “Đậu phụ khô này nhìn rất nhỏ, phỏng chừng ăn không thỏa miệng, vẫn là lấy ba phiến đi, mau gói cho gia.”



Đỗ Tiểu Ngư cười đến run lên, nhịn thật vất vả.



“Tỷ, trong chốc lát đừng bán hết, lúc trước khi đệ đến Lưu công tử nói muốn năm phiến, hắn nói cha mẹ hắn chưa từng ăn, bản thân cho dù chưa ăn nhưng vẫn muốn hiếu kính bọn họ.”



Đỗ Văn Uyên lúc này nói chuyện, thanh âm của hắn quả nhiên thực trong trẻo.



Trong đám người lập tức phát ra tiếng khen ngợi, đều khen Lưu công tử kia hiếu thuận.



Công tử trẻ tuổi trên mặt khó coi, hắn muốn mua cho chính mình ăn, chỗ nào từng nghĩ đến cha mẹ, nhưng mọi sự hiếu vì đàu, hắn lập tức hô, “Ta cũng muốn năm phiến, thấy các ngươi làm ta quên mất mua cho cha mẹ, mau, lấy năm phiến gói lại.”



Lại không quên tăng thêm một câu, “Mua năm phiến tặng một mảnh, có phải hay không?”



Lại mắc câu, Đỗ Tiểu Ngư âm thầm giơ ngón tay cái với Đỗ Văn Uyên, hắn thật sự là mọi thứ đều đùa giỡn được!



Chỉ một lúc đã buôn bán lời năm mươi văn, Đỗ Hoàng Hoa lúc lấy tiền cảm thấy tim sắp nhảy ra ngoài, tươi cười ngọt như mật.



“Một lát nữa lại mua vải đi, chúng ta qua năm mới đi ra ngoài, cả nhà đều là hoa!”



Đỗ Tiểu Ngư chạy lại góp vui.



Đỗ Hoàng Hoa cười đến thiếu chút nữa làm bay cả đồng tiền.



“Cha và Nhị ca không thể mặc như vậy, bị người ta cười chết.”



Đỗ Văn Uyên không hiểu ra sao, “Mặc cái gì?”



Đỗ Tiểu Ngư nháy mắt mấy cái, “Bộ đồ đỏ huynh có mặc hay không, còn nhuốm máu đào nha.”



“Mặc chứ, tỷ làm ta sẽ mặc.”



Đỗ Văn Uyên nghiêm trang trả lời.



Đỗ Hoàng Hoa lại một lần ngây ngẩn cả người, nàng nhìn Đỗ Văn Uyên, trong lòng không biết là tư vị gì.



“Tỷ, nhìn Nhị ca kính yêu tỷ thế nào kìa!”



Đỗ Tiểu Ngư cười nói, nàng hiểu được hai người này mâu thuẫn, kỳ thật chỉ là vì Triệu thị, cho dù nàng là người xuyên qua đến, có đôi khi cũng khó miễn được không có oán niệm với người mẹ này, bà thật sự quá mức chú ý Đỗ Văn Uyên, mà chẳng hề công bằng với hai đứa con gái, nhưng mà trọng nam khinh nữ có lẽ là rất bình thường, cho dù trong tương lai, đây cũng là một đề tài hay gặp.




Ba người đang nói chuyện, một người ăn mặc kiểu tiểu nhị đi tới, ý bảo có chuyện muốn nói.



Đỗ Văn Uyên bảo Đỗ Hoàng Hoa nhìn đậu phụ khô, mình và Đỗ Tiểu Ngư sau lui ra sau một khoảng cách, tiểu nhị cũng đi theo lại đây.



“Chưởng quầy Vọng Nguyệt Lâu chúng ta muốn gặp các ngươi.”



Hắn hạ giọng nói, cử chỉ rất cẩn thận.



Rốt cuộc câu được cá lớn rồi!



Đỗ Văn Uyên và Đỗ Tiểu Ngư liếc mắt nhau một cái, Đỗ Văn Uyên nói, “Không biết chưởng quầy gặp chúng ta có chuyện gì không? Chúng ta bận rộn lắm, bán hết đậu phụ khô này còn phải chạy về.”



“Đi sẽ biết.”



Tiểu nhị nói, “Vọng Nguyệt lâu chúng ta là tửu lâu số một số hai trấn Phi Tiên, nói vậy các ngươi cũng hiểu được chứ.”



“Ta không hiểu.”



Đỗ Tiểu Ngư phe phẩy đầu, nhìn Đỗ Văn Uyên, “Nhị ca đi qua sao?”



Loại tửu lâu này một lần tiêu phí cũng không ít, Đỗ Văn Uyên sao lại đi qua.



Tiểu nhị có chút không kiên nhẫn, bình thường loại dân chúng khổ cùng này hắn lười quan tâm, Vọng Nguyệt Lâu và Hồng Tụ Phường giống nhau đều là tiếp đãi khách phú quý, nhưng chưởng quầy giao nhiệm vụ hắn phải hoàn thành, chịu đựng kiên nhẫn nói, “Dù sao các ngươi cứ đi xem đi, không thể thiếu ưu việt của các ngươi đâu, đậu phụ khô này không phải hiện tại không có người mua sao?”



“Sao lại không có người mua?”



Đỗ Tiểu Ngư cắt một tiếng, “Vừa rồi một công tử mua năm phiến đấy, nói nhất định một lát nữa người mua càng nhiều, nếu đi theo ngươi, vậy không phải mệt à.”



“Chút tiền ấy tính cái gì, cùng lắm thì tửu lâu chúng ta mua lại.”



Tiểu nhị đã nhìn ra, loại người nghèo này quả nhiên để ý chính là bạc, ngay từ đầu nên trực tiếp nói như vậy, giảm đi rất nhiều lảm nhảm vô nghĩa.



“Nói như vậy cũng được, vậy ngươi hiện tại mua hết đi,” Đỗ Văn Uyên lúc này nói, “Bằng không ai biết ngươi có lừa chúng ta hay không.”



Tiểu nhị nhíu nhíu mày, thật sự là hai cái chưa thấy qua quen mặt, chút tiền ấy Vọng Nguyệt lâu còn phải lừa bọn họ sao? Hắn không kiên nhẫn nói, “Trên người ta không mang nhiều tiền như vậy, đi tới chỗ kia chưởng quầy tự sẽ đưa cho các ngươi.”



Đỗ Văn Uyên bày sắc mặt, “Hoặc là hiện tại mua, hoặc là thôi vậy.”



Dứt lời kéo Đỗ Tiểu Ngư lại chỗ cũ, để tiểu nhị một mình đứng ở đàng kia.



Tiểu nhị tức giận vung tay áo xoay người đi, xem ra hai người này không thấy bạc tuyệt đối không đi, đành phải trở về bàn bạc với chưởng quầy.