Ngự Đạo

Chương 33: Kiếm.







Ngày thứ hai, mới sáng sớm, Mộc Vĩnh Diệp sau khi hoàn thành thổ nạp mỗi ngày khi mặt trời mới lên, liền cùng chấp niệm đi đến tiểu viện của bác. Mà vợ chồng Thủy Đông Các cũng đã rời giường từ sớm, ngồi chờ hắn.



“Bác, cháu đi đây”Bản tôn nói. Truyện "Ngự Đạo "



“Ài, cháu đã nhất quyết muốn đi, bác cũng không giữ nữa, chỉ là nếu gặp khó khăn gì, nhất định phải trở về, nhớ kỹ, cánh cửa Thủy gia luôn rộng mở với cháu”Thủy Đông Các dặn dò.



“Dạ, cháu sẽ nhớ kỹ ạ”.




“Hay là để bác đưa cháu đến Mộc gia”Hỏa Vân Nhi vẫn có chút lo lắng nói.



“Thật không cần mà, bác à, tự cháu có thể làm được”Mộc Vĩnh Diệp kiên quyết nói.



“Ân, chẳng qua trang viên Thủy gia tương đối lớn, chờ cháu đi ra cũng mất cả nửa ngày rồi, vậy để bác tiễn cháu rời khỏi Thủy gia, việc này cháu không nên cự tuyệt”Thủy Đông Các nói.



“Vậy đa tạ bác”Mộc Vĩnh Diệp nói.



Tiếp theo, hai Mộc Vĩnh Diệp được vợ chồng Thủy Đông Các ra khỏi tiểu viện, Thủy gia là một gia tộc lớn, nơi này lại là nơi ở của gia chủ, nên trang viên này rất lớn, ngoại trừ thế dựa sông, xung quanh còn có vô số rừng rậm.



Lúc này, ở trước cửa tiểu viện Thủy Đông Các đã đặt sẵn một chiếc xe ngựa, nhưng là xe ngựa này phi thường kỳ quái. đầu tiên là ngựa, khác với ngựa ở tiền thế, nơi này, trên đỉnh đầu ngựa còn có một chiếc sừng phi thường dài, ở thế giới này được gọi tên là độc giác mã.



Tiếp đến là chiếc xa, Mộc Vĩnh Diệp cũng nhìn thấy qua ghi chép thư tịch, đây là một chiếc xe trôi nổi, hoàn toàn không có bánh, nhưng có thể ổn định giữa không trung, nhờ thư tịch mà hắn biết, dưới xe ngựa có khắc một ma pháp trận huyền ảo, ở trên thế giới này, cũng chỉ có người rất giàu mới có thể mua nổi chiếc xe ngựa này, đơn giản vì nó qua xa xỉ, chỉ riêng việc khắc ma pháp trận đã tốn tiền gấp chục lần chiếc xa ngựa phổ thông rồi.



Nhưng là xe ngựa này thần kỳ ở chỗ ngồi trên vô cùng thoải mái, căn bản không có chút chấn động nào, vì vậy rất được giới quý tộc ưa thích. Mộc Vĩnh Diệp cùng vợ chồng Thủy Đông Các lên xe ngựa, chậm rãi lên đường, mà tốc độ độc giác mã phi thường nhanh, lại gần như không có chút trở lực nào từ mặt đất, nên chạy phi thường nhẹ nhàng, cảm giác y như ngồi trong xe thể thao phi trên đường nhựa ở tiền thế vậy.



Xe ngựa chạy được nửa canh giờ thì dừng lại, vị phu xe nói: “Lão gia, đã ra khỏi trang viên rồi, có đi tiếp không?”.



“Không cần, dừng lại ở đây đi”Thủy Đông Các, một khắc sau, tất cả mọi người đồng thời xuống xe. Vừa ra khỏi xe ngựa, Mộc Vĩnh Diệp nhìn thấy phía trước là con đường dài, mà ẩn ẩn cuối con đường là vài bóng người.




“Phía trước là một trấn nhỏ, tuy nhỏ chút, nhưng còn có dong binh công hội, tới đó hẳn có thể tìm được dong binh đi”Thủy Đông Các nói.



“Hay để bác tìm cho cháu đi”Hỏa Vân Nhi nói.



“Không cần đâu ạ, cháu muốn tự lập ạ”Bản tôn đáp.



“Được, vậy cháu hãy bảo trọng, đây là lệnh bài Thủy gia, bất kể lúc nào, nếu muốn trở về, cháu hãy đến sản nghiệp Thủy gia, đưa ra lệnh bài này, cháu sẽ nhận được trợ giúp tốt nhất”Thủy Đông Các nói, sau đó đưa cho hắn một lệnh bài lam sắc. Truyện "Ngự Đạo "



Lúc này, Mộc Vĩnh Diệp cũng không từ chối, nhanh chóng nhận lấy rồi nói: “Tốt rồi, bác, không cần tiễn cháu nữa, cháu đi đây”.



Tiếp theo là một lượt dặn dò rồi Thủy Đông Các cùng vợ mới lên xe ngựa quay về Thủy gia. Nhìn vào cỗ xe dần biến nhỏ trên đường dài, Mộc Vĩnh Diệp nhanh chóng thu thập tâm tình, kiên định đi về hướng trấn nhỏ.



Ước chừng một nén nhang sau, Mộc Vĩnh Diệp mới đi đến trấn nhỏ. Đây là một con trấn thật nhỏ, nhìn qua thì có chút người, hiện tại quan sát cẩn thận, cả trấn không đến mười hộ, khả năng là ở vùng hẻo lánh nên không có khách điếm nào, chỉ có một tiệm rèn, một dong binh công hội cùng môt tiểu điếm bán vật dụng hàng ngày mà thôi.



Hai Mộc Vĩnh Diệp lập tức đi đến tiệm rèn, hiện tại nên kiếm một binh khí cho mình, trước kia tu luyện đấu khí không cần để tâm đến binh khí, hiện tại đã đạt đến đấu khí nhất cấp, cũng có thể dùng binh khí rồi. Đối với các loại binh khí, Mộc Vĩnh Diệp biết, ở trên thế giới này, có đao, có kiếm, có chùy, có phủ, có côn, thậm chí có người chỉ luyện quyền. Chỉ cần vũ khí phù hợp bản thân là có thể luyện tập, phương diện này không bị đấu khí hạn chế, mà Mộc Vĩnh Diệp đã nghĩ tốt rồi, hắn quyết định chọn kiếm.



Kiếm, là vua của trăm loài binh khí, huống hồ, đa số những ác quỷ bị mình cắn nuốt đều dùng kiếm, bởi thế hắn cũng có khuynh hướng dùng kiếm hơn cả, nên không chút do dự lựa chọn kiếm.




Vừa bước vào tiệm rèn, hắn không khỏi đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, tiệm chia làm hai phần, phần ngoài bày bắn, bên trong để rèn, nhưng là ở trên giá chỉ bày mấy thứ cuốc xẻng, rìu, còn dao làm bếp, chính mình không thể cầm những thứ này làm vũ khí đi. Truyện "Ngự Đạo "



“Có ai không?”Mộc Vĩnh Diệp cất tiếng gọi.



Không người đáp lại.



“Có người ở đây không vậy?”Mộc Vĩnh Diệp lại kêu lên.



Nhưng là vẫn không ai trả lời.



“Ta cầm đồ đi nha”Mộc Vĩnh Diệp hét to lên một câu.



Câu này quả nhiên linh nghiệm, lập tức một âm thanh lười nhác vang lên, “Ai vậy?”, hiển nhiên chủ nhân âm thành còn chưa tình ngủ. Tiếp theo một đại hán râu rậm đi ra ngoài. Vừa ra, ông nhìn quanh bốn phía rồi thốt lên: “Di, người đâu rồi? Rõ ràng vừa rồi còn có âm thanh mà?”.



Lúc này, một giọt mồ hôi rất, rất lớn đổ xuống từ trán Mộc Vĩnh Diệp!