Ngu Dại Độc Phi Không Dễ Chọc

Chương 24: Chưa từng để tâm nói gì đến hy vọng

Edit: ༄༂Mun༉

Mục Thanh Ca nhìn cũng không nhìn liếc hắn một cái trực tiếp đi qua, Tứ hoàng tử eo đau lưng đau đứng lên nhìn bóng dáng Mục Thanh Ca tiêu sái rời đi, Tứ hoàng tử đột nhiên nắm nắm tay, “Chuyện này nếu bổn hoàng tử từ trong miệng người nào nghe được một chữ, các ngươi đã biết sẽ có hậu quả gì.”

Thái giám cung nữ đột nhiên gật đầu.

“Lui xuống.”

Thái giám cung nữ nơm nớp lo sợ đứng lên lập tức rời đi.

Mà ở cách đó không xa Phượng Tuyệt Trần vừa lúc thấy được một màn kia, khóe miệng mang theo ba phần tà khí, Phong Ngâm đứng ở phía sau hắn miệng hơi hơi lớn tựa hồ còn chưa từ một màn vừa rồi phản ứng lại, người kia thật là Mục Thanh Ca phủ Thừa tướng sao? “Vương gia, người kia thật là Mục tiểu thư sao?”

“Chẳng lẽ đôi mắt ngươi có vấn đề sao?” Phượng Tuyệt Trần hỏi lại.

“…”

“Thật là càng ngày càng thú vị.” Phượng Tuyệt Trần khơi mào nụ cười, nguyên lai tiểu hồ ly nổi giận lên là cái dạng này.

Mục Thanh Ca cho Phượng Nguyệt Minh một cái quăng ngã xinh đẹp lúc sau cảm thấy tâm tình rất tốt, mọi tâm tình buồn bực đều không thấy, có lẽ thời điểm nàng tâm tình không tốt nên giáo huấn người khác một chút.

Mục Thanh Ca mới vừa hồi phủ đã bị Mục Nguyên gọi vào thư phòng, Mục Nguyên đang xem sách, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn Mục Thanh Ca tùy ý đứng ở bên kia, Mục Thanh Ca đều đã đứng non nửa canh giờ, nàng nhìn Thừa tướng cha tựa hồ không có chú ý mình, Mục Thanh Ca chân trái bước về sau, bước một phen đến ghế dựa chậm rãi chuyển qua để ʍôиɠ mình đặt xuống, khóe miệng đắc ý giơ lên.

Mục Nguyên vừa vặn ngẩng đầu thấy Mục Thanh Ca khóe miệng mỉm cười đắc ý, trong khoảng thời gian ngắn giống như là thấy khuôn mặt Vân Dung Tuyết năm đó, sắc mặt Mục Nguyên hơi đổi, mà bên này Mục Thanh Ca đang đắc ý không hề có phát hiện, “Ngươi đang làm gì?” Cho nên thời điểm câu này nói ra tới, Mục Thanh Ca trực tiếp ngồi xuống trêи mặt đất, phát ra tiếng đau.

Mục Nguyên bất đắc dĩ nhìn Mục Thanh Ca xoa ʍôиɠ mình bò dậy, Mục Thanh Ca mếu máo nói: “Thừa tướng cha làm ơn ngươi có thể không cần đột nhiên phát ra tiếng như vậy hay không, rất dọa người.”

Cái này còn trách hắn? Mục Nguyên lãnh đạm khụ một tiếng, sau đó đứng lên: “Hôm nay Hoàng Hậu truyền triệu ngươi tiến cung là vì chuyện gì?”

Mục Thanh Ca cười cười nói: “Thừa tướng cha không phải sớm đã đoán được sao?”

Mục Nguyên thật sâu nhìn mắt Mục Thanh Ca, khoanh tay mà đứng lời nói thấm thía: “Thanh Ca, mấy năm nay vi phụ đích xác thiếu ngươi rất nhiều, nhưng vi phụ không phải quên ngươi trước sau đều là nữ nhi ta, cũng hy vọng ngươi ghi nhớ điểm này, ta sẽ không hại ngươi.” Cuối cùng một câu có vẻ rất trầm trọng.

“Nữ nhi thời thời khắc khắc ghi nhớ điểm này.” Mục Thanh Ca cười cười, ý cười lại trước sau không có đạt tới đáy mắt.

Mục Nguyên nhìn trêи mặt nàng mỉm cười xa cách, âm thầm thở dài, nói: “Hoàng Hậu nương nương đánh chủ ý gì, ngươi ta đều biết rõ ràng trong lòng, Tứ hoàng tử tuy rằng là con vợ cả của Hoàng Hậu, nhưng chung quy không xứng với ngươi, sau này, ngươi tận lực cách hắn xa một chút.”

“Ngài ý nói là Tứ hoàng tử không có tư cách ngồi trêи vị trí kia sao?”

Mục Nguyên đột nhiên xoay người nhìn vẻ mặt Mục Thanh Ca cười khanh khách, về chuyện này rất nhiều người đều nhìn không rõ suy nghĩ Hoàng Thượng, rốt cuộc ai mới là người vừa ý Hoàng Thượng nhất, dù cho là hắn cũng đoán không ra nửa phần, nhưng duy nhất có thể khẳng định chính là Tứ hoàng tử tuyệt đối không có tư cách ngồi trêи vị trí kia, “Nói cái nhìn của ngươi.” Mục Nguyên ngồi vào trêи ghế nói.

“Tứ hoàng tử tuy rằng là con vợ cả Hoàng Hậu, nhưng dù sao cũng không phải con đích trưởng, đương nhiên cái này cũng không phải mấu chốt nhất, mấu chốt chính là Tứ hoàng tử không có năng lực, dù cho hắn phía sau có thế lực Mộ Dung gia, cũng không thay đổi được hắn tính tình phụ thuộc, người như vậy tuyệt đối không phải là người đáng giá phó thác giang sơn.”

Mục Nguyên bưng lên nước trà trêи bàn đã dần dần lạnh thấu, nghe nàng nói không khỏi gật gật đầu, Mục Thanh Ca tiếp tục nói: “Huống hồ trong triều không người không biết Mộ Dung gia cây to đón gió, đã là đối tượng chèn ép Hoàng Thượng, huống chi Hoàng Thượng cùng Thái Hậu nương nương không hợp cũng không phải việc một ngày hai ngày, Mộ Dung gia sớm hay muộn cũng sẽ bại, cho nên Hoàng Hậu nương nương mới nghĩ dựa vào Thừa tướng cha căn cơ.” Kỳ này thật cũng là mục đích Hoàng Hậu nương nương hao hết tâm tư muốn cho Tứ hoàng tử cưới nàng.

“Hoàng Hậu nương nương là người thông minh, nhưng nề hà nàng sinh nhi tử ngu xuẩn.” Mục Thanh Ca nhàn nhạt trào phúng, đâu chỉ là ngu xuẩn, quả thực chính là dại dột không ai muốn.

Mục Nguyên đối với nữ nhi này một lần nữa lau mắt mà nhìn, nguyên tưởng rằng nàng có thể nghĩ ra biện pháp thống trị lũ lụt Duyên Hà đã là chỗ nàng thông minh nhất, không nghĩ tới nàng cũng hiểu biết việc triều đình như thế, chỉ sợ rất nhiều đại thần quan viên cũng không nghĩ thấu triệt bằng nàng, “Ngươi nói không sai, Tứ hoàng tử cậy sủng mà kiêu, chung quy là kết quả Hoàng Hậu nương nương quá mức sủng ái bảo vệ, cho nên Hoàng Hậu đến bây giờ hối hận cũng không còn kịp rồi, chỉ có thể mượn lực lượng người khác củng cố địa vị Tứ hoàng tử.”

“Kỳ thật Hoàng Hậu nương nương đổi ý tưởng chưa chắc không thể lấy, dù sao Tứ hoàng tử vẫn luôn yêu tha thiết là Chỉ Lan muội muội, mà Chỉ Lan muội muội cũng yêu sâu sắc Tứ hoàng tử, không bằng Thừa tướng cha tự mình nói cho Hoàng Hậu nương nương.”

Mục Nguyên nhìn mắt Mục Thanh Ca, “Ngươi thật sự nguyện ý Chỉ Lan gả cho Tứ hoàng tử, là thật sự đã hết hy vọng với Tứ hoàng tử sao?”

“Chưa bao giờ để tâm nói gì đến hy vọng.” Mục Thanh Ca mày nhẹ chọn.

“Chỉ Lan tuy cũng là nữ nhi ta, nhưng nói đến cùng cũng là con vợ lẽ, nâng không được chính.”

“Cái này dễ làm a, chỉ cần Thừa tướng cha đem Tam di nương nâng chính, vậy Chỉ Lan muội muội cũng coi như là con vợ cả, sao lại không xứng với Tứ hoàng tử?”

“…Vị trí Thừa tướng phu nhân vĩnh viễn là mẹ ngươi.”

“Mẫu thân cũng đã chết lâu như vậy, sao lại cùng ngươi so đo cái này.” Mục Thanh Ca nói, “Ta cũng không so đo mình có thể trở thành con vợ lẽ hay không, nương càng sẽ không để ý.”

Mục Nguyên bỗng nhiên xoay người không hề nhìn Mục Thanh Ca, “…Chuyện này về sau chớ có nhắc tới, qua hai ngày chính là ngày giỗ mẹ ngươi, ngươi chuẩn bị tốt một chút, được rồi, đi ra ngoài đi.”

Mục Thanh Ca nhìn hắn khó được bóng dáng tạc lịch, khóe miệng cong lên một tia châm chọc, sau đó xoay người rời đi, đợi Mục Thanh Ca đi rồi, nguyên bản giá sách lại đột nhiên ở giữa mở ra, một bóng người từ bên trong đi ra, người nọ không nói gì mà là nhìn chằm chằm vào phương hướng Mục Thanh Ca rời đi, hai mắt đông lạnh mang theo một tia động lòng.

Mục Nguyên xoay người nhìn nam tử tuổi trẻ, “Ngươi nghe được chưa, hiện giờ nàng căn bản không cần chúng ta lo lắng, bất luận là triều chính hay hậu cung cũng ở trong lòng bàn tay nàng, aiz…cái này chẳng lẽ thật là ý trời sao?” Mục Nguyên thật sâu thở dài.

Nam tử tuổi trẻ không lên tiếng, chỉ là khuôn mặt lộ ra ẩn ẩn lo lắng…

Đã nhiều ngày, Tam di nương cùng Mục Chỉ Lan đều an phận ở trong viện của mình, mà hai ngày sau đó là ngày giỗ Vân Dung Tuyết, nguyên bản Mục Thanh Ca cho rằng lần này Mục Nguyên sẽ cùng đi, lại không nghĩ đến Mục Nguyên bởi vì triều sự vẫn luôn chưa trở về, Mục Thanh Ca liền chỉ mang theo dì Vân cùng đi.

Vân Dung Tuyết cũng không mai táng ở mộ địa Mục thị, mà là lựa chọn nơi Vân Dung Tuyết cùng Mục Nguyên đính ước, Mục Thanh Ca lần đầu tiên tới nhưng mang theo ấn tượng chủ cũ, nơi này đối với nàng mà nói cũng không xa lạ, nhìn mộ bia lẻ loi, Mục Thanh Ca có một loại cảm giác bi thương, tựa hồ bên trong chôn chính là mẹ mình.

“Phu nhân, ta mang theo tiểu thư tới xem ngươi, ngươi nhìn xem, hiện tại tiểu thư đã khác trước kia, đã rất có tiền đồ, về sau a, không ai dám khi dễ nàng, phu nhân ngươi có thể yên tâm.” Dì Vân một bên gạt lệ một bên kể ra.