Ngu Dại Độc Phi Không Dễ Chọc

Chương 165: Phong Vân trại nguyện trung thành

Tác giả: Kiều Tiểu Tịch

Edit: ༄༂Mun༉

Mục Thanh Ca thấy Lý Hổ trong mắt do dự, không ngại cười cười nói: “Tâm phòng người không thể không có, ngươi nghĩ đích xác rất đúng, vậy ngươi có nghĩ tới ngươi nên làm gì bây giờ không?”

“...Ta sẽ đi cướp nhưng ta sẽ không cho ngươi, ta sẽ phân phát cho dân chúng, tiền tài đó nguyên bản chính là của họ, đây cũng là bọn họ nên được.”

Mục Thanh Ca không khỏi tán thưởng vị lão đại Phong Vân trại này, “Không hổ là người ta nhìn trúng.”

“Ta có thể nói cho ngươi, lần này Mộ Dung Hải phái người đều là cao thủ hạng nhất, giết người không chớp mắt, cùng người các ngươi tiếp xúc lúc trước hoàn toàn khác nhau, các ngươi nếu cứ đi thế này chỉ sợ chết thế nào cũng không biết.”

“...”

“Ngươi không sợ chết, các huynh đệ ngươi thì sao? Bên ngoài những người già phụ nữ và trẻ em đó ngươi cứ như vậy không quan tâm sao?” Mục Thanh Ca hỏi.

Lý Hổ đóng một chút đôi mắt.

Lúc này một huynh đệ Lý Hổ đột nhiên đứng lên kêu Mục Thanh Ca: “Vậy ngươi có biện pháp tốt gì? Ngươi còn không phải muốn chúng ta giúp ngươi cướp, để chúng ta đi thay ngươi chịu chết.”

“Ta nhưng không để các ngươi thay ta chịu chết, ta vừa mới chỉ là nói một khi không cẩn thận sẽ nguy hiểm tính mạng, so với các ngươi loại mù quáng trực tiếp đi chịu chết thì tồn tại một chút hy vọng không phải sao?”

“...Có cái gì khác nhau sao?”

Mục Thanh Ca mắt trợn trắng, rõ ràng như vậy lại còn chưa nghe hiểu sao?

Lúc này Triển Hạo tiến lên hỏi: “Ngươi có nắm chắc không để bọn họ chịu thương?”

Phong Viên nói: “Công tử có thể chế tạo ra một loại làm người nháy mắt hôn mê, nếu không có gì bất ngờ xảy ra sẽ không có nguy hiểm.”

“Không có gì bất ngờ xảy ra? Nói cách khác vẫn là không có hoàn toàn nắm chắc?”

Mục Thanh Ca quay đầu lại nhìn Triển Hạo nói: “Sự tình uy hϊế͙p͙ đến mạng sống, mỗi người đều không thể nắm chắc hoàn toàn.”

“Nhưng ngươi không phải Bán Hạ sao? Chẳng lẽ ngươi không thể nghiên cứu chế tạo ra cái loại...thuốc nắm chắc sao?” Triển Hạo hỏi, chuyện này liên quan trọng đại, hắn không thể mắt thấy những người này đi chịu chết, cũng không thể mắt thấy Mộ Dung Hải thật sự đem những thứ tiền đó toàn bộ đưa đến kinh đô, lúc ấy liền sẽ thiên hạ đại loạn, chết người càng nhiều.

“Ta nếu mọi chuyện đều có thể nắm chắc, ta còn đứng ở chỗ này làm gì?” Mục Thanh Ca nói.

Triển Hạo trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói cái gì.

Lý Hổ bắt được trọng điểm trong lời nói của Triển Hạo, đột nhiên quay đầu lại trừng mắt nhìn Mục Thanh Ca, sau đó đột nhiên đi đến trước mặt bắt lấy hai tay Mục Thanh Ca hỏi: “Ngươi, ngươi là Bán Hạ, trích tiên Bán Hạ công tử?”

“Chẳng lẽ trêи đời này còn có Bán Hạ thứ hai sao?”

Lý Hổ miệng giương thật to, “Chính là cái người cứu tất cả bá tánh Mẫn quận sao? Cái người được xưng có thể cứu sống người chết sao?”

“Không có khoa trương như vậy.” Chỉ là còn thở nàng mới có thể cứu sống, bất quá cũng không có nhất định.

Lý Hổ gắt gao nhìn chằm chằm Mục Thanh Ca, hắn sao lại không nghĩ đến, vị trước mặt này còn không phải là trích tiên Bán Hạ công tử sao? Truyền thuyết Bán Hạ công tử có dung mạo phi phàm, khuôn mặt tinh xảo hơn nữ tử, vị công tử trước mặt này không phải là như vậy sao? Thuộc hạ phía sau Lý Hổ cũng đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Mục Thanh Ca, hoàn toàn không thể tin được trích tiên Bán Hạ cư nhiên đứng trước mặt họ, hơn nữa bọn họ còn từng cướp của người ta.

“Bán Hạ công tử, nghĩa cử của ngươi chúng ta đều nghe nói, ngươi chính là cứu tất cả bá tánh Mẫn quận a, Bán Hạ công tử, lúc trước có chỗ bất kính còn thỉnh ngươi bỏ qua, mau, mời ngồi.”

Mục Thanh Ca nhưng thật ra không nghĩ tới thanh danh mình cư nhiên ở chỗ này còn có tác dụng lớn như vậy, sớm biết vậy nàng liền dùng, cũng đỡ phí một phen miệng lưỡi như vậy.

Lý Hổ nói: “Nếu là Bán Hạ công tử, con người ngài ta rất tin, ngày mai nhất định đến cướp tiền Mộ Dung Hải, sau đó giao cho Bán Hạ công tử.”

“...Các ngươi...”

“Đúng vậy, Bán Hạ công tử, chúng ta ngày mai liền đi theo lão đại, nhất định sẽ không tiếc hết thảy giá lớn đoạt lại những gương vàng đó.”

“Nhưng an toàn sinh mạng các ngươi...” Mục Thanh Ca còn chưa nói xong, Lý Hổ liền nói thẳng: “Bán Hạ công tử, ngươi lúc ấy đi Mẫn quận có nghĩ tới sinh mệnh mình không? Chúng ta hiện giờ tâm tình liền giống như Bán Hạ công tử lúc ấy, Bán Hạ công tử có thể có tinh thần không biết sợ như vậy, chúng ta cũng như thế, Bán Hạ công tử cứ việc yên tâm, liền tính hy sinh toàn bộ người chúng ta, chúng ta cũng nhất định sẽ không làm âm mưu Mộ Dung Hải được thực hiện.”

Nói không cảm động khẳng định là giả, ngay cả Phong Yên cũng bị tinh thần của bọn họ làm cảm động.

Mục Thanh Ca lắc đầu nói: “Ở trong lòng ta, mạng các ngươi so với chút tiền kia quý giá hơn, nếu không chặn được liền bỏ, nếu hy sinh các ngươi vậy Nam Sở sẽ mất đi các tướng sĩ trung thành và tận tâm, mua bán lỗ như thế nào có lời!?”

Lý Hổ còn muốn tiếp tục nói, Mục Thanh Ca nâng tay lên ngăn cản hắn tiếp tục nói tiếp, “Ta biết các ngươi không sợ chết, các ngươi mỗi người đều là anh hùng hảo hán, ta kính nể các ngươi, nhưng ta phải nói một câu, sinh mệnh rất quý giá, trân ái sinh mệnh mình chính là thù lao tốt nhất với Nam Sở.”

“Bán Hạ công tử...”

“Ngày mai ta sẽ phái người đến đây hiệp trợ các ngươi, đến lúc đó cụ thể phải làm thế nào hắn sẽ nói cho các ngươi, các ngươi chỉ cần nhớ kỹ một đều là bảo vệ tốt mạng mình, ta không muốn ở trêи lưng mình đeo càng ngày càng nhiều mạng người, hơn nữa, về sau Nam Sở có rất nhiều nơi dùng đến các ngươi, chết ở vụ này chính là không có lời a.”

Lý Hổ nhìn mắt các huynh đệ, mọi người đều đi theo gật gật đầu, “Được, liền cứ định như vậy, ngày mai ta liền mang theo tất cả huynh đệ Phong Vân trại, nhất định dựa theo Bán Hạ công tử làm, nếu sau này Bán Hạ công tử cần chúng ta cứ việc nói, các huynh đệ Phong Vân trại nhất định vượt lửa băng sông.”

Mục Thanh Ca cười cười, Triển Hạo cũng bởi vậy nhẹ nhàng thở ra.

Mộ Dung Hướng mơ mơ màng màng tỉnh lại, vuốt cổ đau đớn không thôi, sau đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn Mục Thanh Ca cùng Phong Yên nhàn nhã ngồi ở chỗ kia, Mộ Dung hướng sắc mặt dữ tợn nhìn về phía Phong Yên cả giận nói: “Ngươi dám động tay đánh ngất ta?”

“Mộ Dung công tử, ngươi nếu lại đụng đến công tử nhà ta, ta có thể không chỉ đánh ngươi đơn giản như vậy.” Phong Yên hung tợn nói, bộ dáng hung ác làm Mộ Dung Hướng không tự chủ được rụt cổ, không nghĩ tới nha đầu này nổi giận cư nhiên khủng bố như thế, hừ, đợi đến lúc cưới ngươi xem ta thu thập ngươi như thế nào.

“Mộ Dung công tử, tiểu muội nhà ta chính là bộ dáng này, ngươi không lấy làm phiền lòng chứ, giữa nam nhân va chạm xem ra không tính là gì, tiểu muội nhà ta từ nhỏ lớn lên ở hoàn cảnh đơn thuần cho nên mới như vậy.”

Mộ Dung Hướng tỏ vẻ lý giải gật gật đầu, bất quá đôi mắt nhìn Phong Yên mang theo tức giận bất bình, “Ta a, thích loại có cá tính như Phong Yên.”

Phong Yên cơ hồ muốn nôn mửa ra, xem ra sau khi trở về nàng không chỉ rửa hai mắt của mình mà còn phải rửa lỗ tai mình.

XXXX

Hôm sau buổi trưa.

Mộ Dung Hải đem tất cả đồ đều chuẩn bị tốt liền để người khởi hành, thẳng đến nhìn đội ngũ dần dần đi xa, mới để Mộ Dung phu nhân nâng mình hồi phủ, Mộ Dung phu nhân nhìn Mộ Dung Hải sắc mặt tái nhợt nói: “Những việc này giao cho bọn họ là được, ngươi cái dạng này vẫn là ở trong phòng nghỉ ngơi thật tốt đi.”

Mộ Dung Hải lắc đầu nói: “Những việc này ta sao có thể yên tâm giao cho bọn họ.”

“Ngươi a, vì Mộ Dung gia bận rộn hơn phân nửa đời, còn không biết về sau họ có nhớ chúng ta hay không?” Mộ Dung phu nhân nửa thở dài nửa ưu thương nói, “Chúng ta nhưng thật ra không sao cả, nửa cái chân đều tiến vào quan tài, nhưng Hướng nhi làm sao bây giờ? Hắn chính là đứa con duy nhất của chúng ta a.”

Mộ Dung Hải nhíu nhíu mày, không nói gì.

“Ngươi cũng biết kinh đô mấy vị kia đều là tàn nhẫn độc ác thông minh, Hướng nhi chúng ta...” Mộ Dung phu nhân chỉ cần tưởng tượng đến nhi tử về sau sắp sửa chịu tội, liền bất đắc dĩ thở dài.