Trải qua những ngày hạnh phúc, nàng được Hỏa Ngọc Hành sủng ái nàng đến mức không thể dùng lời mô tả .
Vậy mà, dù đang đắm chìm trong hạnh phúc, thì những lo lắng trong lòng càng ngày càng lớn hơn, thậm chí càng hạnh phúc, trong lòng càng bị đè nặng
bởi cảm giác tội lỗi, nặng nề mức ăn không ngon ngủ không yên.
Nàng không muốn nói với hắn chuyện giải oan, cú lần lữa kéo dài thời gian hết lần này đến lần khác.
Tâm tình của hắn không tốt, chờ lần sau.
Hắn vui vẻ như vậy, nói ra sợ khiến hắn mất vui, chờ lần sau.
Hắn trong triều bận rộn sự vụ, đợi hắn rảnh rỗi mới nói vậy!
Ngu Cơ càng ngày càng tìm nhiều lý do hơn để chờ đợi, đợi hi có cơ hội
thích hợp, nàng vẫn tìm ra những cái cớ để bắt mình chờ đợi, chỉ sợ một
khi mở miệng, sẽ kết thúc hết tất cả những gì nàng đang có.
Nàng thật là ích kỷ, nàng cũng cảm thấy rất ghét bản thân mình!
Ảo não gục xuống bàn, nàng phải nói thật với hắn mới được, cho dù bị hắn
hiểu lần oán hận, vì nàng tiếp cận hắn là có mục đích, nàng cũng sẽ
không lùi bước!
Nàng sẽ đem hết toàn bộ sức lực ra thỉnh cầu hắn
gúp đỡ, không dám hi vọng hắn sẽ vì nàng mà đối đầu cùng tể tướng Chu
Lệ, chỉ chỉ mong hắn cứu được phụ thân ra nếu hắn không thể tha thứ cho
việc nàng lừa dối hắn. . . . . . Nàng cũng có thể sẽ không oán trách hắn
Được, hôm nay sau khi hắn hạ triều, nàng sẽ nói cho hắn biết.
"Cơ Nhi?" Hỏa Ngọc Hành đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy nàng gục trên bàn, lập
tức lo lắng chạy đến, "Cơ Nhi, thân thể có chỗ nào không khỏe à?" Hắn
không thể không phát hiện nàng tái nhợt gầy gò, nhưng là mỗi lần quan
tâm hỏi thăm, luôn không tìm được đến đáp án, khiến nỗi lo âu rong lòng
hắn nặng trĩu, mỗi ngày ra cửa luôn muốn quay về, cỉ sơ khi hắn quay về
nàng đã không còn ở đây, nàng có thể hay không xảy ra chuyện gì.
Nói Ngu Cơ kinh hoảng ngẩng đầu lên, "Chàng . . . . . Chàng về rồi sao."
"Ừ, ta đã về." Hắn nghi hoạc nhìn kỹ nàng, bình thường hắn đếu về sớm mà,sao nàng có vẻ rất ngạc nhiên?
Không, không phải ngạc nhiên, mà là lúng túng.
"Sao vậy?" Hắn quan tâm hỏi, ngồi xuống cai ghế cũng luôi nàng ngồi lên dùi
hắn, đó dường như trở thành thói quen của hắn mất rồi.
"Không!" Đã
đưa ra quyết định thẳng thắn , cũng không còn rụt rè sợ hãi, cho dù hăn
ghét nàng cũng không sao!"Hôm nay mọi việc đều tốt chứ?"
Hỏa Ngọc Hành trầm mặc không nói. Kể từ trong lúc vô tình đề cập với nàng rằng
hoàng thượng triệu hắn trở về gấp chắc chắn là có vấn đề, mỗi ngày lâm
triều trở về, nàng đều sẽ quan tâm hỏi thăm.
Từ trước đến nay,
đáp án của hắn tất cả đều như nhau ——"Rất tốt, tất cả đều bình thường."
Chỉ vì không muốn thấy ánh mắt lo lắng của nàng, mặc dù hắn luôn cảm
thấy bất an, nhất định sẽ có chuyện xảy ra!
Hắn không hề sợ bị
tiểu nhân vu oan mà chuốc lấy tội sát nhân gì đó, từ xưa tới nay gần vua như gần cọp, nhưng tuyệt đối không áp dụng với vị Đương Kim Hoàng Đế
kia, Tất cả bọn họ đều thật sự tín phục ngài, Bởi đó là một vị Hiền Đức
Khuyết điểm duy nhất, chính thích xen vào việc của người khác.
Quả nhiên, hôm nay lâm triều, Hoàng thượng dùng giọng điệu nghiêm trọng với hắn: "Ái khanh vì bảo vệ thiên triều, quanh năm đóng ở biên quan, khiến ngoại địch không dám xâm chiếm, khiến cho bách tính an cư lạc nghiệp,
không còn chiến sự triền miên, nhưng lại chậm trễ chuyện lớn cả đời của khanh, khiến trẫm thật cảm thấy hổ thẹn."
Nghe vậy, hắn lập tức ngộ ra, hoàng thượng quả nhiên là quá rãnh rỗi, lại muốn đóng vai nguyệt lão rồi !
Mặc dù hắn cơ trí lấp liếm cho qua, lại được cha hắn hỗ trợ đem chuyện quan trọng ra nghị sự, mới tránh được số mạng bị hoàng thượng tứ hôn cho một vi công chú trên điện.
Nhưng hắn biết, đây chỉ là tạm thời.
Sau khi hạ triều, cha chủ động tới thảo luận cùng hắn "Đại sự" . Cha nói
cho hắn biết, để tránh hoàng thượng"Áy náy" quá mức, đòi "Bồi thường"
cách tốt nhất là phải hành động trước, dẹp tan áy này của ngài.
Với cái ý này thì, hắn phải thành thân mất rồi !
Hắn cuối cùng cũng có thể hiểu ra, thì ra là đột nhiên cho đòi hắn hồi
kinh, không chỉ là ý của hoàng thượng, cha cũng là chủ mưu. . . . . .
Không, có lẽ thật ra kẻ đứng phía sau tất cả chuyện này là nương??.
Mẹ hi vọng hắn thành thân, lại không muốn đích thân ép buộc hắn, cho nên
xin cha hướng hoàng thượng nói bóng gió, hoàng thượng vốn là thích lo
chuyện bao đồng, vì vậy cho đòi hắn hồi kinh, rồi làm như có ý muốn bồi
thường cho hắn, tiếp theo cha sẽ gợi ý "Biện pháp giải quyết", mà hắn
vì để tránh phải làm Phò Mã, dĩ nhiên sẽ tiếp nhận phương pháp xử lý của cha hắn
Thật đúng đi một vòng lớn! Mẹ hắn đúnglà luôn mượn đao giết người, không bao giờ làm dơ tay mình
Dù sao cũng chỉ là thành thân thôi mà! Không có gì.
"Ngọc Hành, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?" Thấy hắn rất lâu không trả lời, Ngu Cơ lo âu hỏi tạm quên đi mất vấn đề của mình.
Nhìn nàng, hắn phải thành thân rồi, hơn nữa hắn muốn cưới người trước mắt..
Hắn vốn định từ từ đi, làm nàng yêu hắn, cam tâm tình nguyện gả cho hắn,
hiện giờ, coi như làm ông trời giúp hắn một tay, cho hắn lý do"Bức hôn"!
Hắn biết nàng cũng có tình cảm với hắn, mặc dù không rõ yêu thương kia của
nàng có tới mức tình nghiện gả cho hắn hay chưa, nhưng cũng không sao,
sau khi bức hôn thành công, hắn sẽ tiếp tực cố gắng, không nàng gả cho
hắn không chút hối hận.
"Thật ra có chút vấn đề." Định ra chủ ý, Hỏa Ngọc Hành mở miệng, "Cơ Nhi, nàng nguyện ý giúp ta không?"
"Ta dĩ nhiên nguyện ý, chỉ cần giúp được, ta nhất định đem hết toàn lực giúp chàng." Nói Ngu Cơ kiên định hứa hẹn.
"Vậy thì tốt, chuyện này cũng chỉ có nàng mới có thể giúp được." Nghe vậy , hắn hớn hở ra mặt"Gả cho ta."
"Được, ta ——" nàng sửng sốt."Cái gì?"
"Ta đã nghe nàng đồng ý rồi đó nhé, không cho phép đổi ý." Hỏa Ngọc Hành quyết định thừa nước đục thả câu.
"Nhưng. . . . . ."
"Có phải nàng hối hận, không muốn giúp ta nữa hay không?"
"Việc này với việc giúp chàng có quan hệ gì?"
"Bởi vì hoàng thượng muốn làm mai cho ta, nhưng ta chỉ muốn cưới nàng, vốn
là nghĩ từ từ cũng được, để cho nàng cam tâm tình nguyện gả làm thê tử
ta, chỉ là hiện nay tình thế nguy cấp, không thể làm gì khác hơn khiến
nàng uất ức."
Nói Ngu Cơ cắn nhẹ môi, trong lòng vừa ngạc nhiên
vừa vui mừng,Đôi mắt nhuộm chút hồng sau một khắc, nước mắt đã tràn đầy
trong hốc mắt.
"Ta hi vọng đây là nước mắt vui mừng" nâng khuôn mặt nàng lên thầm than, vừa lúc đón được nước mắt nàng nhỏ xuống
"Là vui mừng. . . . . ." Hắn nói hắn chỉ muốn cưới nàng, nàng làm thế nào
mà không cảm động được đây! Khẽ ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt dần chuyển
sang áy náy, trong lòng quặn đau , bời vì nàng phải từ chối hắn."Nhưng
mà ta không——"
"Ừm." Hắn nhanh tay che miệng nàng lại, nhìn ánh
mắt ấy náy của nàng hắn cũng đoán được nàng muốn nói gì rồi."nói cho
nàng biết, ta sẽ không chấp nhận đáp án 『 không của nàng, nên . . . . .
Ừm, ta cho nàng thời gian một ngày để suy nghĩ thật kỹ , để thay đổi đáp án của nàng, có được không?" Cố đè nén sợ hãi xuống, hắn tỏ ra thông
suốt.
"Một ngày?" Ngu Cơ quả thật không thể tin được, hắn không cảm thấy mình rất ngang ngược sao?
"Nhiều quá sao?" Hỏa Ngọc Hành hài lòng cười hỏi.
Quả nhiên hắn là không cảm thấy.
"Tướng Quân, ta chỉ là thân phận nô tỳ——" vì cự tuyệt hắn, nàng lại dùng đến xưng hô chủ tớ để đùng đẩy trách nhiệm.
"Đây không phải là lý do, đó chẳng qua là cái cớ." Hắn cắt đứt nàng."Còn nữa, không cho phép gọi ta Tướng Quân!"
"Đây không phải là lý do, chắc rằng cha nương chàng sẽ để ý nếu chàng cưới một người có thân phận nô tỳ ."
"Mẹ ta cũng từng bán mình làm nô , cho nên cái này lý do không chấp nhận được." Lý do này lại bị đẩy ngược lại cho nàng.
"Sao?" Nói Ngu Cơ kinh ngạc. Phu nhân cũng là bán mình làm nô hay sao?
"Cho nên sao nào? Còn có lý do gì, nói ra luôn đi!" Tốt nhất để hắn sẽ giải quyết luôn một lần.
Ngu Cơ yên lặng nhìn hắn, một lúc lâu mới hỏi: "Tại sao?"
"chàng muốn cười cô nương nào mà không được, dù là muốn lấy công chúa cũng chẳng có vấn đề gì! Tại sao lại là ta?"
"Thứ nhất, ta nói chỉ muốn lấy mình nàng, không có ý định lấy người con gái
khác; thứ hai, không sai, ta muốn lấy công chúa quả thật không khó,
nhưng kết thân với công chúa, hoàng tử thì xin lỗi ta quả thật bất tài,
không cưỡng cầu nổi, bán mạng cho triều đình làm quan thì con được, cưới vợ là chuyện cả một đời! Ta sẽ phải thương yêu, cưng chiều nương tử,
nhưng nếu cưới một công chúa, gặp mặt nương tử còn phải ba quỳ, chín lạy thỉnh an, tính ta n1ng nảy sẽ có lúc sẽ phải mất đầu!
"Thứ ba,
về phần tại sao lại là nàng sao?" Nghiêng đầu liếc nhìn nàng, hắn bỗng
dưng muốn nổi giận cùng nàng, "Sao nàng có thể hỏi một vấn đề ngu xuẩn
như vậy…ta đối với nàng còn chưa biểu hiện rõ ràng tình cảm hay sao? Dĩ
nhiên nàng vừa măt ta, là người phụ nữ đúng như tiêu chuẩn làm thê tử mà ta muốn chọn, trong đầu luôn ngĩ nàng chính là người phù hợp nhất, nàng chính là người phụ nữ duy nhất đó."
"Chàng không nhìn thấy trên mặt ta có vết xẹo sao?" Nàng nói về vết xẹo trên má phải
"Vết sẹo này dường như chiếm hết má phải của nàng, sao ta có thể không nhìn
thấy, ta đâu có bị mù." Hỏa Ngọc Hành nhíu mày, "Sao nàng có thể hỏi một vấn đề ngu xuẩn như vậy, Cơ Nhi, nàng bị ngốc à?"
Là một kẻ hiền lành Ngu cơ rất ít khi cau mày."Tướng Quân, người có biết nói thẳng như vậy rất khó nghe hay không."
"Ai bảo nàng hỏi vấn đề ngu ngốc như vậy, ta mới nói vì nàng quá ngốc đi."
Hắn trợn mắt với nàng."Cảnh cáo lần cuối kêu thêm một câu Tướng Quân
nữa, thì tự gánh lấy hậu quả."