*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi trở về khách sạn, Chu Ngữ Bằng cứ luôn ngẩn ngơ. Chu Dương ở trước ti vi đi tới đi lui, không ngừng càm ràm trận đấu đêm nay tỷ số hòa không không thật là khó chịu. Vừa quay đầu lại thấy con trai đang nằm trên giường, lơ đễnh nghịch di động.
“Nè, con có nghe thấy bố đang nói chuyện không!”. Thấy Chu Ngữ Bằng hoàn toàn không để ý gì, Chu Dương đi tới trước mặt cậu, hỏi lại: “Con có nghe thấy bố đang nói chuyện với con không hả?”
Chu Ngữ Bằng giương mắt nhìn bố, nói: “Bố đứng xa quá, con nghe không rõ”. “Con!”, Chu Dương tức thì muốn nổi nóng, nhưng chợt nghĩ đến bệnh tình của con trai, tâm trạng đau xót, chậm rãi nói: “Sáng ngày mốt lúc bảy giờ năm mươi phút, chúng ta sẽ lên máy bay trở về nhà”. Chu Ngữ Bằng gật đầu. Chu Dương nói thêm: “Ngày mai bố phải tham dự một cuộc họp, không thể ở bên cạnh con, con chịu khó ở trong khách sạn thêm một ngày nữa, được không?”
Chu Ngữ Bằng nói: “Ngày mai? Ngày mai con sẽ ra ngoài chơi.”
Chu Dương suy nghĩ một chút, nói: “Cũng tốt, đã nhiều năm rồi con không quay lại Bắc Kinh, để bố gọi bọn Đại Dương và Lưu Phong dẫn con đi chơi nhé”. Đại Dương chính là Dương Nhất Kha, Lưu Phong cũng là một cầu thủ trong đội tuyển, các thành viên trong đội lúc bình thường chính là thủ hạ của Chu Dương, tất cả bọn họ đều có quan hệ rất tốt với Chu Ngữ Bằng.
Chu Ngữ Bằng nói: “Không cần, con có hẹn với bạn khác rồi”. “Khác? Bạn ở Bắc Kinh sao?”. Chu Dương cảm thấy kỳ quái, con trai ông đã nhiều năm không đến Bắc Kinh, làm sao có thể có bạn bè gì ở Bắc Kinh được. Chu Ngữ Bằng lật người nằm lại, không quan tâm đến bố nữa. Điện thoại di động đột nhiên vang lên, là một tin nhắn. Chu Ngữ Bằng kéo chăn cao lên tới đầu, Chu Dương rất vui vẻ đi tới nói: “Tin nhắn của ai vậy? Thần bí quá nha.”
Chu Ngữ Bằng trốn trong chăn đương nhiên không nghe rõ Chu Dương nói gì, cậu mở tin nhắn ra, đưa điện thoại đến trước mắt, tin nhắn viết: “Nghĩ kỹ sẽ đi đâu chưa? Tôi là Hùng Lạc đây”. Chu Ngữ Bằng ha hả cười, nghĩ thầm cậu trai này thật thà quá đi, lúc tối đã nói tên và số điện thoại cho nhau rồi mà, vậy mà còn nhắn tên mình ra nữa, giống như là sợ cậu không nhớ vậy. Cậu nhắn tin trả lời: “Đi đâu cũng được, cậu quyết định đi.”
Mười giờ sáng chủ nhật, Chu Ngữ Bằng đến nơi đã hẹn rất đúng giờ.
“Chu Ngữ Bằng!”. Hùng Lạc vẫy tay gọi cậu.
“Ha, cậu có cả tài xế nữa hả?”. Nhìn thấy cậu được người khác chở tới, không khỏi mở miệng trêu chọc.
“Chỉ là một người bạn thôi, anh ấy chở tôi tới”. Chu Ngữ Bằng giải thích, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.
Hùng Lạc cũng không có chú ý tới vẻ mặt của cậu, liền cười tít mắt giới thiệu với cậu khu phố cổ Nan Luo Gu Xiang1. Những năm gần đây nơi này đã phát triển thành một địa điểm du lịch nổi tiếng, những căn nhà bốn gian cùng những ngõ hẻm đều được bảo tồn một cách nguyên vẹn, còn lập thêm rất nhiều cửa hàng nhỏ, rất có sức thu hút với giới trẻ. Trước đây những người ngoài vùng tới Bắc Kinh hay du khách nước ngoài chỉ biết đi đến Cố Cung (Tử Cấm Thành), leo lên Trường Thành (Vạn Lý Trường Thành), nhưng bây giờ ngày càng có nhiều người dành thời gian cả nửa ngày đến khu phố cổ này dạo chơi, cảm nhận không khí Bắc Kinh cổ xưa pha lẫn nét hiện đại.
“Sao ở đây nhiều người quá vậy?”. Chu Ngữ Bằng vốn đã quen sống ở Hàng Châu nên cảm thấy có chút không quen, cậu cũng không quan tâm Hùng Lạc đang giới thiệu cái gì, chỉ chăm chú theo sát cậu ta ở phía sau.
Hùng Lạc nói: “Chuyện đó còn phải hỏi? Nhưng mà mấy cửa hàng ở đây nhiều thật nha, cậu qua đây xem nè”. Cậu ta bước nhanh vào một cửa hàng bán đồ xếp hình ở bên cạnh.
“Nè, Hùng Lạc!”. Chu Ngữ Bằng gọi.
Hùng Lạc quay đầu lại hỏi: “Sao vậy?”
Chu Ngữ Bằng chậm rãi nói: “Mắt của tôi không được tốt, cậu đi nhanh quá, tôi theo không kịp.”
Hùng Lạc cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ là dừng bước chờ cậu đi theo. Bên trong cửa hàng có đặt một cái kệ gỗ, phía trên bày biện rất nhiều những bức tranh đã được ghép sẵn, không chỉ có loại tranh bằng phẳng bình thường mà còn có cả tranh lập thể. Hùng Lạc không phải là lần đầu tiên tới đây, nhưng cậu ta lại rất hưng phấn, lôi kéo Chu Ngữ Bằngvào trong xem, trong cửa hàng vốn có rất nhiều người, âm thanh ồn ào hỗn tạp, Chu Ngữ Bằng phải rất nỗ lực đuổi theo bước chân cậu ta, thân thể không khỏi lảo đảo.
Cậu buột miệng nói: “Tiểu Hùng! Cậu đi chậm lại một chút!”
“Hả?”. Tiểu Hùng cười: “Sao lại gọi tôi là Tiểu Hùng?”
“Hả?”. Chu Ngữ Bằng nghiêng đầu hỏi lại.
“Tôi nói, sao cậu lại gọi tôi là Tiểu Hùng?”. Chu Ngữ Bằng sững sốt kịp phản ứng lại, vui vẻ cười nói: “Tôi cũng không biết nữa, tự nhiên kêu thôi”. Hai người ở trong dòng người nhộn nhịp bèn nhìn nhau cười, hết sức ăn ý. Hùng Lạc thật sự cảm thấy rất thích người bạn mới này, cảm thấy cậu rất thú vị cũng rất chững chạc, hình như chẳng thèm để ý điều gì cả, mẹ của Hùng Lạc thường nói cậu ta tính cách quá táo bạo, cho nên cậu ta đối với kiểu người chững chạc như Chu Ngữ Bằng đặc biệt có cảm tình. Chu Ngữ Bằng thì càng không cần phải nói, cậu tình nguyện gặp mặt Hùng Lạc, thích cùng cậu ta nói chuyện phiếm, tất cả là vì trên người Hùng Lạc tản ra cái mùi vị đặc biệt kia. Lúc cậu cảm nhận được mùi vị đó, cảm giác giống như được ở bên cạnh Lô Tử Quân, tìm lại được cảm giác an toàn đã bị mất.
Hùng Lạc mua một bộ xếp hình loại thường, hình ảnh là thần tượng của cậu ta Dương Nhất Kha, cậu ta ôm nó vào trong ngực, thích thú vô cùng. Ăn hết một cái bánh ngọt, đồ uống thì mua trong cửa hàng gần đó, dọc đường đi Hùng Lạc ôm hộp xếp hình to tướng liên tục than đói bụng, đòi ăn cơm trưa. Chu Ngữ Bằng không thể làm gì khác hơn là gật đầu cười, nghe cậu ta sắp xếp. Hùng Lạc dẫn cậu đi hết cùng đường cuối phố, đi qua nhiều con hẻm nhỏ, cuối cùng đi vào một cửa hàng kiểu Nhật. Chỗ này Hùng Lạc đã từng tới một lần, cậu ta rất thích phong cách bài trí ở đây, không khí cũng rất tuyệt, và tất nhiên, yêu nhất là món lươn nướng của cửa hàng này.
“Vâng, quý khách từ Hàng Châu tới xin mời ngồi”. Hai người ngồi vào chỗ, nhân viên phục vụ liền niềm nở đưa lên quyển thực đơn có thêu chỉ đỏ bắt mắt.
Chu Ngữ Bằng nói: “Cậu là học sinh, đương nhiên phải để tôi mời.”
Hùng Lạc từ chối nói: “Như vậy sao được, ở đây là Bắc Kinh, cậu là khách, phải để tôi mời khách chứ.”
Chu Ngữ Bằng nhất thời sững người, dường như không nghe thấy, ho nhẹ một tiếng, nói: “Cậu có thể tới ngồi cạnh tôi được không? Tai tôi nghe không tốt, chúng ta ngồi đối mặt như vậy, tôi nghe cậu nói rất vất vả.”
Hùng Lạc đang xem thực đơn ngỡ ngàng ngẩng đầu lên, nói: “Không phải mắt cậu không tốt sao?”
Chu Ngữ Bằng hé miệng, nhưng không trả lời.
Hùng Lạc cảm thấy mình đã lỗ mãng, không dám hỏi lại, cũng không đợi cậu trả lời, xấu hổ đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Chu Ngữ Bằng, cầm thực đơn để trước mặt cậu: “Nè, cậu chọn món đi.”
Chu Ngữ Bằng không cầm thực đơn, thản nhiên nói: “Cậu chọn đi, tôi nhìn không rõ.”
“Vậy…”. Hùng Lạc suy nghĩ một chút, nói: “Tôi đọc cho cậu nghe.”
Chu Ngữ Bằng xua tay: “Đừng, tôi nghe không rõ.”
Hùng Lạc sửng sốt, lúc này cậu ta mới tỉ mỉ quan sát người bạn mới ngồi bên cạnh mình, ngập ngừng nói: “Cậu, cậu bị làm sao vậy?”
Chu Ngữ Bằng mỉm cười, ánh mắt chân thành, hướng Hùng Lạc nói: “Lúc trước uống phải một loại thuốc, thính lực và thị lực sẽ dần dần bị giảm xuống.”
“Hả…”. Hùng Lạc sợ hãi nói không ra lời, cậu ta chưa từng nghe nói trên thế giới có loại thuốc nào như vậy cả.
Kỳ thực, Chu Ngữ Bằng sợ sẽ dọa đến cậu ta nên chỉ nói cho cậu ta biết một phần. Loại thuốc này có tên là Vô cảm, “vô” và “ngũ” phát âm gần giống nhau2, sau khi uống vào sẽ khiến cho năm giác quan của người đó dần dần mất đi chức năng, theo thứ tự là thính giác, thị giác, xúc giác, khứu giác và vị giác. Hùng Lạc không dám lỗ mãng hỏi gì nữa, lúc ăn cơm cũng cẩn thận từng ly từng tý, lo lắng bản thân mình nói sai. Bữa cơm cứ như vậy mà trầm xuống, ngay cả món lươn nướng cậu ta thích ăn nhất cũng chẳng cảm thấy mùi vị gì, cậu ta chỉ nhớ rõ Chu Ngữ Bằng hầu như chỉ ăn rau, mà mỗi lần ăn là phải chấm vào ớt hoặc mù tạt nồng đậm.
“Cậu thích ăn cay đến vậy hả?”. Hùng Lạc hiếu kỳ hỏi, đối với cậu ta mà nói, Chu Ngữ Bằng thật sự là một người rất đặc biệt. Chu Ngữ Bằng gật đầu, mỉm cười. Cuối cùng lúc thanh toán vẫn là bị Hùng Lạc giành trả, lúc quay về cậu ta vui đến không khép miệng lại được, bộ dạng nhét ví tiền vào trong túi áo giống như buôn bán kiếm được một món hời lớn vậy, nhìn thấy bộ dạng khó xử Chu Ngữ Bằng, cậu ta trấn an nói: “Lần sau tôi đến Hàng Châu, cậu mời tôi.”
Chu Ngữ Bằng đột nhiên mở to hai mắt, hỏi: “Cậu đến Hàng Châu sao?”.
“Đương nhiên, trên có Thiên đàng, dưới có Tô Hàng mà, vùng đất đẹp như vậy, tôi nhất định phải đến chơi chứ. A đúng rồi, không phải là vẫn còn có một Bạch Tố Trinh sao? Hì hì!”
Chu Ngữ Bằng vỗ vỗ đầu cậu ta, cười nói: “Nhóc con này thật biết đùa.”
Hùng Lạc bĩu môi: “Nhóc con? Cậu cũng chẳng lớn hơn tôi bao nhiêu đâu nhỉ?”
“Ừ, tôi vừa mới tốt nghiệp được hai năm.”
Hùng Lạc cẩn trọng hỏi: “Vậy cậu làm công việc gì?”
Chu Ngữ Bằng cũng không quá để ý, tự giễu nói: “Cậu xem tình trạng của tôi như vậy, chỗ nào chịu nhận tôi chứ?”
“Nhưng mà tôi cảm thấy việc này hình như không quá ảnh hưởng tới cậu thì phải.”
Chu Ngữ Bằng nói tiếp: “Bây giờ là ban ngày, cậu lại ở gần tôi như vậy, đương nhiên sẽ cảm thấy tôi không có vấn đề gì, thế nhưng đến khi trời tối, mắt tôi sẽ không nhìn thấy được, cũng không dám đi ra ngoài.”
“Nghiêm trọng đến vậy sao? Sao không dùng kính?”
Chu Ngữ Bằng cười: “Không phải là cận thị.”
Hùng Lạc ngẫm nghĩ lại thì thấy cũng đúng. Chả trách khi lần đầu tiên gặp mặt nhau trên sân bóng, cậu ấy luôn luôn không nghe rõ lời của mình, cứ muốn mình phải lặp lại, lúc đó cứ tưởng là vì ở trên sân bóng quá ồn ào, thì ra là vì thích lực của cậu ấy đang giảm xuống.
Ánh nắng buổi chiều khá đẹp, hai người cùng nhau đi dạo gần quảng trường Thiên An Môn, bữa trưa ăn vào tất cả đều đã được tiêu hóa hết. Khoảng bốn giờ mười lăm, Chu Ngữ Bằng nói cậu phải trở về, cậu chỉ tay lên bầu trời, nói trước khi trời tối cậu phải trở về nhà. Hùng Lạc nói muốn đưa cậu về, Chu Ngữ Bằng cũng không từ chối, hai người cùng lên xe taxi. Chu Ngữ Bằng nói với Hùng Lạc, sáng mai cậu phải trở về Hàng Châu, còn hỏi cậu ta liệu có nhớ mình không.
Hùng Lạc cười khúc khích, nói: “Đương nhiên rồi! Ngày mai mấy giờ cậu bay? Tôi đi tiễn cậu.”
Sau khi hẹn nhau thời gian gặp mặt và địa điểm, hai người tạm biệt nhau ở trước cửa khách sạn. Những lẵng hoa được đặt trước cửa khách sạn để nghênh đón đội tuyển Hàng Châu đều đã bỏ đi hết, chỉ còn sót vài cánh hoa còn vương sắc hồng rơi rụng trên bậc thang. Cảnh tượng tiêu điều càng khiến Chu Ngữ Bằng cảm thấy thê lương, hình bóng Lô Tử Quân lại hiện lên trong đầu cậu. Nhắc tới cũng thật kỳ lạ, nửa năm qua, tuy rằng cảnh vật trước mắt ngày càng trở nên không rõ, thế nhưng hình ảnh của Lô Tử Quân trong trí nhớ thì lại càng lúc càng trở nên rõ ràng.
Trở lại phòng của mình, Chu Ngữ Bằng nhanh chóng mở máy tính ra, nhấp vào biểu tượng hình ngọn núi quen thuộc trên màn hình —— đó là địa chỉ blog của Lô Tử Quân. Chu Ngữ Bằng tạo một shortcut cho địa chỉ này trên màn hình, làm “khách ẩn” truy cập vào blog của Lô Tử Quân đã trở thành công việc hằng ngày của cậu. Còn Lô Tử Quân thì lại không hề hay biết, trên đời này lại có một người như vậy, yên lặng theo dõi nhất cử nhất động của mình.
Nhìn lại những nội dung trong blog, nửa năm nay Lô Tử Quân đã đi đến rất nhiều địa phương du ngoạn, hầu như là đã đi ngao du hết một nửa tổ quốc. Hôm nay cậu mở blog của hắn ra, phát hiện hắn đã có đổi mới, ba ngày trước hắn vẫn còn đang ở Vũ Hán3, đăng lên rất nhiều hình chụp đường phố ở Vũ Hán, không ngờ hôm nay lại đang ở Thiên Môn Sơn ở Trương Gia Giới4, Chu Ngữ Bằng mở từng tấm hình ra xem, nhìn ngắm cảnh sắc ở đó, cảm giác giống như đang lọt vào trong sương mù vậy, khiến cho người khác trở nên vui vẻ thoải mái. Lô Tử Quân, Hùng Lạc, hai con người hoàn toàn xa lạ, tại sao lại tỏa ra một mùi vị giống nhau?
Sắc trời trở nên tối dần, Chu Ngữ Bằng đi đến phía trước cửa sổ, trong màn đêm mông lung tăm tối lại lóe lên một chút tia sáng, những tia sáng đó xếp thành hàng thẳng tắp, có chút quanh co khúc khuỷu, lẽ nào cảnh đêm ở Bắc Kinh đều do ánh đèn xe hơi làm chủ sao?
Bởi vì chuyến bay quá sớm, trời còn chưa sáng Chu Ngữ Bằng đã bị Chu Dương gọi dậy, lúc mọi người chạy tới sân bay, trời chỉ mới tờ mờ sáng. Hùng Lạc trước giờ chưa từng dậy sớm như vậy, dù đã đặt đồng hồ báo thức sẵn, nhưng vẫn bị trễ mười lăm phút, cậu ta hết sức khẩn trương, đánh răng qua loa rồi vội vã chạy ra khỏi nhà, thế nhưng quãng đường từ ký túc xá trong thành phố đến sân bay thực sự quá xa, cho dù có gọi xe đi, cũng không thể kịp thời gian.
Lúc Hùng Lạc đến sân bay thì đã bị muộn mất nửa tiếng, chuyến bay xuất phát từ Bắc Kinh bay đến Hàng Châu chỉ mất hai tiếng đồng hồ, lúc này đã bay được một phần tư lộ trình rồi. Hùng Lạc ủ rũ trả tiền cho tài xế xong cũng không muốn xuống xe nữa, định bụng ngồi xe quay về luôn. Lúc cậu ta còn đang do dự, một đôi thanh niên hướng xe taxi chạy tới, chờ cậu ta xuống xe. Hùng Lạc không muốn ảnh hưởng đến công việc của bác tài, đành phải bước xuống, nghĩ thầm đi dạo một lần trong phi trường cũng hay, bản thân cậu ta chưa từng được ngồi trên máy bay lần nào.
Sân bay so với tưởng tượng của Hùng Lạc lớn hơn rất nhiều, chính xác là mênh mông, nhưng người lại không hề ít, từng chiếc va li hành lý căng phồng theo chân chủ nhân của chúng trượt đi khắp nơi, tấm kính thủy tinh ngăn cách bên cạnh hàng ghế ngồi chờ cũng sang trọng hơn nhiều so với ở nhà ga, nhưng mà điều này không quan trọng nữa, Hùng Lạc liếc nhìn một người đang ngồi trên ghế, người đó mặc một chiếc áo sơ mi trắng, phối với chiếc quần jean màu tro, không phải Chu Ngữ Bằng thì là ai!
“Chu Ngữ Bằng? Cậu không đi sao?”. Hùng Lạc có chút không thể tin được, nhưng lại có cảm giác mừng thầm trong lòng.
Chu Ngữ Bằng nghe thấy tên của mình, ngẩng đầu, khóe môi nhếch lên mỉm cười, nói: “Tiểu Hùng, cậu đến muộn.”
Chú thích:
1. Khu phố cổ Nan Luo Gu Xiang:
2. Chữ 无 (vô: đọc là wú), chữ 五 (ngũ: đọc là wǔ)
3. Vũ Hán: là thủ phủ của tỉnh Hồ Bắc, là thành phố đông dân nhất miền trung TQ.
4. Thiên Môn Sơn: là một ngọn núi nằm trong vườn quốc gia ở Trương Gia Giới, thuộc tỉnh Hồ Nam, TQ.