Ngọt Ngào Em Trao

Chương 44

Giang Tầm cũng ngồi xuống, nhìn thẳng vào anh.

“Phó tổng, anh có chuyện gì vậy? Tôi cảm thấy thái độ của anh tối hôm nay hình như… rất lạ.”

Cô dừng một chút, rồi ngập ngừng dò hỏi: “Anh bây giờ là đang, tức giận sao?”

Phó Dĩ Hành đóng cuốn tạp chí trên tay lại, nhìn thẳng vào mắt cô, nhẹ nhàng nói: “Vì sao tôi phải nổi giận?”

Giang Tầm nhích tới trước mặt anh, dùng một giọng điệu vô cùng ngọt ngào: “Vậy thì Phó tổng, nếu anh đã không giận thì có thể lấy giúp em cuốn sách tham khảo được không?”

Phó Dĩ Hành không nói lời nào, chỉ nhìn cô cười mỉm.

Thấy không có kết quả, Giang Tầm liền đứng lên muốn xoay người rời đi: “Không giúp thì thôi em tìm cách khác.”

Phó Dĩ Hành ném cuốn tạp chí trên tay sang một bên rồi giữ chặt tay cô.

“Sao?” Giang Tầm bị ép dừng bước, quay đầu nhìn anh.

Giọng điệu của Phó Dĩ Hành rất bình thường: “Giúp em cũng được, nhưng với một yêu cầu.”

Giang Tầm hỏi: “Yêu cầu gì?”

Phó Dĩ Hành nói: “Hôm nay em không mặc chiếc váy dự tiệc mà tôi đã chọn cho em đến buổi lễ đính hôn, vậy bây giờ mặc cho tôi xem, được không?”

Váy dự tiệc? Anh chỉ vì chuyện này mà nổi giận sao?

Giang Tầm cảm thấy có chút buồn cười.

“Em thừa nhận, em không mặc chiếc váy anh chọn tới buổi tiệc đính hôn của chị là em sai.”

Cô kiên nhẫn nói tiếp: “Nhưng em đã giải thích lý do rồi mà, váy cũng có thể giữ lại để mặc vào lần sau. Hơn nữa, chuyện mối quan hệ bị lộ em cũng đâu có tính toán gì với anh?”

“Nhưng tôi chỉ muốn xem em mặc bây giờ.” Phó Dĩ Hành nhìn cô không chớp mắt, ánh mắt trầm tĩnh khó đoán, “Coi như là bồi thường đi, chuyện khuân gạch ở công trường và váy dự tiệc đều xóa bỏ hết, em chấp nhận giao dịch không?”

Giang Tầm đứng thẳng người, nhìn anh xác nhận: “Mặc ngay sao?”

Phó Dĩ Hành giọng điệu khẳng định: “Ngay bây giờ.”

Anh hơi ngừng lại, nhàn nhạt liếc nhìn cô: “Chỉ là bây giờ muốn ngắm một chút, yêu cầu như vậy không có gì quá đáng chứ?”

“Được.”

Sau ba giây suy nghĩ, Giang Tầm đồng ý yêu cầu của anh.

Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

Chiếc váy được treo ở vị trí dễ thấy nhất trong phòng ngủ, đây là cô cố ý cho Phó Dĩ Hành nhìn thấy. Cô vốn định đợi sau khi anh đi công tác trở về, lừa anh là mình đã mặc qua.

Nhưng không ngờ anh lại đột nhiên xuất hiện trong tiệc đính hôn.

Giang Tầm đi qua, lấy chiếc váy xuống đi vào phòng tắm.

Thay váy xong, Giang Tầm nhìn mình trong gương mới phát hiện bản thân đã bị anh đưa vào tròng.

Vốn dĩ là chuyện anh tình tôi nguyện, hà cớ gì lại trở thành một giao dịch?

Một lát sau, Giang Tầm từ phòng tắm bước ra: “Cái này…… trông thế nào?”

Cô dùng tay che phần ngực lại, cúi đầu liếc nhìn chiếc váy, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Phó Dĩ Hành, do dự hỏi.

Chiếc váy ôm sát vào người, các đường xếp ly kéo dài từ phần eo tới chân váy khắc họa rõ nét vóc dáng nuột nà của cô. Cô không đi giày, lớp vải voan đung đưa nhẹ nhàng theo bước chân, vẽ nên một sự nhẹ nhàng và thanh lịch.

Ánh đèn ấm áp trong phòng ngủ càng làm cho chiếc váy trở nên rực rỡ lung linh như sao trời.

Bởi vì vừa mới tắm xong nên cô cũng không trang điểm.

Mái tóc dài đến bên hông, giống như hòa vào chiếc váy.

Cô mặc chiếc váy đen như màn đêm lên người, không ngờ hai khí chất trái ngược nhau lại trở nên ôn hòa. Vẻ đẹp thuần khiết và nữ tính, đặc biệt khiến lòng người rung động.

Phó Dĩ Hành bất giác đứng dậy, đôi mắt đen càng thêm thâm trầm.

Nhưng khuôn mặt vẫn không chút biểu cảm: “Em đứng ở bên đó tôi không nhìn rõ, lại gần đây được không?”

Trong phòng ngủ có một chiếc gương lớn sát đất, Giang Tầm nghi ngờ liếc nhìn anh một cái, sau đó đi qua quay một vòng trước gương.

“Chiếc váy đẹp không?” Cô hỏi.

Phó Dĩ Hành đứng ở phía sau cô, ánh mắt ra vẻ đánh giá.

Tầm mắt anh chầm chậm di chuyển từ trên xuống dưới, đôi chân thon dài thẳng tắp của cô lấp ló giữa tà váy. Trong gương Giang Tầm khẽ cắn môi, bởi vì vừa mới tắm xong nên khuôn mặt trắng nõn của cô hơi ửng hồng, bất giác khiến người ta liên tưởng đến quả đào non mềm.

Đẹp.

Đương nhiên là đẹp.

Giống như một yêu tinh tao nhã quyến rũ bước ra từ màn đêm đen nhánh, mê hoặc lòng người.

Yết hầu Phó Dĩ Hành khẽ chuyển động, cố gắng gạt bỏ suy nghĩ, ngữ khí nhạt nhòa đến mức không nghe được bất cứ cảm xúc gì: “Ừm, không tệ lắm.”

Sự đánh giá này đã xóa đi nghi ngờ trong lòng Giang Tầm. Cô lại quay một vòng trước gương, hỏi anh: “Anh cảm thấy em mặc chiếc váy này có gì lạ không?”

Phó Dĩ Hành im lặng một lúc, sau đó trả lời cô: “Có điểm hơi lạ.”

Giang Tầm nhìn đi nhìn lại, cẩn thận quan sát trước gương: “Hả? Chỗ nào?”

Phó Dĩ Hành bước về phía cô: “Có chỗ em mặc không đúng lắm.”

Giang Tầm hỏi: “Chỗ nào?”

Phó Dĩ Hành đi đến phía sau cô: “Để tôi giúp em chỉnh lại.” Giọng nói anh hơi khàn đi, “Xoay người lại đây.”

Giang Tầm nghe lời làm theo, Phó Dĩ Hành duỗi tay giúp cô điều chỉnh cạp váy, tay lại vô tình lướt vòng qua eo cô.

“Hả? Sau lưng cũng có vấn đề sao?” Giang Tầm nghi ngờ.

Phó Dĩ Hành cất giọng khàn khàn: “Trước tiên em ngẩng đầu lên đi.”

Nhưng khi cô vừa nhấc đầu, anh liền cúi đầu, hôn lên môi cô.

“Phó Dĩ Hành, anh …!”

Giang Tầm lúc này mới ý thức được mình bị lừa.

Nhưng bàn tay anh siết eo cô rất chặt, ép sát cô vào người anh, đến mức cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh qua lớp vải mỏng.

Giang Tầm biết chuyện gì sắp sửa xảy ra nhưng lại không có cách nào ngăn cản, chỉ có thể nỗ lực tìm khe hở thở dốc: “Này…… Anh đừng như vậy, anh từ từ đã, ít nhất cũng đợi em cởi váy ra trước.”

Nói xong cô liền duỗi tay tìm khóa kéo.

Phó Dĩ Hành ngăn cô lại, giọng nói trầm thấp mang theo chút khàn đặc: “Anh giúp em.”

Giang Tầm đành phải từ bỏ sự giãy giụa cuối cùng, để Phó Dĩ Hành tùy ý muốn làm gì thì làm.

Anh vừa hôn cô vừa đưa tay sờ soạng sau lưng cô, sau một hồi lâu anh mới tìm được khóa kéo bị ẩn. Sau đó thật cẩn thận kéo xuống.

Sau khi tháo xong, tay Phó Dĩ Hành lại đưa lên vai cô đẩy sợi dây váy xuống.

Váy Giang Tầm từ trên vai rớt xuống đến eo, lại không ngờ rằng dáng vẻ của cô trong bộ váy áo nửa cởi nửa mặc lại càng thêm mê người.

Những viên đá đen trong suốt khiến làn da cô trở nên rạng rỡ như ngọc.

Phó Dĩ Hành ghé sát bên tai cô, giọng nói khàn khàn: “Anh thừa nhận, là anh sai rồi.”

“Em đã đúng, em không nên mặc chiếc váy này đi tham gia tiệc đính hôn.”

Giang Tầm trong lòng đang nghi ngờ thì lại nghe anh nói.

“Phu nhân, em biết bây giờ em quyến rũ như thế nào không?” Tay anh xoa xoa vòng eo cô, thấp giọng nói, “Nhìn em mặc chiếc váy, anh chỉ muốn giấu em đi, không để cho người khác được nhìn thấy.”

“Anh thật muốn làm 365 chiếc váy, để phu nhân mỗi ngày đều mặc không trùng nhau.”

Giọng nói trầm ấm của anh rơi vào tai, khiến vành tai và gương mặt Giang Tầm nhanh chóng đỏ lên.

Cô bắt đầu thở gấp, không nhịn được trừng anh một cái: “Phó tổng, anh còn muốn làm 365 chiếc váy? Anh nhiều tiền quá nên muốn đốt bớt sao?”

Phó Dĩ Hành hôn môi cô, giọng nói mang theo ý cười: “Đốt tiền trên người phu nhân thì đâu có tiếc gì.”

Cô thẹn quá thành giận càng làm anh hài lòng, nụ hôn của Phó Dĩ Hành càng sâu hơn, ngọt ngào và lưu luyến.

Hai người không biết đã đi đến bàn làm việc từ lúc nào, Phó Dĩ Hành bế cô đặt lên bàn.

Giang Tầm chống tay lên bàn, thân thể dần dần trở nên vô lực, tay càng ngày càng bủn rủn, nhẹ nhàng ôm lên bờ vai anh.

Cô ý thức được bản thân đang mất khống chế, nhưng vẫn chỉ có một chút lý trí cuối cùng nhắc nhở anh.

“Váy…… Váy……”

“Váy còn chưa cởi xong.”

Thật vất vả mới nói được một câu hoàn chỉnh, cô thở dốc, có chút sốt ruột: “Anh cẩn thận một chút, đừng làm dơ váy.”

“Làm dơ cũng không sao, đặt làm lại một cái là được.”

Phó Dĩ Hành cúi người tới gần bên tai cô, không chút để ý lời cô nói.

“Không được! Nhưng em vừa mới tắm xong!” Đây là sự giãy giụa cuối cùng.

Phó Dĩ Hành không biết hôn cô thế nào cho đủ, giọng nói có chút thở dốc, không ổn định: “Anh cũng vừa tắm xong, vậy thì đi tắm thêm lần nữa.”

Ngừng một chút, anh lại nói: “Nếu phu nhân có thành ý mời, vậy chúng ta cùng nhau tắm nhé?”

“Này! Ai mời anh…… Anh!!!”

Nói xong, anh bế cô lên.

Giang Tầm cảm giác được thân thể được nhấc bổng lên, trong nháy mắt, giống như có nguồn điện chạy qua lưng khiến cả người cô run lên.

Mặt cô đỏ ửng lên, cô hoài nghi trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt.

Thế nhưng anh cứ như vậy…… ôm cô đi đến phòng tắm!!!

Cô cắn chặt môi nhưng cơ thể lại bị gắn chặt trên người anh, cô đỏ mặt nói: “Đừng, đừng như vậy, để em xuống em tự đi được.”

Giang Tầm thử giãy giụa, nhưng vừa động đậy đã giống như chạm phải luồng điện kỳ lạ gì đó của anh, khiến mặt cô càng thêm đỏ bừng.

Phó Dĩ Hành cười khẽ, vừa đi vừa nhẹ thở dốc bên tai cô: “Em thích cảm giác này sao?”

Đôi mắt Giang Tầm đọng nước, giận dữ trừng anh, đang muốn vùng vẫy khỏi anh nhưng lại bị khoái cảm hoàn toàn bao phủ, cô yếu ớt nằm người anh, chỉ có thể nhẹ nhàng vô lực cắn vào vai anh, ra vẻ phản kháng.

Phó Dĩ Hành đã cố gắng hết sức để chịu đựng, da thịt anh đỏ ửng, con sóng lớn quay cuồng dưới đáy mắt.

Anh ôm cô bước vào phòng tắm.

Chẳng mấy chốc hơi nước bốc lên làm mờ cả tấm kính, đồng thời cũng bao phủ lên bóng dáng hai người…

Giang Tầm cứ cảm thấy Phó Dĩ Hành của đêm nay thật sự rất điên cuồng.

Sau khi ra khỏi phòng tắm, bọn họ lại về giường.

Kết quả lần tắm này thật vô ích.

Đêm nay, Giang Tầm bị anh dày vò tới mấy lần liền, cho đến khi cô cảm thấy cơ thể và ý thức của mình  đều như tan thành nước, một chút cử động cũng không nổi, lúc này anh mới chịu bỏ qua.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, cô cảm giác được Phó Dĩ Hành kéo mình vào lòng, hỏi nhỏ: “Giang Tầm, có phải em rất ghét anh không?”

Giọng nói như gần như xa vang lên bên tai, Giang Tầm giống như đã mất ý thức, chỉ dựa vào cảm giác trả lời anh: “Em không có……”

Cô thậm chí còn không mở nổi mí mắt, chỉ theo bản năng chui vào ngực anh nằm ngoan ngoãn, giọng nói cũng trở thành tiếng thì thầm không rõ.

Không ghét, chỉ là không muốn tha thứ.

Phó Dĩ Hành lại nhẹ nhàng hỏi: “Vẫn còn trách anh tính toán với em sao?”

Giang Tầm không nói gì, chỉ an tĩnh dựa vào lòng anh, gương mặt ửng đỏ, hô hấp đều đều, như thể đã ngủ say.

“Cho dù như vậy…”

Đôi mắt Phó Dĩ Hành sâu thẳm, ghé vào tai cô, thấp giọng nói: “Em cũng không được ghét anh, tất cả những gì anh có đều dành cho em hết thảy.”