Ngọt Ấm

Chương 10: Chương 10


Vì để hoàn thành sớm hơn, anh đã ngày đêm không ngủ, đột ngột rút ngắn chín ngày làm việc xuống còn năm ngày
Edit: Gypsy
Thói quen của các trường trung học ở thành phố T là cho các thí sinh nghỉ nửa ngày trước kỳ thi tuyển sinh đại học, xem như cho bọn họ thư giãn.
Bác tài xế giúp cô thu dọn đồ đạc trong trường học sau đó mang đi, dọc đường đi cô vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, xuống xe liền chạy vào nhà.
Lúc vào nhà thay giày, nhìn thấy dép của Hoắc Tri Hành đã được đặt tốt trong tủ giày, giống như trước khi cô rời đi, cũng giống như mọi ngày sau khi anh rời đi.
Anh ấy vẫn chưa quay lại.
Trong phòng khách không có ai, Điền Noãn trực tiếp về phòng của mình.
Vào cửa một chút liền ngã ở trên giường, con thỏ vừa lúc ở ngay bên cạnh cô, chỉ cần ngẩng đầu lên là cô nhìn thấy.
Cô duỗi một ngón tay ra, khều khều hai lỗ tai lớn của nó, giọng điệu thậm chí còn không nhận ra cảm xúc của mình.
"Chủ nhân của mày bận quá, mắt thâm quầng hết lên rồi, râu cũng cạo không xong." Nói xong, cô xoay người lên nhìn trần nhà.

"Nói không chừng qua một thời gian nữa đầu cũng sẽ bị hói thôi..."
...
Kiều Uyển Ninh gõ cửa mấy lần cũng không có ai trả lời, bà nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn vào đèn vẫn còn tối, bà nhìn đến cô gái nhỏ đang nằm trên giường ngủ ngon lành, hai chân buông thõng, dép cũng chưa cởi.
Bà đến gọi Điền Noãn ăn cơm tối, nhìn lướt qua chiếc váy ngủ mà cô gái nhỏ đang ôm trên tay, ánh mắt bà hiện lên vẻ khó hiểu, tại sao con bé lại ôm thay vì mặc nó chứ.

Sự khó hiểu sau khi suy nghĩ lại chuyển thành kinh ngạc.
Một ý nghĩ nảy ra trong đầu cô, Kiều Uyển Ninh không khỏi tiến sát gần nhìn kỹ muốn xem bộ dáng ngủ ngon của cô bé trông như thế nào.
"Không thể nào..."
Thiên Nữ ngủ một giấc nhẹ, thanh âm này đánh thức cô từ trong giấc ngủ say.
Thời điểm người mới thức dậy là lúc không có sự phòng bị, cô dụi mắt, câu đầu tiên cô nhìn thấy người trước mặt là, "Dì Kiều, anh Tri Hành đã về rồi ạ?"
Nghe xong những lời này, tảng đá trong lòng Kiều Uyển Ninh sụp đổ, nhưng gương mặt bà vẫn bình tĩnh.
"Vẫn chưa.

Thằng bé gần đây rất bận rộn, lần này trở về hẳn là nó sẽ ở nhà nghỉ ngơi một thời gian.

Con như vậy là nhớ nó phải không? Sao cứ hỏi về nó mãi thế?"
Đôi mắt còn chút mê mang của Điền Noãn đột nhiên mở to, cô vội vàng lắc đầu.
"Không có, không có, chỉ là hôm gọi video trông anh Tri Hành có vẻ không khỏe, cảm thấy anh ấy đang rất mệt mỏi, vậy nên con quan tâm anh ấy một chút thôi."
Kiều Uyển Ninh nhoẻn miệng cười, suy đoán trong lòng bà đã được xác thực, nhưng khả năng cao bản thân cô gái nhỏ còn không biết.

Bà không nói gì nữa, nắm lấy tay cô.

"Đi, đi ăn cơm tối nào, dì đã nấu rất nhiều món đấy, chúc con đỗ đạt cao trong thi cử nha!"
...
Sau bữa tối, Kiều Uyển Ninh trở về phòng, nhìn thấy Hoắc Chính Kỳ đang cầm điện thoại cười ngây ngô.
Đến gần hơn mới có thể thấy trong điện thoại là ảnh một đứa trẻ béo mập.
"Lại xem nữa à?"
"Chà, đứa nhỏ này lớn nhanh thật đấy, ngày nào cũng vậy, nhưng nhìn nó chẳng giống Niệm Niệm chút nào."
Kiều Uyển Ninh bị chọc cười trước lời nói của chồng.

"Nó chỉ lớn hơn một tí, sao có thể nhìn ra không giống chứ."

Hoắc Chính Kỳ đem điện thoại di động đến trước mặt Kiều Uyển Ninh, chỉ cho bà xem.
"Mắt, mũi, đều giống nhau.

Nhưng chính là da đen, Niệm Niệm nào có đen như vậy."
Nói đến điểm đen này, Kiều Uyển Ninh không thể cãi được, đứa trẻ này ngay từ khi sinh ra đã trông không được trắng lắm, sau đó, vết mẩn đỏ trên da của anh mờ dần sau nước da đen lại càng lộ rõ hơn.
"Làm gì có đứa con trai nào lại không giống ba chứ, chịu hay không là tùy ông."
Lời nói của vợ ông giống như đột nhiên nhắc nhở Hoắc Chính Kỳ về chuyện gì đó, ông đứng dậy, lấy một tấm ảnh từ trong túi quần ra đưa cho bà.
Kiều Uyển Ninh nhận lấy nhìn nó hỏi: "Ai vậy? Nhìn rất quen nha."
"Trần Thanh Lan, con gái thứ hai của nhà họ Trần, vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh ở nước ngoài, hai mươi lăm tuổi, kém con trai chúng ta ba tuổi, con bé cũng đến dự trong hôn lễ của Tần Dập và Niệm Niệm.

Hai ngày trước tôi đã gặp ba con bé, ông ta nói với tôi rằng con bé này sau khi nhìn thấy Tri Hành liền thích, muốn xem xem gia đình chúng ta có ý nghĩ như họ không."
Kiều Uyển Ninh sau khi nghe xong cũng không nhìn lại, trực tiếp trả lại bức ảnh vào tay ông.
Hoắc Chính Kỳ cầm ảnh chụp, không rõ tại sao vợ đột ngột thay đổi sắc mặt.
"Em không thích à?"
"Chuyện này không cần chúng ta nhọc lòng, biết đâu một ngày nào đó Tri Hành sẽ có người mình thích."
Bà nháy mắt một cái, Hoắc Chính Kỳ cái gì đều đáp ứng.
"Được rồi, được rồi, cả đời này nó độc thân hay không anh cũng mặc kệ, chỉ cần anh có em là được rồi."
Hoắc Chính Kỳ buông lỏng tay, ảnh chụp mỹ nhân liền rơi xuống đất, sau đó hai người ôm chặt trong phòng ngủ, cũng không ai nhắc tới chuyện này nữa.


Hoắc Tri Hành cởi bỏ bộ quần áo mùa đông nặng nề trên máy bay, thay một bộ âu phục bình thường.
Anh nắm chặt thành quyền ấn vào huyệt thái dương, vì để hoàn thành sớm hơn, anh đã ngày đêm không ngủ, đột ngột rút ngắn chín ngày làm việc xuống còn năm ngày.
Không phải vì cái gì cả, chỉ là không muốn nhìn thấy bộ dáng mất mát của cô gái nhỏ.
Tựa như lúc ở bệnh viện, khi cô khóc, anh cảm thấy khó chịu, cho nên anh phải đến gặp cô trước khi cô vào phòng thi.
"Hoắc tổng, sắc mặt của ngài quá tệ rồi."
Nghe thấy giọng nói, người đàn ông quay đầu nhìn Thẩm Hạc đang nói chuyện, sau đó lấy điện thoại di động ra, từ màn hình phản chiếu nhìn vào khuôn mặt của anh.
Mấy ngày nay ai cũng gầy một vòng, trông hốc hác hẳn đi.
"Ngài không nên thức cả đêm, như vậy sẽ rất nhanh già đi đấy." Anh cũng dùng ngón tay chỉ vị trí dưới mắt.
"Bọng dưới mắt thâm đen hết rồi."
Khuôn mặt của Hoắc Tri Hành co quắp lại, anh bất mãn liếc nhìn người đã ở bên mình từ khi anh tiếp nhận Hoắc thị, không thèm nói một lời nào cho đến khi chìm vào giấc ngủ.
Thẩm Hạc vẻ mặt vô tội, bay mười ba tiếng đồng hồ anh ta đều tự hỏi, những gì anh ta nói đều là sự thật, tại sao ông chủ lại tức giận? Rõ ràng chính Hoắc tổng kia nói không thích người khác lừa mình mà.
—- Đường phân chia —-
Hoắc Tri Hành: Tôi sắp theo đuổi cô gái nhỏ rồi, cậu dám nói tôi già?
Truyện được edit bởi đăng tải trên WordPress và Watpad với mục đích phi thương mại, chưa được sự cho phép của tác giả, vui lòng không re-up hay chuyển ver dưới bất kỳ hình thức nào.