Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng

Chương 13: 13 Tiểu Tiên Nữ Không Biết Tức Giận



Sau ba ngày gian nan tra tấn trong địa ngục thì Cố-mẹ già dốc sức-Niệm cuối cùng cũng thu được một chút thành quả, chạy đến phim trường tìm Cảnh Hoành Dục dâng lên "Báo cáo công tác".
"Hiệu quả thế nào?" Cảnh Hoành Dục cầm kịch bản nâng mắt nhìn Cố Niệm, "Cô cảm thấy Lạc Tu đã làm chủ được vai diễn chưa?"
Cố Niệm đè xuống lương tâm đang bứt rứt không yên: "Đại khái là làm chủ được ạ..."
Cảnh Hoành Dục lườm cô: "Như thế nào gọi là đại khái?"
Cố Niệm: "Là diễn viên đã cố gắng hết sức, phần còn lại đều là lỗi của cháu."
Cảnh Hoành Dục: "..."
Phó đạo diễn Lâm ngồi bên cạnh nghe vậy cười ha hả chen vào: "Kịch bản cô viết khá tốt đó chứ, diễn viên diễn xuất không tốt sao có thể để biên kịch đội nồi*? Cố Niệm à, tôi thấy cô bảo vệ Lạc Tu quá rồi đó."
Cố Niệm mười phần nghiêm túc: "Diễn viên mới tất nhiên không có nhiều kinh nghiệm, cháu không suy xét việc này là lỗi của cháu, người trưởng thành tuyệt đối không ném nồi*."
(Đội nồi: nhận thay tội người khác, bị đổ vỏ, vu khống.

Tương tự, ném nồi là hành động vu khống, đổ tội cho người khác.)
Cảnh Hoành Dục: "...."
Ông không thể nào nghe nổi tiểu cô nương này này nói hươu nói vượn nữa, nghe chói cả tai nhìn mệt cả mắt, ghét bỏ đuổi người đi.
Cố Niệm vừa đi, ông ấy quay sang trừng phó đạo diễn: "Anh đào đâu ra một kẻ dở hơi cực phẩm như vậy? Tuổi còn trẻ mà không có chút thịnh khí nào, mấy chục nồi bánh chưng của tôi còn chưa gặp cô gái nào lười nhác như thế."
Phó đạo diễn Lâm cười hề hề: "Nhưng chính ngài cũng thừa nhận kịch bản do cô bé viết rất hay mà."
Cảnh Hoành Dục hừ một tiếng, không nói gì nữa.
Phó đạo diễn nhớ đến một chuyện, thần sắc nghiêm túc trở lại: "Nói đến kịch bản, vị biên kịch Trác kia ngoại trừ có thân phận Manh Chi còn có danh xưng mỹ nữ biên kịch cũng khá nổi tiếng, nhưng kịch bản viết ra lại là tốt mã giẻ cùi*, cô ấy thật sự là Manh Chi kia sao?"
(Tốt mã giẻ cùi là thành ngữ để ám chỉ những kẻ có vẻ bề ngoài bảnh bao, sang trọng nhưng bên trong rỗng tuếch, lối sống xấu xa, sinh hoạt bừa bãi, nhân cách thấp kém...!đáng khinh.

Ca dao có câu: "Giẻ cùi tốt mã dài lông/ Ngoài thì hào nhoáng trong không ra gì" cũng với ý đó.)
Đạo diễn Cảnh nhíu mày: "Tôi không biết.

Nhưng lai lịch cô ấy không đơn giản đâu, tận lực đừng đắc tội vẫn tốt hơn."
Phó đạo diễn: "Lai lịch không đơn giản? Bối cảnh sâu đến đâu thì vẫn tốt hơn Lạc gia chứ?"
Cảnh Hoành Dục ngừng lại, có chút kiêng dè.

Im lặng một luc sau ông mới lên tiếng: "Bây giờ chúng ta còn không biết Lạc Tu có thật là người của Lạc gia hay không, tôi vẫn không tin người của Lạc gia lại có thể chạy đến đoàn phim nhỏ này suốt ngày lăn lộn."
Phó đạo diễn cười: "Được rồi được rồi, nghe lời ngài....!Ây da! Tiêu rồi!"
Cảnh Hoành Dục: "Làm sao?"
Phó đạo diễn Lâm nhìn theo hướng Cố Niệm vừa rời đi: "Quên nhắc con bé cẩn thận một chút, hôm nay Trác Diệc Huyên cũng đến phim trường."

"..."
*
Cố Niệm gặp Trác Diệc Huyên bên ngoài nhà vệ sinh.
Bồn rửa tay bên ngoài là loại nam nữ dùng chung, Cố Niệm từ nhà vệ sinh bước ra, đứng trước gương rửa tay.
Ba ngày nay ban ngày giúp Lạc Tu tập thoại, buổi tối về phòng còn phải sửa lại kịch bản, Cố Niệm thật sự mệt muốn chết rồi.

Sau khi tạm thời ứng phó được bên phía đạo diễn, một chút tinh thần cô cũng không còn, cả người như mộng du, đi đường cũng như giẫm lên bông mà đi.
Trong cơn mộng du, Cố Niệm nghe thấy một giọng nữ tựa như từ chân trời truyền đến.
Hình như là đang bắn mục tiêu về phía cô.
Cố Niệm nâng đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ nhìn vào gương, người phụ nữ đứng phía sau cô một vẻ kiêu căng ngạo mạn, nụ cười trào phúng trên mặt, đôi môi đỏ mở ra khép lại.

Giống như đang nói chuyện với cô.
"Nhìn xem kết quả của việc cô không biết lượng sức mà muốn cạnh tranh với tôi đi? Bây mới mới lo lắng bị Cảnh đạo làm khó sao? Một mình trốn chỗ này khóc lóc thì có lợi ích gì? Buồn cười thật đấy."
Khóc?
Cố Niệm chịu đựng cơn ngáp, nhìn vào gương lần nữa.
Cô gái trong gương héo hon như thể sắp ngủ ngay tức khắc, đôi mắt đỏ hoe, khóe mắt ươn ướt.

Thoạt nhìn giống như vừa khóc xong.
Cố Niệm cau mày, rút một tờ khăn giấy ra, lau mắt xong vo lại ném vào sọt rác.

Một loạt hành động vừa xong, cô xoay người chuẩn bị rời khỏi.
Trác Diệc Huyên bị phớt lờ mấy lần, không thể nhịn được nữa, cao giọng: "Cố Niệm!"
"?" Cố Niệm chậm rì rì dừng lại, ngước mắt lên.
Trác Diệc Huyên tức giận đến bật cười: "Cô là rùa đen rụt cổ hay sao? Mặc kệ tôi nói gì cô cũng chỉ dám im lặng giả vờ không nghe sau đó len lén chạy đi mà thôi đúng không?"
"..."
Nhà vệ sinh nằm ở cuối hành lang, cách đó không xa là phòng hóa trang và phòng đạo cụ, nhân viên công tác tập trung ở khu vực này nhiều nhất, lúc này có mấy người nghe được động tĩnh, từ hành lang ló đầu dựng tai quan sát.
Nhìn thấy nhiều ánh mắt đổ dồn vào đây, Trác Diệc Huyên càng thêm hả giận, cười lạnh:
"Vẫn im lặng à? Cũng đúng, cô dựa vào đâu đứng đây nói chuyện với tôi, cô cũng chỉ dám trốn sau lưng Lạc Tu mà thôi, đúng không?"
Ngủ không đủ giấc lại còn thêm một trận ồn ào đến sọ não cũng đau.

Cố Niệm đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, ậm ừ có chút không vui, sau đó mới dùng ngữ khí mềm mại đến không thể phân biệt được hỏi lại:

"Còn có việc gì sao?"
Trác Diệc Huyên nghẹn họng.
Cố Niệm: "Không có việc gì vậy tôi về ngủ bù đây."
Lúc này Trác Diệc Huyên mới phản ứng lại, cô ta tức giận:
"Cô đừng có làm bộ làm tịch với tôi!"
Cố Niệm: "..." Xem ra không có việc gì thật.
Cô nhịn không được nữa, ngáp một hơi dài, nước mắt vòng quanh mi mắt.

Chậm rãi đi qua Trác Diệc Huyên đi ra ngoài.
Một giây khi cô lướt qua Trác Diệc Huyên, thanh âm cô gái nhẹ như ảo giác:
"Vậy cô dựa vào đâu? Manh Chi sao?"
"—!"
Cả người Trác Diệc Huyên bỗng cứng đờ.
Đến khi định thần lại, cô ta muốn xác nhận lại lời chế nhạo mình nghe được có phải là thật hay không thì Cố Niệm cũng không hề quay đầu lại, một mạch rời đi.
*
Chạng vạng, cậu trợ lý nhỏ của Lạc Tu nhận được thông báo của tổ đạo diễn, đến khách sạn đón Lạc Tu đến phim trường quay cảnh đêm.
Hai người đến sớm, hầu hết nhân viên của đoàn phim đều đã đến nhà ăn ăn cơm chiều, phòng thay đồ cũng không có ai ở đó.

Điều kiện trong núi hạn chế, vì vậy phòng thay đồ cũng được tận dụng làm nhà kho chứa đạo cụ, phía bên trong cách một vách ngăn chắn gió là phòng nghỉ.
Trợ lý cùng Lạc Tu ở trong phòng nghỉ đợi nhân viên trang điểm đến.
Chờ đợi dễ khiến người ta sinh ra nhàm chán, đợi một hồi, cậu trợ lý bắt đầu tìm chuyện thỏa lòng bát quái:
"Lạc ca, cô nàng biên kịch nhỏ kia thật sự chỉ dạy diễn xuất cho anh mấy ngày nay hả?"
Lạc Tu đang lật tạp chí có sẵn trong phòng nghỉ, thuận miệng trả lời: "Ừ."
Trợ lý: "Cô ấy tốt tính thật đó.

Em nghe nói chiều nay biên kịch Trác đổ lỗi cho cô ấy về chuyện anh NG, bảo là do cô ấy viết kịch bản phân vai không hợp lý.

Vậy mà cô ấy cũng không giận chó đánh mèo với anh."
"..."

Trang tạp chí đang lật thì dừng giữa chừng.
Lạc Tu ngước mắt, mặt không cảm xúc nhìn cậu trợ lý:
"Trác Diệc Huyên làm khó cô ấy?"
Trợ lý chợt vui vẻ: "Em nghe mọi người nói mấy hôm trước ở nhà ăn anh ra mặt thay Cố Niệm mà, Trác Diệc Huyên làm gì anh không đoán được sao?"
Lạc Tu không trả lời, nhàn nhạt nhìn cậu.
Đối diện với đôi mắt màu hổ phách tĩnh lặng vài giây, trợ lý thu lại nụ cười, cũng không dám hỏi lại nữa mà ngoan ngoãn trả lời:
"Vâng, Trác Diệc Huyên chế giễu cô ấy mấy câu."​
Lạc Tu: "Cô ấy phản ứng thế nào?"
Trợ lý: "Hình như là không có phản ứng gì."
Lạc Tu:?
Trợ lý len lén quan sát biểu tình trên mặt anh, lúc này gan mới to lên:
"Em nghe mọi người ở đoàn phim nói, Trác Diệc Huyên trước mặt bọn họ làm khó Cố Niệm đủ điều, kết quả cô ấy như bị mộng du, còn ngáp một hơi.

Suýt chút nữa chọc biên kịch Trác tức đến ngất xỉu."
Lạc Tu nghe vậy cụp mắt, cười khẽ.
Trợ lý như được bật công tắc bát quái: "Cô nàng Cố Niệm này, lần trước bị đạo diễn mắng to tiếng đến cả đoàn phim đều nghe thấy mà cô ấy cũng làm như không có việc gì, anh nói xem có phải cô ấy không biết tức giận hay không?"
Lạc Tu nheo mắt, trong mắt một khoảng lạnh lẽo.
Tuy rằng không hiểu đầu cua tai nheo ra sao nhưng trợ lý chợt nhận thấy ông chủ nhà mình có chút không vui lắm, cậu lập tức rụt cổ không dám nhiều lời nữa.

Kẻ thông minh phải biết thức thời.
Phòng nghỉ yên tĩnh chưa được bao lâu, bên ngoài phòng thay đồ kiêm phòng chứa đạo cụ truyền đến tiếng mở cửa, sau đó có tiếng bước chân của hai người đi vào.
Trợ lý liếc nhìn Lạc Tu đang nhàn nhã lật tạp chí, chuẩn bị ra ngoài nhìn xem có phải là nhân viên trang điểm hay không.

Nhưng chưa đợi cậu nhấc chân, giọng nói bên ngoài xuyên qua vách ngăn gió truyền tới.
"Tối nay có phân cảnh của bình hoa màn ảnh* à?"
(Bình hoa, hay còn gọi là bình hoa di động: chỉ những diễn viên có nhan sắc xinh đẹp nhưng lại không có khả năng diễn xuất hoặc diễn xuất kém, thiếu tự nhiên.)
"Bình hoa?"
"Diễn viên mới đó."
"À à, đúng rồi."
"Thảm rồi, tối nay chắc phải tăng ca rồi."
"Đừng gọi người ta là bình hoa, hôm trước anh ta vừa đến, hơn phân nửa đoàn phim đều là fan nhan sắc của anh ta.

Đợi phim được chiếu không chừng anh ta là người hồng* nhất."
(Hồng: Trở nên nổi tiếng)
"Đó càng không phải là bình hoa sao? Tôi thấy cũng là một gương mặt bình thường thôi, cũng không đẹp trai lắm.


Một đám người hoa si!"
"Ha ha ha, cậu đang ghen tị với người ta vì được đại mỹ nhân biên kịch thích thì có."
"Tôi? Tôi ghen tị với anh ta? Phi! Tôi ghen tị cái gì, ai biết anh ta dựa vào đâu mà nửa đường tiến vào đoàn phim."
Giọng nam bên ngoài tựa như bị chọc trúng chỗ đau, giọng đột nhiên tăng lên mấy quãng, chanh chua lại mang ý cười xấu xa:
"Vẻ ngoài đẹp trai ư? Tôi thấy hơn phân nửa khả năng là được phú bà nào đó xem trọng, cho nên mới nửa đường nhét vào đoàn phim như vậy.

Loại người này, đừng nhìn bề ngoài nhân mô cẩu dạng*, thực chất là tiểu bạch kiểm* không biết quỳ dưới chân ai!"
(Nhân mô cẩu dạng: thành ngữ Trung Quốc, mặt người chân chó, là câu nói mang hàm ý mỉa mai, ý chỉ những người bên ngoài tỏ ra chính nghĩa ngay thẳng nhưng trong lòng lại không biết đang suy nghĩ mưu tính điều gì.)
(Tiểu bạch kiểm: chỉ người con trai trắng trẻo, ngây thơ trong sáng.

Nghĩa bóng dùng để ám chỉ trai bao, trai hám tiền.)
"—!" Sắc mặt trợ lý đột nhiên thay đổi, tức đến hóa xanh, sau đó là sợ đến trắng bệch.

Chuyện đầu tiên cậu làm là quay lại nhìn Lạc Tu.
Nhân vật chính của câu chuyện dựa trên sô pha, cả người lười biếng ung dung đọc một quyển sách khác, dáng vẻ lạnh lùng xa cách ngàn năm không đổi.

Nghe những lời khó nghe như vậy thậm chí mí mắt cũng không thèm nâng lên, dường như không để ý chút nào.
Đáy lòng cậu như có tảng đá to uỳnh uỳnh rơi xuống.
Giọng người đàn ông bên ngoài tiếp tục cười lạnh: "Nói trắng ra chỉ là dựa vào bán hoa*, ngủ cùng nhân vật lớn để đổi lấy vai diễn, tôi sẽ ghen tị với loại người đó sao? Anh ta—"
(Bán hoa: chỉ trai bao, gái bao)
"Vút— Bang!"
Đột nhiên một âm thanh bén nhọn dọa người vang lên.

Tựa như vật gì đó xé nát không khí, sau đó đập mạnh lên tường, vỡ tan tành.
Sau một lúc im lặng, giọng người đàn ông lộ ra sợ hãi, cao giọng quát: "Cô...!Cô điên à?! Suýt nữa đập vào mặt tôi rồi!"
Hai giây sau, là một giọng nói quen thuộc, vẫn là thanh âm mệt mỏi lười biếng của cô gái, nhưng lần này lại mang theo một cỗ cảm xúc lạnh băng.
Bên ngoài phòng nghỉ, Cố Niệm chắp tay sau lưng dựa vào cánh cửa, dùng ngữ khí nhu mì của tiểu tiên nữ vô hại nhìn anh ta:
"Anh cmn lặp lại lần nữa thử xem?"
"..."
Mà bên trong phòng nghỉ, cách một vách ngăn.
Ngón tay đỡ gáy sách của Lạc Tu bỗng nhiên cứng đờ.

Mấy giây sau, anh đặt cuốn sách xuống, tựa lưng vào sô pha, đôi mắt thâm trầm nhìn về phía cửa.