Dưới đất là những mảnh sứ thuỷ tinh vỡ cùng xoong nồi.
Vô số mảnh kính vỡ văng tung tóe trên bàn trà cùng ghế sofa.
Lý Đức Hải thở hổn hển quỳ trên sàn nhà phủ đầy kính vỡ.
Anh quỳ xuống trước mặt Thư Tâm, tự tát mình một cách thô bạo, khóc lóc kéo ống quần cô " Vợ, anh.....anh sai rồi.....anh quên.....anh đã quên......chúng ta đem nó đều quên hết đi, sau này chúng ta sẽ sống tốt hơn được không?"
Thư Tâm bình tĩnh nhìn anh " Lý Đức Hải, buông ra"
Anh khóc lóc lắc đầu " Đều trách anh được không? Em không đi được không? Anh xin em.......anh lạy em......cầu xin vợ......không có em anh làm sao sống được! A? Anh không thể không có em"
Thư Tâm hít một hơi thật sâu cố nén nỗi chua xót, cô nhìn Lý Đức Hải nhẹ giọng nói " Buông tha tôi đi, Lý Đức Hải, tôi ở trong cái nhà này không thở được nữa".
Lý Đức Hải ngón tay giữ chặt ống quần của cô, chính là không muốn buông cô ra.
Cô cũng không giãy giụa.
Bầu không khí giằng co.
Anh đột nhiên hỏi " Người đàn ông đó là ai?"
Thư Tâm bình tĩnh nhìn anh " Anh định làm gì?"
Lý Đức Hải đột nhiên đứng dậy lao vào bếp, cầm dao ra " Anh muốn giết hắn—"
"Đi, giết anh ta, sau đó vào tù" Cô đứng ở cửa nhẹ giọng nói " Vận khí tốt, bốn mươi đến năm mươi năm nữa anh sẽ có thể ra tù, ba mẹ anh cũng không cần chăm sóc khiến cho họ tự sinh tự diệt, vừa vặn cũng có thể thả tôi đi"
Lý Đức Hải cầm con dao ở kia, hai mắt đỏ hoe rỉ máu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, nhìn chằm chằm Thư Tâm, giống như kẻ thù của chính mình, sự oán hận và không cam lòng trên mặt đã biến thành một con dao nhỏ đâm vào mắt Thư Tâm.
"Chúng ta trả lại tiền cho anh ta" Một lúc lâu sau, Lý Đức Hải lên tiếng, giọng nói nghẹn ngào gấp gáp " Anh trả lại tiền cho anh ta, anh không cần tiền, em đừng liên lạc lại với hắn nữa, chúng ta....."
Thư Tâm nhẹ nhàng ngắt lời anh " Tôi đã yêu hắn".
Lý Đức Hải mở miệng, ngơ ngác nhìn chằm chằm " Chúng ta......chúng ta....!đem tiền....chúng ta...."
Anh lau nước mắt trên mặt nhìn cô với đôi mắt đỏ bừng " Em nói cái gì?"
Anh và Thư Tâm là mới tiếp xúc sau khi kết hôn.
Khi anh kết hôn, cô không đặc biệt thích anh, chẳng qua cô chỉ nghĩ rằng cô cũng nên kết hôn, vì vậy mới đồng ý kết hôn với anh.
Anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc vào lúc đó, làm việc chăm chỉ mỗi ngày để khiến cô thích anh hơn.
Vì phần yêu thích thích này, anh ấy đã làm việc chăm chỉ trong 5 năm.
Thế nhưng, cô mới rời nhà hơn một tuần, sao có thể dễ dàng thích một người đàn ông khác?
Lý Đức Hải đã chịu cú đả kích lớn.
Anh nhìn cô xách va li bước ra cửa, vừa đến cửa thì quay lại nói với anh " Tôi đã trả tiền điện nước, còn tiền thuê nhà tháng sau để trong ngăn kéo".
" Khi nào anh nghĩ rồi, hãy gọi cho tôi".
Cô nhìn xuống túi xách của mình " Giấy hôn thú của tôi ở đây"
Lý Đức Hải không nói, mà chỉ nhìn cô rời khỏi nhà.
Cửa đã đóng.
Ở một bên ngoài cửa Thư Tâm đang hít thở không khí tự do.
Bên kia gian phòng lộn xộn, nam nhân quỳ rạp xuống đất gào khóc.
Cô vừa xách vali đi đến ngã tư, định bắt taxi thì nhận được cuộc gọi từ Lăng Thiệu.
Cô ngập ngừng một lúc rồi bấm máy trả lời.
" Alo...."
Người đàn ông ở đầu bên kia, giọng có chút nặng nề " Sao em đi mà không nói một lời nào?"
Cô hít hít mũi, nhìn lên bầu trời cố nén lại hốc mắt chua xót, sau đó cố nặn ra một nụ cười trừ và nói " Nói cái gì? Tạm biệt?"
" Nhớ chồng em sao? Đột nhiên trở về?" Người đàn ông hỏi.
Thư Tâm bật cười, nhưng nước mắt lại rơi " Đúng vậy, nhớ hắn".
Cô lau nước mắt, nhưng càng lau, giọng cô như sắp sụp đổ.
Cô muốn dập máy.
Nhưng cơ thể lại bị ôm từ phía sau, cô cứng đờ người, vừa quay đầu lại đã thấy người đàn ông đang gọi mình không biết đã đứng sau lưng mình từ lúc nào.
" Anh...." cô sốc đến mức không nói được lời nào, rồi khóc.
Lăng Thiệu xoay người lại, gắt gao ôm lấy cô, vùi đầu vào cổ cô.