Ngôn Tình Yêu Đương Vụng Trộm

Chương 42: Muốn Anh Thao Em Ư

????????????????????????????????????????????????????????????

Sau khi xuống xe, Tống Văn hướng anh vẫy tay " Tạm biệt chồng".

Đứng ở phía sau Tống Văn, Thư Tâm chỉ yên lặng nhìn về phía Lăng Thiệu, nhìn thấy người đàn ông cong môi cười, cô không khỏi mỉm cười nhìn anh.

Trước khi Tống Văn quay đầu lại, cô kịp hạ môi.

Lăng Thiệu lái xe đi rồi Tống Văn liền xoay người bước vào.

Hiện tại cô ấy đã kết hôn với một người đàn ông giàu có cuộc sống sau hôn nhân lại rất tốt, vì vậy cô có cảm giác thành tựu trước mặt Thư Tâm.

Sau khi nhìn thấy giáo sư Dương, nói mấy câu liền đem Dương giáo sư khen đến cười không ngừng.

Thư Tâm ngồi trước máy tính bắt đầu chuyên tâm làm công việc dịch thuật của mình.

Tống Văn nói chuyện với giáo sư Dương sau đó bắt đầu hỏi xem có người đàn ông giàu có, chất lượng cao nào ở gần văn phòng hay không.

Thư Tâm ngẩng đầu liếc nhìn, Tống Văn cười hì hì hướng cô nhìn qua.

Cô không biết cô ấy có nghi ngờ không, nhưng cô hẳn là......!không thể sống trong nhà đó được nữa.

Cả một ngày, Tống Văn cùng cô ngồi trong phòng làm việc, cơm trưa gọi đồ ăn mang đến, sau khi hai người ăn xong, Tống Văn tiếp tục chơi điện thoại, Thư Tâm tiếp tục phiên dịch nội dung.

Cô bận đến sáu giờ tối, Lăng Thiếu lại đây đón người.

Thư Tâm nói " Cậu về trước đi, tớ còn có chút việc phải làm".

" Được" Tống Văn vẫy tay với cô rồi đi ra ngoài.

Hơn 8 giờ tối, Thư Tâm mới xong việc nói với cô Dương một tiếng mặt sau phần nội dung, cô định mang về nhà làm và ký một thỏa thuận không tiết lộ ra ngoài, cô Dương thấy rằng cô là một học sinh rất ngoan ngoãn nên đã đồng ý.

Khi cô bước ra khỏi văn phòng liền đặt cho mình một vé khứ hồi.

Ra cổng trường tính bắt taxi, liền thấy một chiếc ô tô quen thuộc đậu ở cổng trường.

Cô bước tới có chút kinh ngạc.

Còn chưa đi tới cửa xe, cô đã bị ai đó ôm lấy, cô nghiêng đầu nhìn, Lăng Thiệu ôm cô hướng chỗ bóng tối, cô hợp tác mà đi qua, người đàn ông ôm cô vào lòng rồi hôn.

"....ngô" Cô bị hôn không thở được đẩy đẩy anh " Tại sao.....!anh....!lại ở đây?"

Lăng Thiệu siết chặt hai bàn tay trên eo cô, ôm cô vào ngực, hung hăng hôn lên môi " Vợ.....anh hôm nay nhớ em muốn điên lên rồi....".

Trái tim Thư Tâm run rẩy, đầu ngón tay khẽ run lên, nhẹ nhàng ôm lấy tấm lưng rắn chắc của người đàn ông, thì thào nói: ".....em cũng vậy."

" Em nói gì cơ?" Rồi lại hôn cô một chút " Nói cái gì?"

Thư Tâm ngượng ngùng lại nói.

Nam nhân phấn khích ôm lấy cô hôn một lần nữa.

" Tống Văn có biết anh đến không?" Thư Tâm có chút khẩn trương hỏi " Hôm nay cô ấy...."

" Ân, Không sao đâu".

Lăng Thiệu chạm nhẹ mái tóc dài hỗn độn của cô " Đừng sợ".

Thư Tâm vẫn còn một chút lo lắng "....em.."

Cô muốn nói rằng cô sẽ quay về nhà vào ngày mai.

Nhưng khi lời nói ra đến môi, cô lo lắng không biết người đàn ông đó sẽ lại làm gì.

Anh hành động mạnh mẽ và kiên quyết, nhưng cũng hơi độc đoán.

Cô hơi sợ, suy nghĩ hồi lâu nhưng vẫn không nói ra lời.

" Em cái gì?" Lăng Thiệu hôn lên cằm cô hỏi " Em yêu, anh thực muốn thao em".

Thư Tâm đỏ mặt, hạ thể tiết ra dâm thuỷ, cô kẹp lấy chân mình, nhẹ nhàng đẩy anh " Về thôi".

Có lẽ là bởi vì ngày mai cô sẽ rời đi, Thư Tâm lại muốn điên cuồng lần nữa.

Khi người đàn ông lái xe trên đường, Thư Tâm mở miệng, toàn bộ khuôn mặt của cô đỏ bừng " Lăng Thiệu".

"Ừm?" Người đàn ông liếc nhìn vào gương chiếu hậu.

Thư Tâm khẽ cắn môi " Tìm một chỗ để dừng lại".

Anh nhìn thẳng vào gương chiếu hậu, không lên tiếng.

Lỗ tai của cô đã đỏ bừng rồi, lần đầu tiên cô đưa ra yêu cầu như vậy, cũng là lần cuối cùng.

" Chồng ơi".

Đôi môi ửng hồng của cô mở ra rồi đóng lại " Em muốn....anh thao em".