Nhưng nháy mắt tiếp theo, nàng liền cảm thấy Lý Bảo Chương đi tới mép giường, bước chân hắn rất chậm, phảng phất như chứa đầy tâm sự.
Mấy ngày nay hắn vẫn luôn suy nghĩ, có phải chính hắn quá ích kỷ không, làm Châu Châu liên lụy vào bên trong trận báo thù này, hơn nữa chính mình thậm chí cũng không có thể kiểm soát tốt chính mình, vẫn là làm ra hành vi mạo phạm Châu Châu.
“Châu Châu, muội nguyện ý……” Lý Bảo Chương nói đến một nửa, liền nói không được nữa, hắn cảm thấy chính mình thật sự không nên ngay lúc này mở miệng, Châu Châu thân thể còn chưa tốt lên, nếu hiện tại hắn nói ra, cảm giác như mình giậu đổ bìm leo. Văn Hạc nói muốn nhìn thấy hài tử của hắn cùng Châu Châu, nhưng cái này cũng cần Châu Châu đồng ý mới được, Châu Châu hiện tại tuổi còn chưa lớn, Lý Bảo Chương từ sau khi đọc sách y, cũng xem qua không ít phụ kinh (sách y về nữ giới), nhìn thấy không ít phụ nhân bởi vì sinh sản mà bỏ mạng, hắn không dám mạo hiểm lớn như vậy.
“Ca ca, huynh nói cái gì?” Châu Châu chỉ nghe được nửa câu, không nhịn được muốn biết nửa câu sau, nhưng Lý Bảo Chương lại không hề nói.
“Không có gì, chỉ là muội đợi lát nữa nhớ nhất định phải ngoan ngoãn uống thuốc, không được làm nũng.”
“Không đúng, vừa mới rõ ràng huynh nói không phải cái này.” Châu Châu nhíu nhíu mày.
Lý Bảo Chương chỉ nói: “Muội nghe lầm rồi.”
Châu Châu có chút không vui, từ sau khi đôi mắt nàng nhìn không thấy, Lý Bảo Chương càng thêm muốn đối đãi với nàng giống như một hài tử, nàng đã mười bảy, cũng không còn nhỏ nữa rồi.
“Ca ca, muội không thích việc huynh luôn gạt muội.” Châu Châu nhỏ giọng mà nói, “Như vậy sẽ làm muội cảm thấy muội cách huynh rất xa.”
Lý Bảo Chương im lặng, liền nghe được Châu Châu tiếp tục nói.
“Muội bị trói cũng không phải tại huynh, vì sao huynh vẫn luôn cảm thấy muốn thực xin lỗi muội chứ? Là muội tự mình muốn đi săn thú, cũng là tự muội làm cho con ngựa bị sợ hãi, muội đã trưởng thành, không phải hài tử.”
Lý Bảo Chương nghe vậy, phi thường kinh ngạc mà nhìn Châu Châu, nhưng biểu tình của Châu Châu lại phi thường nghiêm túc, thậm chí ẩn ẩn còn có ý tức tức giận, chẳng qua đôi mắt nàng nhìn không thấy, rồi lại phồng mặt lên, bộ dáng lạnh lẽo trừng trừng mắt, trông thế nào cũng cảm thấy đáng yêu.
Nghĩ như vậy Lý Bảo Chương nhịn không được cười.
Châu Châu không nghĩ tới mình nghiêm túc nói chuyện như vậy, thậm chí còn sinh khí, Lý Bảo Chương cư nhiên còn chê cười nàng, Châu Châu tức giận đến mức thiếu chút nữa khóc ra, nàng oán hận mà đẩy một cái, chui vào trước chăn còn không quên ném xuống một câu nói tàn nhẫn, “Muội không quan tâm huynh nữa.”
Một lát sau, Châu Châu liền cảm giác được đầu chăn mình đang che đầu nhẹ nhàng bị kéo ra.
“Muội còn nói mình trưởng thành, mới vừa rồi lời nói ấu trĩ kia chẳng phải chỉ có tiểu hài tử mới có thể nói, người lớn cũng không nói như vậy.”
Châu Châu mở to một đôi mắt lục, còn muốn lý giải, “Lời nói còn phân lời của người lớn và lời nói của tiểu hài tử mới có thể nói sao?”
“Đúng vậy.” Lý Bảo Chương nghĩ đến việc Châu Châu là người Hồ, chỉ sợ không hiểu lắm thói quen của người Hán bên này, cho nên cũng dưỡng thành tâm tính của hài tử, nữ giới người Hán trọng quy củ, mỗi tiếng nói cử động đều không lộ ra tật xấu nào, một đám đẹp đến giống như hoa trong đình viện tỉ mỉ dưỡng ra thành, mà Châu Châu thì càng như hoa ngoài đình viện, cỏ dại sinh trưởng tốt ven đường, tuy rằng mỗi tiếng nói cử động đều là lung tung rối loạn, lại cũng có vẻ đẹp tùy ý.
Mỗi người một vẻ.
“Vậy người lớn sẽ nói như thế nào?” Châu Châu hỏi.
Lý Bảo Chương suy nghĩ, sau một lúc lâu mới đáp: “Nếu là người lớn, nếu muốn không tiếp tục kết giao với một người, thì là cái gì cũng không nói, chỉ xoay người rời đi là xong.”
Hắn vừa mới nói xong, liền cảm giác được thân thể Châu Châu hướng hắn bên này xê dịch đến, thậm chí một bàn tay sờ soạng bắt lấy góc áo hắn, “Không được, huynh không thể nói câu đó, ta…… Ta sợ.” Nói tới đây, trong mắt Châu Châu ẩn ẩn lóe ánh nước.
Lý Bảo Chương thấy thế, bật cười mà nói: “Ta làm sao có thể rời khỏi muội, ta còn phải chờ muội lớn lên nữa.”
Châu Châu như có chút yên tâm, nàng gật gật đầu, “Chờ muội lớn lên, muội liền sinh bảo bảo cho huynh.”
Lý Bảo Chương đột nhiên khụ một tiếng, mặt dần dần đỏ, hắn trừng mắt nhìn qua đôi mắt ngây thơ nhưng lại phát ngôn kinh người của Châu Châu, “Đừng nói mê sảng, trước tiên muội dưỡng tốt đôi mắt rồi nói sau.”
Châu Châu lại đem góc áo Lý Bảo Chương vặn đến càng xoắn, vốn dĩ Lý Bảo Chương cũng không có phản ứng lại, chờ hắn phát hiện ánh nước trong mắt Châu Châu vẫn luôn không biến mất, mới phát hiện không đúng. Hắn cẩn thận suy tư một hồi, đột nhiên hiểu rõ Châu Châu đang sợ cái gì.
Cha ruột của Châu Châu vứt bỏ mẫu thân Châu Châu, mà nàng là Mị Nô, cũng nghe nhiều chuyện trước đây Mị Nô lớn bụng thì bị đuổi đi, nàng mới vừa nói lời kia, chỉ sợ cũng là đang sợ Lý Bảo Chương vứt bỏ nàng, rốt cuộc nhiều người Hán đem Mị Nô nuôi trở thành mỹ thiếp bên người, hiếm khi để Mị Nô mang thai, thậm chí việc đối đãi như chính thê như bây giờ. Lý Bảo Chương đột nhiên minh bạch vì sao huynh trưởng hắn muốn mình sớm ngày cưới Châu Châu, chỉ sợ người chân chính không hiểu chuyện là mình mới phải.
Châu Châu hiện tại khẳng định là không có cảm giác an toàn, không chỉ bởi vì đôi mắt nàng.
Nghĩ đến đây, Lý Bảo Chương hận chính bản thân hồ đồ, cũng càng thêm đau lòng Châu Châu. Hắn thật cẩn thận mà cầm tay Châu Châu, nhẹ giọng nói: “Châu Châu, ngươi có nguyện ý gả cho ta hay không?”
Châu Châu tựa hồ ngây dại, nàng ngơ ngác mà mở to mắt, qua một hồi lâu, mới thong thả mà chớp chớp mắt, Lý Bảo Chương đang tự mình nghĩ có phải âm thanh mới vừa nói có phải còn quá nhỏ hay không, thì Châu Châu đột nhiên ôm lấy Lý Bảo Chương, nàng nhìn không rõ, dù sao vươn tay lung tung ôm một cái. Lý Bảo Chương cười đem tư thế Châu Châu điều chỉnh lại, lại hỏi: “Muội còn chưa có trả lời ta đâu? Gả hay là không gả?”
Châu Châu nhấp môi dưới, trên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn bay lên mây đỏ, âm thanh nàng so với tiếng muỗi chẳng khác biệt lắm, “Muội…… Gả!”
Châu Châu đáp lời là gả, Lý Bảo Chương liền thật sự bắt đầu chuẩn bị hôn lễ.
Hôn lễ của hai bọn họ không giống những người khác có tam môi lục sính, giản lược đến chỉ có một bước, chính là thành thân.
Bất quá Lý Bảo Chương lại không muốn ủy khuất Châu Châu, vì chuẩn bị hôn lễ mỗi ngày vội đến chân không chạm đất, mà Châu Châu biết Lý Bảo Chương vội vàng chuyện của hai bọn họ, cũng bắt đầu ngoan ngoãn tự mình uống thuốc.
……
Lương Quang Vũ nhìn tin tức thám tử đưa đến, cười cười, liền đem tin phóng tới ngọn lửa thiêu cháy mất, “Bọn họ còn chuẩn bị thành thân?”
Thám tử quỳ trên mặt đất, “Hồi bẩm chủ tử, đúng vậy, nô tài mấy ngày này nhìn hai huynh đệ kia chuẩn bị việc này.”
Lương Quang Vũ nhìn ngọn lửa nhảy lên, ánh mắt trở nên phức tạp rất nhiều, “Hắn vậy nhưng thật đủ tiêu sái, cái gì đều không cần, cũng cái gì đều không ngại, cưới một Mị Nô về nhà.” Nói đến này, hắn cười một chút, “Cũng đúng, năm đó cô nhi của Phương gia thành một hoạn quan, còn có thể kén cá chọn canh gì chứ.”
Sau khi Lương Quang Vũ cho thám tử lui xuống, liền thay đổi một thân quần áo, đi đến chỗ Lương đế.
Hai ngày trước Thái Tử lương tấn bách vừa đi (chết), Lương đế chính vì điều này thương tâm không thôi, trong một đêm phảng phất già đi hơn mười tuổi.
Thời điểm Lương Quang Vũ tiến đến, còn nghe thấy màn truyền đến âm thanh ho khan.
“Nhi thần bái kiến phụ hoàng, phụ hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Lương Quang Vũ thực hiện một cái đại lễ đúng tiêu chuẩn, một lát sau, hắn mới nghe được từ màn truyền đến âm thanh suy yếu của Lương đế.
“Quang Vũ, ngươi qua xem Thiệu ngôn nhưng không thấy?”
Trưởng tử vừa chết, Lương đế liền bắt đầu nhớ thương lại ấu tử ngày thường yêu thương.
Lương Quang Vũ hơi hơi mỉm cười, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia không vui, “Đêm hôm qua nhi thần liền đi qua xem, Thiệu ngôn hắn…… Đã biết việc của đại hoàng huynh, nhưng hắn lại nổi điên, sáng sớm nay thiếu chút nữa cắn chết một cai ngục rồi.” Hắn dừng một chút, “Nhi thần nghĩ, nếu hiện tại để Thiệu ngôn ra khỏi thiên lao, lại để Hoàng Hậu nương nương nhìn thấy, chỉ sợ sẽ kích thích đến Hoàng Hậu nương nương, cho nên không bằng ở thiên lao bày trí một nhã gian, cũng để thái y mỗi ngày đến xem bệnh cho Thiệu Ngôn, chờ bệnh tình hắn tốt lên một chút, phụ hoàng lại gặp hắn cũng không muộn.”
Lương đế trầm mặc hồi lâu, mới nói: “Thôi, để cho hắn tiếp tục ở bên trong đi.”
Chờ sau khi Lương Quang Vũ rời khỏi, đại thái giám ngày thường hầu hạ Lương đế mới đi đến phía trước, “Hoàng Thượng, nên uống thuốc.”
Lương đế nhìn mặt trời sáng rõ bên ngoài màn, lại nói: “Đây không phải là thời tiết muốn thay đổi sao?”
Đại thái giám ra bên ngoài nhìn thoáng qua, “Quả thật trời sắp chuyển gió, Hoàng Thượng thật tinh tường.”