Kiêu Huyền Thạc mang đĩa cải xanh
cuối cùng ra.
A Lương ngồi tại chỗ đợi anh vào
bàn ăn cơm.
Mà từ lúc anh đi ra, ánh mắt Bạch
Nhược Hy vẫn luôn nhìn chằm chặp
vào dưới đùi anh. Anh càng tới gần,
ánh mắt cô càng chuẩn xác nhìn
thẳng vào vị trí “nhạy cảm” nào đó.
Kiều Huyền Thạc nhíu mày.
Đi đến trước mặt, ánh mắt cô liền di
chuyển theo cơ thể anh.
Đặt dĩa rau xuống bàn, anh cũng
tiện thể ngồi xuống. Lúc này, cả
người cô đột nhiên hơi chấn động
một chút, giống như bị giật mình
nên lại căng thẳng ngẩng đầu nhìn
thẳng vào mắt anh.
Ánh mắt Kiều Huyền Thạc trầm
xuống. Sắc mặt cũng lạnh lùng rồi
lạnh nhạt mở miệng: “Mắt nhìn đi
đâu vậy?”
Phụt!
A Lương thiếu chút nữa phun cả
cơm ra ngoài liên vội vàng bịt miệng
nín cười. Nhưng anh ta lại không
dám cười ra tiếng nên chỉ có thể
nhẫn nhịn, cười còn đau khổ hơn cả
khóc.
Gương mặt của Bạch Nhược Hy
trong nháy mắt đỏ hồng, ngượng
ngùng cúi đầu. Cô câm đũa lên liều
mạng gắp thức ăn trước mặt bỏ vào
trong chén của mình.
Xấu hổ tới mức muốn tìm cái lỗ chui
xuống.
A Lương bới cơm cho bọn họ. Sau
khi nhịn cười liên thành thật mà ăn
cơm.
Trong quân đội kỷ luật nghiêm
minh, ăn cơm không được nói cho
nên im lặng ăn cơm trên bàn là
chuyện rất bình thường.
Thế nhưng đối với Bạch Nhược Hy
mà nói, không khí rất ngột ngạt khó
chịu. Lông ngực cũng không thoải
mái dường như sắp hít thở không
thông. Cô vừa lo lắng lại vừa sợ
anh. Có băn khoăn, cũng có rầu rĩ
không vui. Tâm tình vô cùng phức
tạp, cũng không có tâm trạng ăn
uống gì nữa.
A Lương ngồm ngoàm ăn từng chén
lớn. Lúc nhìn thấy Bạch Nhược Hy
gắp từng hạt cơm cho vào miệng,
anh ta mới phát hiện vừa rồi lỡ đùa
quá trớn khiến cô ăn cơm không
ngon nên mới vội vàng giải thích:
“Cô ba, cô đừng lo lắng nữa. Cậu ba
không sao đâu.”
Lời giải thích của A Lương vào tai
Bạch Nhược Hy lại trở thành an ủi.
Tay Kiều Huyền Thạc hơi run run.
Động tác ăn cơm cũng dừng lại.
Anh hơi nhíu mày ngẩng đầu về
phía Bạch Nhược Hy.
Hóa ra cô không có tâm trạng ăn
cơm là bởi vì lo anh bị thương sao?
Bạch Nhược Hy thở nhẹ, nhìn Kiêu
Huyền Thạc rồi nhỏ giọng hỏi: “Anh
không sao chứ?”
Giọng nói dịu dàng của Bạch Nhược
Hy khiến trái tim băng giá của anh
ấm áp lên chút.
Kiều Huyền Thạc lạnh nhạt trả lời lại
một câu: “Ư, không sao.”
“Còn đau không?”
Kiều Huyền Thạc nhún nhún vai:
“Còn đau một chút.”
Lâu vậy rồi mà còn đau, xem ra thật
sự là bị thương không nhẹ. Bạch
Nhược Hy căng thẳng nói: “Không
thì anh đi bác sĩ coi sao.”
“Không cân đâu, thoa chút thuốc trị
thương là được rồi.”
Bạch Nhược Hy thọc thọc đũa vào
trong chén, cúi đầu thều thào hỏi:
“Vậy chức năng đó còn xài được
không?”
“Chức năng gì?” Kiều Huyền Thạc
như lạc vào trong sương mù, lông
mày nhíu chặt.
A Lương cảm thấy chuyện lớn
không ổn rồi, không đi thì sẽ rước
họa vào người nên mau chóng xới
cơm trong chén, gắp thức ăn nhét
đầy họng, định bụng lấy tốc độ
nhanh nhất ăn no rôi đánh bài
chuồn.
Bạch Nhược Hy hít hít mũi, căng
thẳng nắm chặt đôi đũa trong tay
không dám nhìn anh mà chỉ lí nhí:
“Còn có thể… làm sao?”
Kiều Huyền Thạc buông đũa, bị hỏi
đến mức đầu óc quay mòng. Cơm
anh cũng nấu xong rồi, còn hỏi anh
có thể làm không là sao?
Đã biết mà còn hỏi, rốt cuộc muốn
nói cái gì đây?
Nếu như không thể làm, thì có phải
cô sẽ thoa thuốc cho anh, chăm lo
đồ ăn thức uống chỗ ở các kiểu
không?
Kiều Huyền Thạc thuận theo lời của
cô mà trả lời: “Không thể làm.”
A Lương suýt lại phun cơm lần nữa.
Lân này Bạch Nhược Hy lại càng
căng thẳng hơn. Ngay cả xấu hổ
cũng quên mất, hai tay chống bàn
nghiêng người lại gân, nôn nóng hỏi:
“Có phải nặng lắm không?”
“Rất nặng.” Kiêu Huyền Thạc
khoanh hai tay trước ngực, tỏ vẻ
không kiên nhẫn.
Tay anh sờ sờ trước mặt cô. Đã nhìn
thấy rôi mà còn luôn miệng hỏi vấn
đề ngốc nghếch như vậy. Anh thật
sự không hiểu người con gái này rốt
cuộc muốn như thế nào.
“Vậy làm sao bây giờ? Gần đây có
bệnh viện nào lớn không? Đừng ăn
nữa. Chúng ta tới bệnh viện lớn
kiểm tra đi. Nếu thật sự không dùng
được rồi thì phải làm sao đây? Sau
này anh phải làm thế nào bây giờ?”
Bạch Nhược Hy vội vàng buông
chén xuống. Ánh mắt căng thẳng.
Mắt âng ậc nước. Tâm tình gấp gáp
của cô khiến Kiều Huyền Thạc càng
nhìn càng không hiểu mô tê gì.
Anh lắc lắc tay trước mặt cô muốn
để cô nhìn cho rõ. Đừng có ngốc
như vậy nữa.
Bạch Nhược Hy đứng dậy, sốt ruột
mở miệng: “Đi đi. Đi bệnh viện.”
Kiều Huyền Thạc hít sâu một hơi, bị
Bạch Nhược Hy chọc tức tới nỗi
miệng vết thương đều đau. Lúc này,
anh lạnh nhạt phun ra một câu:
“Không xài được nữa. Tới bệnh viện
cũng không cứu được.”
A Lương đã len lén buông chén
xuống, xoay người rời khỏi.
Lấm la lấm lét trốn đi dưới tâm mắt
của Kiều Huyền Thạc.
Kiêu Huyền Thạc vốn muốn gọi A
Lương lại nhưng lại nghĩ cậu ta rời
đi càng tốt. Đúng lúc anh muốn nói
chuyện riêng với Bạch Nhược Hy.
Người con gái này chỉ vì một
chuyện cỏn con như vậy mà lại
khiến anh phiền não hết sức.
Bạch Nhược Hy: “Anh quá xem nhẹ
cơ thể mình rồi. Còn chưa trị mà đã
chấp nhận kết quả rồi sao.”
Kiêu Huyền Thạc đã không muốn
nói mấy chủ đề vô vị này nữa nên từ
từ hỏi: “Rốt cuộc em muốn như thế
nào?”
“Đi khám bác sĩ. Điều trị…”
“Em mở to mắt mà xem. Tôi thật sự
xài không được rồi sao?”
Bạch Nhược Hy sốt ruột tới độ
muốn khóc. Mắt rơm rớm nước. Bởi
vì lo lắng mà tức giận thốt ra một
câu: “Sao em nhìn thấy được?”
Nhìn thấy mắt Bạch Nhược Hy tự
nhiên ngân ngấn nước, anh bất lực
giơ tay đầu hàng nói: “Tôi cởi đồ
cho em xem, được chưa?”
Nói xong, Kiều Huyền Thạc đứng
dậy. Hai tay anh vừa kéo góc áo,
Bạch Nhược Hy đã bị dọa đến lập
tức xoay người, quay lưng lại với
anh lúng túng nói: “Không cần đâu.
Em không muốn nhìn. Ở đây là nhà
ăn, anh thật ghê tởm.”
2
Ghê tởờm?
Sắc mặt Kiều Huyền Thạc càng
ngày càng khó coi.
Anh bị người con gái này ép sắp
phát điên rồi. Hai tay chống nạnh
nhìn trân nhà hít thở sâu. Giọng nói
trở nên gấp gáp: “Bạch Nhược Hy,
em nói đủ chưa? Chút chuyện nhỏ
này phải làm tới gà bay chó sủa
sao?”
Bạch Nhược Hy giơ tay lau nước
mắt. Bởi vì lo lắng nên sốt ruột. Chỉ
là quan tâm nhưng lại bị anh chán
ghét.
Cô không nên lo chuyện của anh
mới đúng.
Bạch Nhược Hy cắn môi, tuyệt tình
nói từng câu từng chữ: “Không sao
cả. Dù sao anh có con hay không thì
cũng chẳng liên quan gì tới em. Em
cũng không phải là vợ anh. Có phúc
hay không là chuyện nhà của người
khác. Em lại lo lắng thừa rồi. Xin
lỗi.”
Nói xong, cô liền đi thẳng ra cửa.
Kiều Huyền Thạc lật đật đuổi theo.
Lúc tới trước cửa anh liên kéo tay
cô. Ánh mắt trở nên lạnh lẽo. Sắc
mặt lạnh tới cực điểm.
Anh thở hổn hển. Bây giờ lồng ngực
còn đau hơn cả lúc bị đánh. Anh
nén giận, lạnh lùng hỏi nhỏ: “Bạch
Nhược Hy, em có ý gì?”
“Chính là ý anh vừa mới nghe đó.”
Bạch Nhược Hy tuyệt tình nói.
Giọng điệu không có chút độ ấm
nào. Nói về tuyệt tình, cô luôn tuyệt
tình hơn bất cứ ai.
“Một ngày mà tôi còn chưa ký lên tờ
giấy đó, thì Bạch Nhược Hy em vẫn
là vợ của Kiều Huyền Thạc tôi.” Kiều
Huyền Thạc nhẫn nhịn cơn tức giận
như đang đốt cháy cả căn phòng.
Bạch Nhược Hy sững sờ. Trong lòng
có chút kinh ngạc.
Anh còn chưa ký.
Trong lòng cô có chút vui vẻ nhưng
vẫn không thay đổi được cái gì.
Bọn họ đã được định sẵn không thể
nào đến với nhau. Ông nói câu nào
thì câu đấy đều là sự thật.
Cô không xứng với người đàn ông
này.
Giữa bọn họ cách cả dải ngân hà
mười vạn tám ngàn dặm.
Ở với anh đã làm tổn thương tới
người anh hai yêu cô nhất và cả
Doãn Nhụy. Cha mẹ của bọn họ, còn
có đạo đức gia đình, thậm chí là cả
quốc gia.
Một mình cô sống cô độc tới già
cũng rất tốt. Ít nhất sẽ không có ai
bị tổn thương.
Trong lúc Bạch Nhược Hy rơi vào
dòng suy nghĩ của bản thân, Kiều
Huyền Thạc sau khi bình tĩnh lại mới
hỏi thêm lần nữa: “Chuyện tôi bị
thương với có con cháu, hạnh phúc
thì có liên quan gì?”
“Không phải anh nói không dùng
được rồi sao?” Ánh mắt Bạch
Nhược Hy từ từ nhìn xuống phía
dưới đũng quần anh.
Kiều Huyền Thạc nhìn xuống theo
ánh mắt của cô. Sắc mặt trong nháy
mắt đen như đáy nôi, sau đó liền
phát giác được có chỗ nào đó
không đúng.
Anh nắm chặt tay. Gân xanh trên
mu bàn tay nổi lên. Anh cắn răng
hung hăng hỏi: “Em cảm thấy chỗ
nào không dùng được vậy?”