“Không cần suy nghĩ vấn đề này
nữa. Đã không còn ý nghĩa gì rồi.”
Ông nở nụ cười cao thâm khó
lường.
Bạch Nhược Hy cũng mỉm cười
chua chát. Không cần hỏi nữa. Ở
đây ngoại trừ người bạn thân từ nhỏ
cùng lớn lên có thể bắt chước chữ
ký của cô thì còn có ai nữa?
Cuối cùng cô nhìn qua mẹ mình An
Hiểu.
Hai tay An Hiểu khoanh trước ngực,
gác chéo chân ngồi trên ghế sofa.
Bà cúi đầu như có điều suy nghĩ
nhưng lại chưa hề nhìn lấy cô một
lần.
Cô có ngày hôm nay, tất cả đều là vì
cứu mẹ ra từ trong lao ngục. Bởi vì
cầu xin Kiều Huyền Thạc đồng ý
giúp đỡ mới ký bản hợp đồng trắng
tinh ngày đó.
Kết quả cuối cùng giống như tình
cảnh của cô trước đây.
Cô, cái gì cũng không còn nữa rồi.
Ngay cả người thân cuối cùng cũng
bỏ cô mà đi.
Ngay cả mẹ ruột cô bây giờ đều
không muốn nhìn cô lấy một cái.
Không có bạn bè, cũng không có
nhà họ Kiều, lại càng không nhìn
thấy dì Thu vẫn luôn quan tâm đến
cô nữa. Hơn nữa còn tổn thương
người yêu thương cô nhiều nhất là
anh hai.
Cuộc hôn nhân của cô và Kiều
Huyền Thạc cũng không thể đi đến
cuối cùng.
Ông trời trêu ngươi, giống như trong
cõi u minh xa xôi số phận đã an bài
cả đời này của cô đều phải cô độc
tới già.
Cô cười, mắt lại lấp lánh nước rồi
châm chậm nói một câu: “Con lên
lầu dọn đồ.”
Nói xong, cô liền xoay người rời
khỏi.
Ông chỉ vào tấm chỉ phiếu trên bàn:
“Lấy tiền đi”
“Con không cần đâu, cảm ơn.” Bạch
Nhược Hy rất khách sáo nói lời cảm
ơn. Cảm giác xa lạ trong phút chốc
dâng trào.
Cô lê đôi chân nặng nề bước từng
bước lên lầu hai.
Đẩy cửa phòng.
Bạch Nhược Hy đi vào trong rồi từ
từ đóng cửa lại.
Khoảnh khắc đó, cả người cô vô
lực. Hai chân mềm nhữn trượt dài
xuống đất.
Cô ôm lấy đùi, vùi đầu vào đầu gối.
Cơ thể mảnh mai lúc này lại cô độc,
bơ vơ như thế.
Cơn gió buổi sớm mát lạnh vô cùng,
chầm chậm thổi vào từ ban công.
Cả căn phòng lạnh lẽo yên tĩnh đến
đáng sợ, thấp thoáng truyền đến
tiếng khóc thút thít của cô. Đôi vai
nhỏ bé run lên từng đợt.
Thời gian lặng lẽ trôi. Một mình cô
len lén liếm láp vết thương không
cách nào lành. Chỉ có thể nén đau
đứng dậy tiếp tục đối mặt với cuộc
sống.
Hành lý của Bạch Nhược Hy không
nhiều. Cô xếp bộ đồ mặc hôm qua
và đồ trang sức lên giường rồi lấy
vali của mình ra nhét đồ vào trong.
Hành lý vẫn đơn giản như cũ. Chỉ là
trong tay có thêm lọ thuốc nhỏ mà
Kiều Huyên Thạc cho cô ngày đó.
Sau đó cô kéo vali xuống lầu.
Bên dưới phòng khách ngay cả một
bóng người cũng không có.
Bạch Nhược Hy biết những người
này không muốn nhìn thấy cô nữa,
cũng không muốn nói lời từ biệt
cuối cùng với cô.
Cô rất bình tĩnh đi ra biệt thự vườn
phía Bắc.
Bạch Nhược Hy kéo theo vali đi ra
con đường nhỏ. Thế nhưng bóng
dáng quen thuộc trước mặt khiến
cô trong chốc lát sững lại.
Mặt dì Thu đầy nếp nhăn, hiền từ
mà thân thiết. Nước mắt làm mờ
khóe mắt bà, trên mặt là nụ cười dịu
dàng quá đỗi thân thuộc.
Bạch Nhược Hy buông vali xuống,
giơ hai tay ôm lấy dì Thu.
Dì Thu ôm chặt lấy Bạch Nhược Hy.
Bàn tay thô ráp nhẹ nhàng vỗ lưng
cô, nghẹn ngào nói: “Cô Nhược Hy…”
“Dì Thu, đừng nói gì nữa.”
“Ừ” Dì Thu gật đầu, thở dài ôm lấy
cô.
Một người làm nhìn cô từ nhỏ tới
lúc trưởng thành, trở thành người
thân khiến cô lưu luyến nhất.
Cô không muốn khóc thêm lần nào
nữa. Mặc dù cô biết nước mắt của
mình rất rẻ mạt nhưng bản thân
không trân trọng thì ai lại thương
tiếc giúp cô đây?
Hai người ôm lấy nhau hồi lâu, Bạch
Nhược Hy mới từ từ rời khỏi cái ôm
của dì Thu, mỉm cười nói: “Dì Thu,
đợi con nghỉ phép rôi chúng ta cùng
đi du lịch đi.”
Dì Thu nhoẻn miệng cười gật đầu,
nước mắt mơ hồ: “Được, đợi tới tết
tôi sẽ cùng đi du lịch với cô.”
Bạch Nhược Hy tươi cười gật đầu:
“Dạ được, chúng ta giữ liên lạc nhé.”
“Tôi kêu tài xế tiễn cô về.”
“Không cần đâu. Con đến như thế
nào thì đi như thế đó. Không cần
làm phiền tới người khác đâu.”
“Cô còn trở lại ở nữa không?”
Bạch Nhược Hy cúi đầu im lặng hồi
lâu. Nụ cười chua sót trở nên cứng
đờ, cũng không trả lời câu hỏi của dì
Thu. Sau đó cô lại ngẩng đầu lên
gượng cười: “Dì Thu, con sẽ quay lại
thăm dì”
“Ừ” Dì Thu ngoảnh đầu sang một
bên, len lén lau nước mắt.
Bạch Nhược Hy kéo vali lên, đi
ngang qua người dì Thu. Bà lại đi
sau lưng cô.
Cứ như thế, một người đi trước một
người đi sau mà tiễn cô ra khỏi nhà
họ Kiều.
Bạch Nhược Hy không hề quay đầu
lại. Ngay cả dũng khí nói lời tạm biệt
cũng không có. Cô sợ bị dì Thu nhìn
thấy bản thân đã lặng lễ rơi nước
mắt.
Thời tiết dân se se lạnh. Đột nhiên
một cơn gió từ phía Bắc thổi phất
qua gò má Bạch Nhược Hy lạnh tới
tận xương.
Đi được một đoạn đường.
Bạch Nhược Hy bước lên một chiếc
xe †axI.
Chiếc xe vô định đi khắp các ngõ
ngách của thành phố. Cô nghiêng
đầu dựa vào cửa xe lành lạnh. Ánh
mắt thẫn thờ nhìn khung cảnh thành
phố tấp nập bên ngoài. Lúc này cô
mới cảm thấy tất cả những thứ này
căn bản không có liên quan gì đến
Bạch Nhược Hy cô.
Cuộc đời chính là như vậy.
Cảm tình giống như hạt cát trong sa
mạc. Cô càng để ý, càng dùng sức
giữ chặt thì cát lại từ từ trôi xuống
kế tay.
Trong dòng thời gian chậm rãi trôi
qua, những ký ức lưu lại trong trí
nhớ cô không hề có quá nhiều hạnh
phúc. Mất mát cũng không cảm
thấy quá đau lòng mà chỉ thấy
giống như một cái xác không hồn
hoàn toàn lạc mất phương hướng.
Những bông tuyết trên trời đột
nhiên lả tả rơi.
“Wow, thời tiết quỷ quái gì thế này?
Lúc này mà còn có tuyết. Sáng hôm
nay còn nắng dữ dội. Trời nói đổi là
đổi. Mùa xuân sắp tới rồi mà còn có
tuyết cái gì?” Tài xế làu bàu.
“Em gái ơi, trời bên ngoài đột nhiên
trở lạnh rồi. Lát nữa có xuống xe thì
nhớ bận thêm áo khoác vào đó.”
Bạch Nhược Hy vẫn im lặng. Hàng
lông mi dài đang cúi xuống từ từ
ngẩng lên, nhìn những bông tuyết
mỏng manh phiêu phiêu bay đầy
trời.
Đây chắc là trận tuyết cuối cùng của
mùa đông rồi.
Thấy vai cô hơi run, tài xế mới mở lò
sưởi lên, từ từ nói: “Em gái, em ăn
mặc mỏng manh như vậy. Thôi để
anh mở lò sưởi lớn hơn chút nha.”
Đối mặt với sự quan tâm của người
khác, Bạch Nhược Hy mới có chút
phản ứng: “Cảm ơn anh”
“Không cần cảm ơn. Em đã ngồi
trên xe anh bốn tiếng rồi. Anh chỉ tò
mò chút em muốn đi đâu vậy?”
Lúc này Bạch Nhược Hy mới ý thức
được hóa ra đã lâu như vậy. Đã tới
giờ tài xế đi ăn, rửa tay, nghỉ ngơi
rồi.
“Anh thả em ở trường quân đội đi.”
“Em là học sinh hả?”
“Không phải. Em chỉ là đăng ký thi
trợ lý cảnh sát thôi. Còn đang đi
học.”
“Wow, em gái dũng cảm quá.”
đt „
Ở Tịch Quốc, bất cứ người nào cũng
đều có thể tham gia thi làm trợ lý
cảnh sát nhưng không có nhiều
người sẵn sàng chịu khổ. Bởi vì tiền
thì ít, địa vị lại thấp, độ khó cao, còn
không có cách nào trở thành cảnh
sát chính thức. Đây chính là dạng
sai vặt, vì nước quên thân vì dân
phục vụ.
Người thi loại ngành nghề này, mấy
đồng lương ít ỏi đó đều không đủ
nuôi thân. Đều chỉ làm vì đam mê,
có tấm lòng son trung quân ái quốc
chứ hoàn toàn không có mong
muốn gì khác.
Trường quân đội, lại là một trường
cảnh sát có tiếng.
Bên trong có đủ loại học sinh, quân
nhân, bộ đội, thậm chí mấy nhân vật
quan trọng trong nước cũng rèn
luyện, học tập dài hạn ngắn hạn… ở
đây.
Người đi vào trong này đều là người
trưởng thành đến từ khắp nơi, đủ
mọi độ tuổi.
Cho dù trước mặt có xuất hiện một
ông lão sáu mươi tuổi đi tới cũng
không phải quá kỳ lạ. Đối phương
có thể là một sĩ quan cao cấp nào
đó đang tham gia huấn luyện ngắn
hạn ở đây.
Bạch Nhược Hy kéo vali, bước vào
căn cứ huấn luyện quân sự to nhất
Tịch Quốc. Bên trong to lớn như
một thành phố chính hiệu.
Bước vào trường quân đội, cô còn
phải dùng tiền lẻ ngồi xe mui trân
của nhà nước, lại sống ở ký túc xá
mà cô đang theo học.
Lớp bọn họ, ký túc xá nữ chỉ có một
người là cô. Bởi vì mười mấy người
khác đều là nam.
Trở vê ký túc xá sơ sài, Bạch Nhược
Hy nhìn khắp một lượt cái giường
cũ kỹ đầy gỉ sét, còn không bằng cái
giường ở nhà cũ của mình.
Nhưng cô hoàn toàn không than
vấn gì.
Cô buông vali xuống, bắt đầu dọn
dẹp giường chiếu.
Điện thoại trong túi đột nhiên vang
lên.
Cô chầm chậm lấy ra, nhìn số điện
thoại hiện ra trên màn hình. Cả
người cứng đờ. Ánh mắt cũng trở
nên lạnh lùng.
Tiếng chuông vẫn reo lên không
ngừng. Cô ngôi xuống giường.
Ngón tay nhẹ nhàng trượt qua một
cái, đặt lên tai.
Cô không hề lên tiếng mà trong
điện thoại truyên đến tiếng nói lạnh
nhạt của Doãn Nhụy: “Nhược Hy,
cậu vẫn ổn chứ?”