(*) Liễu Hạ Huệ sống vào thời Xuân
Thu, nổi tiếng với tích ôm người đẹp
trong ngực mà lòng vẫn bình tĩnh
không loạn. Sau này dùng để chỉ
những người có định lực hơn người,
chịu được sức cám dỗ của trần tục
đời thường.
Bạch Nhược Hy vẫn im lặng. Trong
lòng vẫn luôn cân nhắc tính nặng
nhẹ của sự việc.
Đôi mắt đen láy sâu thẳm của Kiều
Huyền Thạc nhắm lại. Anh ngửi mùi
hương thoang thoảng trên người cô.
Bàn tay to lớn cũng từ từ di chuyển
lên trên.
Cả người Bạch Nhược Hy chấn
động rồi mau chóng đẩy tay anh ra,
căng thẳng nói: “Đừng như vậy.”
^5
Giọng nói khàn khàn của anh trở
nên mê hoặc vô cùng: “Cho em hai
sự lựa chọn. Nói hay là làm?”
tí „
Đây tính là lựa chọn cái gì?
Không làm khó được cô còn muốn
bắt cô chọn làm cái kia?
Trán cô rịn mồ hôi. Thế nhưng
gương mặt lại ửng hồng cả lên.
Bạch Nhược Hy căng thẳng dùng
sức đẩy tay anh ra. Giọng nói cũng
trở nên khản đặc: “Mục… mục đích
của hắn là Vĩnh Hằng, là sợi dây
chuyên của anh.”
Động tác Kiêu Huyền Thạc dừng lại.
Cả người chấn động, mở to hai mắt.
Bạch Nhược Hy nhìn thấy anh có
chút sững sờ liền đẩy bàn tay không
an phận trên đùi mình xuống rồi thì
thâm nói: “Hóa ra sợi dây chuyền đó
của anh lại quý giá như vậy. Người
bí ẩn đó hoàn toàn không biết nó ở
trên người của Doãn Nhụy nhưng
hắn lại biết rõ sợi dây chuyền là của
anh. Hơn nữa anh còn giao cho vợ
của mình. Hắn cũng biết chúng ta
kết hôn rồi cho nên mới bắt em đi.
Hắn còn nói nhất cử nhất động của
anh hắn đều rõ như lòng bàn tay.
Em nghi ngờ bên cạnh anh có nội
gián.”
Bạch Nhược Hy nói nhiều như vậy,
Kiều Huyền Thạc vẫn không có
phản ứng gì. Lúc cô xoay người nhìn
mặt anh mới phát hiện ánh mắt anh
vô cùng nghiêm trọng.
“Anh ba, anh có nghe em đang nói
gì không?”
NT „”
“Anh đừng bao giờ tin người bên
cạnh. Không thể để người khác phát
hiện anh đã biết chuyện này rồi.
Nếu không em sẽ…”
Kiều Huyền Thạc vươn tay sờ tóc
cô: “Không cần lo.”
“Hiện tại em vẫn không hiểu được
rốt cuộc hắn tham tới mức nào. Bất
Diệt, Vĩnh Sinh đều có rồi mà còn…”
Kiều Huyên Thạc kinh ngạc: “Bất
Diệt?”
“Dạ, hình như lúc mơ mơ màng
màng em có nghe thấy giọng của
một niệu nữ. Bà ta nói mấy
câu rất kỳ lạ. Nói hắn có Bất Diệt,
Vĩnh Sinh hay cái gì đó.”
“Tìm lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng
ló đầu ra.” Kiều Huyền Thạc tự nói
tự trả lời, lạnh lùng nở nụ cười.
“Anh ba, anh đang tìm Bất Diệt
sao?”
Kiêu Huyền Thạc mỉm cười gật đầu.
Cánh tay ôm chặt eo cô, tâm tình
cũng trở nên rất tốt: “Ừ, một viên
ngọc liên quan tới an nguy một
nước. Cụ thể thế nào tôi không thể
nói với em được. Đây là chuyện cơ
mật quốc gia.”
“Dạ, em hiểu. Em không hỏi đâu.”
Bạch Nhược Hy gật đầu, bắt đầu
trải nghiệm được sự bất lực của vợ
4S
đại tướng là như thế nào.
“Còn có manh mối gì không?”
“Hết rồi. Đối phương dùng máy biến
âm. Không nghe ra được là nam hay
nữ cũng không nhìn thấy tướng
mạo thế nào. Từ lời nói của hắn có
thể thấy được tuổi tác đã không còn
nhỏ nữa. Hắn nói đã tìm Vĩnh Hằng
mười mấy năm rồi.” Cả người Bạch
Nhược Hy mềm nhũn, từ từ dựa vào
ngực anh. Khi thích nghi với cái ôm
của anh rồi mới thì thâm nói: “Em
đoán có thể là con gái. Nếu không
sao lại si mê châu báu của thế giới
như vậy.”
“Cái này không cần đoán. Hắn
không ngu tới nổi lộ ra ngoài cho
em đoán được đầu mối nào đâu.”
35
“Anh ba…
“Hửm?” Giọng nói khàn khàn của
anh phát ra từ trong cổ họng, sau
đó nuốt ngụm nước bọt.
“Anh không thể tin bất kỳ ai. Bên
cạnh anh chắc chắn có người của
hắn.”
“A Lương dính dáng tới xã hội đen
nên đã bị bắt rồi.” Kiều Huyên Thạc
thì thâm, tay lại bắt đầu không yên
phận.
“Hả? Là A Lương sao?” Bạch Nhược
Hy kinh ngạc. Xem ra phải tin rằng
cái thiện bao giờ cũng chiến thắng.
Cô còn chưa nói ra thì mấy tên đó
đã bị bại lộ rồi.
Kiều Huyên Thạc: “Đây là tung hỏa
mù TS)
“Là sao?”
“Đừng lo lắng. Tôi biết nên xử lý thế
nào.
“f ”
Bạch Nhược Hy ngừng một hồi, hơi
chau mày rồi cúi đầu nhìn xuống
ngực.
Giọng điệu trở nên bất lực: “Anh
ba…
“Hửm?”
“Tay anh có thể an phận một chút
không?”
“f „
+5
“Không phải nói có thể tin tưởng
anh trăm phân trăm sao? Anh đã
nói câu này, thế giờ anh đang làm
cái gì vậy?”
“ ”
“Buông tay. Anh còn sờ nữa em sẽ
tức giận đó.
Kiều Huyền Thạc lưu luyến không
nỡ buông tay, bồn chồn trong người,
khó chịu hít thở sâu rồi châm chậm
ngã xuống giường.
Bạch Nhược Hy lập tức đứng lên rồi
xoay người nhìn anh.
Anh vòng tay qua đầu làm gối. Ánh
mắt nóng rực nhìn chằm chằm
Bạch Nhược Hy, từ từ hỏi: “Có phải
tôi không tin em với anh hai có quan
hệ đó thì em sẽ đồng ý phải
không?”
Sắc mặt Bạch Nhược Hy trở nên
lạnh lùng, không trả lời anh. Bởi vì
người đàn ông này bây giờ đã bị
dục vọng làm mờ mắt cho nên hỏi
câu này hoàn toàn không có chút
thành ý nào.
“Ừ” Bạch Nhược Hy gật đầu.
“Tôi tin em. Lại đây!” Anh vươn tay
về phía cô.
Bạch Nhược Hy khẽ cắn môi, tức
giận hết sức.
Một câu tin tưởng này vừa nhìn đã
biết không phải thật lòng.
Trong mắt cô, chuyện này quan
trọng như thế nhưng trước mặt anh
lại thoải mái như vậy.
Nếu như sống ở thời cổ đại thì cô
đã lập tức chứng minh bản thân để
trả lại sự trong sạch cho mình.
Đáng tiếc ngày nay khoa học phát
triển, cô không muốn sau khi xảy ra
chuyện này còn để đàn ông hỏi tới
hỏi lui. Cho dù là bao nhiêu lớp
màng trinh thì bệnh viện nào cũng
làm được.
Cô chịu không nổi loại công kích
này.
Bạch Nhược Hy giả vờ không hiểu ý
anh. Cô đứng bên cạnh dùng ánh
mắt không nhẫn nại mà trừng mắt
với anh: “Làm gì?”
“Nằm lên người tôi.”
“Không cân.” Bạch Nhược Hy trê
môi, liếc anh một cái.
Anh nhẹ nhàng nói: “Tôi chỉ muốn
ôm em thôi.”
Ai mà tin?
Bạch Nhược Hy nheo mắt, lén liếc
nhìn đũng quần anh một cái. Cái đồ
vật sắp “dựng thẳng” lên trong đó lẽ
nào là không khí sao?
Bạch Nhược Hy nói thâm một câu.
Kiêu Huyền Thạc nhíu mày: “Đang
nói gì vậy?”
Bạch Nhược Hy đi đến đầu giường
lấy cái gối ôm đánh lên đùi anh một
cái: “Anh ba, đứng dậy đi. Em muốn
nghỉ ngơi. Anh vê phòng đi.”
“Lại đây.” Kiều Huyền Thạc vẫn
vươn tay ra như cũ. Ánh mắt mơ
màng nhìn cô.
“Không muốn.” Bạch Nhược Hy
đánh mạnh hơn một chút sau đó lại
dùng gối đánh lên đùi anh: “Anh dậy
đi chứ, đã trễ lắm rồi. Ngày mai còn
phải đối mặt với màn tra khảo của
người nhà. Em phải chuẩn bị tốt tinh
thần để đối phó đó.”
“Em cảm thấy mọi người sẽ để em
đợi đến ngày mai sao?”
“Anh có ý gì?” Bạch Nhược Hy cả
kinh, sững sờ nhìn anh.
Kiêu Huyền Thạc nhìn đồng hồ,
đúng lúc đã là mười hai giờ đêm.
“Đợi chút nữa sẽ có người tới gõ
cửa.”
Bạch Nhược Hy sốt ruột: “Anh còn
không mau đi đi?”
Kiều Huyền Thạc ngồi thẳng dậy,
vươn hai tay vê phía cô. Bạch
Nhược Hy bị dọa một trận liên vung
gối đánh lên mặt anh.
Anh mau chóng giơ tay đỡ rồi đứng
lên ôm lấy Bạch Nhược Hy đang
muốn chạy từ phía sau.
“Không được…” Bạch Nhược Hy nhỏ
giọng kinh hãi hét lên. BỊ anh ôm
chặt như vậy, cô liên thuận thế chui
vào lòng ngực rắn chắc của anh,
vừa căng thẳng vừa xấu hổ giấy
giụa: “Anh ba, buồng tay…
“Ôm vợ mình mà còn phải vất vả
như vậy?” Kiều Huyền Thạc vùi đầu
vào chiếc cổ thoang thoảng mùi
hương của cô, khàn khàn thêu thào.
Hơi thở của người nào đó khiến cả
người Bạch Nhược Hy ngứa ngáy rồi
mềm nhữn. Cô né người ra chỗ
khác: “Ngứa quá. Đừng vậy mà.”
“Ngứa chỗ nào?” Giọng nói khàn
khàn, mê hoặc lòng người phát ra từ
trong cổ họng, thổi nhẹ qua mang
tai.
Cả người Bạch Nhược Hy như có
dòng điện chạy qua. Toàn thân đều
nổi da gà. Hai chân cũng bắt đầu
nhũn ra. Còn mặt mày nóng như
phát sốt. Trái tim trong lồng ngực
như muốn nhảy lên tận cổ họng.
Bạch Nhược Hy xấu hổ đỏ mặt giấy
giụa: “Anh ba… anh có thể nghiêm
chỉnh chút không?”
Kiều Huyền Thạc ôm lấy cô từ phía
sau, thổi luồng hơi nóng hổi qua tai
cô rồi thì thâm: “Tôi không phải là
Liễu Hạ Huệ.”