Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 428

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 428: GẬY BÓNG CHÀY

Edit By Tsunami

“Là anh?”

“Là cô?”

Doãn đạo cùng Lư Tiểu Nhã đều kinh ngạc không thôi, hai người chỉ vào đối phương, vẻ mặt phẫn nộ.

Hòa Mộc Toàn không khỏi nhíu mày, nhìn nhìn hai người, tò mò hỏi: “Các ngươi biết nhau?”

Lư Tiểu Nhã buột miệng thốt ra: “Hắn chính là cái tên biến thái kia.”

Lời này vừa ra, tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người, cũng bị dọa ngốc, ngay cả Hòa Mộc Toàn cũng thay Lư Tiểu Nhã vuốt mồ hôi lạnh, con bé không biết trời cao đất rộng này lại dám ở trước mặt Doãn Đạo mắng hắn ta biến thái.

Doãn đạo hừ lạnh một tiếng, chậm rãi tắt điện thoại sau đó đem điện thoại nhét vào túi quần.

Tại vì mụ đàn bà điên này đã hại hắn bị giam 3 ngày trong cục cảnh sát, làm hại Bạch Nhược Hi lo lắng, không liên lạc được với anh trai đã bất chấp nguy hiểm mà tiến vào Khâu Quốc.

Đáng lẽ có A Lương đi cùng cô nhưng bởi vì thân phận của A Lương đặc thù nên sau khi tiến vào Khâu quốc không bao lâu đã bị hải quan theo dõi sau đó trực tiếp điều về nước.

Giờ phút này, chỉ còn một mình Bạch Nhược Hi ở khâu quốc, cô ấy biết đi đâu để tìm Kiều Huyền Thạc?

Lúc này Lư Tiểu Nhã rất kích động chỉ vào Doãn Đạo nói: Lão Đại, đồ vật lấy được trong nhiệm vụ lần trước tôi đã giấu ở trên xe của anh ta, xem ra…”

Lư Tiểu Nhã còn chưa kịp nói hết lời đã bị lời nói của Doãn Đạo chặn ngang: “Xem ra, tôi không cần phải lãng phí thời gian để đi tìm cô nữa”

Những mâu thuẫn cá nhân nên tự giải quyết.

Lư Tiểu Nhã bị Doãn Đạo kéo vào phòng sau đó khóa trái cửa lại.

Dưới tình thế cấp bách, Lư Tiểu Nhã liền giơ chân đá thẳng vào đũng quần của Doãn Đạo nhưng tên đàn ông này cũng không phải là kẻ không có năng lực, tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc hắn cũng nhanh chóng duỗi tay cản lại.

Giây tiếp theo liền xoay người nắm chặt hai tay cô ta ấn xuống bàn làm việc. Một tay hắn giữ chặt Lư Tiểu Nhã, tay còn lại nhanh chóng tháo đai lưng của chính mình “Anh muốn làm gì?” Lư Tiểu Nhã nghe thấy âm thanh đai lưng của người đàn ông được tháo ra liền sợ tới mức nước mắt đảo vòng quanh. Luận thể lực cùng vũ lực thì cô đều không thể so sánh với Doãn Đạo. Lúc này Lư Tiểu Nhã không thể làm gì khác hơn là cố gắng giãy giụa nhưng khi cô càng giãy giụa thì Doãn Đạo lại càng dùng lực mạnh hơn để khống chế.

“Cứu mạng… buông tôi ra, buông ra…” Lư Tiểu Nhã dùng hết sức mà hét lên nhưng hiệu quả cách âm của khách sạn này lại vô cùng tốt.

Doãn Đạo tháo đai lưng xuống nhưng cũng không có hành động giống trong tưởng tượng của Lư Tiểu Nhã mà chỉ đơn giản là lấy dây lưng trói hai tay của cô ta lại “Anh muốn làm gì?”

Doãn đạo lạnh lùng cười, nói ra từng câu từng chữ: “Hôm nay tôi sẽ cho cô biết thế nào gọi là biến thái?”

Đôi tay đã bị trói chặt, Lư Tiểu Nhã biết rằng lúc này có kêu gào giãy giụa hơn nữa thì cũng là phí công vô ích nên liền dừng lại hành động kêu gào giãy giụa. Lúc này cô bé lại “bật” chế độ đáng thương, nước mắt lưng tròng nhìn Doãn Đạo cầu xin: “Tôi xin lỗi, thực sự xin lỗi, tôi là có mắt không thấy thái sơn nên mới đắc tội với anh. Anh đại nhân không chấp tiểu nhân, cầu xin anh tha cho tôi. Chúng ta tốt xấu gì thì cũng là người cùng một tổ chức, là người một nhà, là anh em chung một chiếc thuyền, cùng chung chiến tuyến.”

Doãn Đạo cười nhạt một tiếng sau đó chậm rãi cúi thấp xuống áp sát trên người Lư Tiểu Nhã nhàn nhạt lên tiếng: “Tổ chức không có quy định người một nhà thì không thể chơi người một nhà.”

Lư Tiểu Nhã hoảng sợ nâng mắt nhìn Doãn Đạo, cái tên lòng lang dạ sói này, trông mặt thì tuấn tú lịch sự nhưng thực chất lại là một tên cầm thú, biến thái.

Lư Tiểu Nhã miễn cưỡng nở nụ cười lấy lòng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh chắc hẳn là đang nói đùa thôi đúng không? Anh đừng làm việc nông nổi, tôi sẽ bưng trà rót nước cho anh thậm chí là quỳ xuống cầu xin anh cũng được nhưng xin anh… anh ngàn vạn lần đừng…”

Lư Tiểu Nhã còn chưa kịp nói hết lời thì Doãn Đạo đã xoay người cúi xuống mở ngăn tủ lấy ra một chiếc kéo sắc nhọn khiến cho sắc mặt của Lư Tiểu Nhã trở nên trắng bệch.

Doãn Đạo cong môi cười lạnh, híp mắt chậm rãi hướng về phía Lư Tiểu Nhã.

Lư Tiểu Nhã hoảng sợ trừng lớn đôi mắt giống giận: “Tên biến thái, anh rốt cuộc muốn làm gì?

Doãn Đạo vẫn như cũ không có lên tiếng, chỉ dùng kéo cắt mở cúc áo cùng với khuy quần jean của Cô Lư Tiểu Nhã sợ tới mức toàn thân run rẩy, yết hầu kêu gào đến mức đau rát. Cô gắt gao cắn lấy môi dưới nhắm chặt mắt không dám nhìn anh ta nữa, nước mắt cũng theo đó mà chảy dọc hai bên gò má.

Trong thoáng chốc quần áo trên người Lư Tiểu Nhã đã bị cắt nát, chỉ còn sót lại bộ nội y trên người. thân thể cô run rẩy lợi hại, sắc mặt trắng xanh.

Nỗi sợ hãi lúc này đã lan tràn khắp cơ thể, ăn mòn chút lý trí còn sót lại trong người Lư Tiểu Nhã.

Về phần Doãn Đạo, ban đầu anh chỉ muốn dọa cho người phụ nữ này một trận, khiến cho cô biết cái gì gọi là biến thái nhưng khi nhìn thấy thân thể mềm mại, da thịt trắng nõn trên người cô trong nháy mắt đã khiến cho cơ thể hắn mất khống chế.

Yết hầu lên xuống, Doãn Đạo nuốt nước miếng ra vẻ háo sắc hỏi: “Cho cô hai sự lựa chọn một là dùng gậy bóng chày? Hai là để tôi giúp cô súng thật, đạn thật”

Lư Tiểu Nhã mở choàng đôi mắt đẫm lệ, mơ hồ nhìn về phía Doãn Đạo. Kết quả thấy anh ta lấy ra một cây gậy bóng chày từ trong góc tủ, ánh mắt tà ác nhìn chằm chằm vào cô trên tay cầm cây gậy bóng chày sau đó chậm rãi ngồi xuống có ý làm ra động tác cọ sát.

Hành động của Doãn Đạo khiến Lư Tiểu Nhã cảm thấy như bị xỉ nhục, cô hận không thể giết chết hắn chỉ có thể cắn môi dưới sau đó hét lên giận giữ: “Tên biến thái chết tiệt, nếu hiện tại anh không giết chết tôi sau này tôi nhất định sẽ đem anh băm thây vạn đoạn.”

Doãn Đạo không đau không ngứa cười lạnh sau đó dùng cây gậy bóng chày chậm rãi đè lên cổ Lư Tiểu Nhã. Hành động này của Doãn Đạo khiến cơ thể cô bé hơi chấn động, cả người sợ hãi tới mức cứng đơ. Nước mắt như mưa rơi xuống nhưng vẫn cố gắng trừng mắt nhìn Doãn Đạo, hai cánh tay bất giác xiết chặt lại Doãn Đạo chậm rãi di chuyển cây gậy bóng chày trên cơ thể của Lư Tiểu Nhã, từ xương quai xanh qua núi tuyết đẫy đà trắng nõn trong nội y đen rồi từ từ di chuyển trên vùng bụng nhỏ nhắn.

Thân hình Lư Tiểu Nhã càng ngày càng run rẩy, nước mắt đã đầy mặt, cô cắn răng chậm rãi nhắm mắt lại, vẻ bề ngoài ương bướng, kiêu ngạo lúc ban đầu đã không còn nữa, giờ phút này là sợ hãi cùng nức nở.

Doãn Đạo càng nhìn càng thêm khó chịu.

Thị giác ảnh hưởng đến các giác quan trong cơ thể khiến hắn trở nên khô nóng, khó chịu.

Trong thoáng chốc hắn lại có suy nghĩ cứ như vậy trở thành một tên biến thái cũng tốt.

Anh ta nuốt nước miếng đầu lưỡi khô nóng buông gậy bóng chày trong tay xuống sau đó tiến sát lại gần Lư Tiểu Nhã hơi thở trầm thấp, giọng nói khàn khàn lên tiếng: “Cầu xin, tôi sẽ tha cho cô.”

Lư Tiểu Nhã nghẹn ngào, khuông mặt ai oán mở mắt cầu xin Doãn Đạo “Xin anh, cầu xin anh.”

“Cô tên gì?”

“Lư…… Lư Tiểu Nhã.” Lư Tiểu Nhã nức nở giọng nói càng ngày càng nhỏ, giờ phút này cô không thể ương bướng được nữa, nếu còn cố gắng chống đối tên biến thái này thì tương lai chờ cô sẽ chỉ còn đau khổ và nhục nhã.

“Bao tuổi?”

“22.”

“Thân thế?”

“Sinh viên năm 3, người Tịch Quốc, đang là lưu học sinh ở Khâu Quốc.”

“Có bạn trai chưa?”

“Chưa.”

Doãn đạo cúi người xuống, đôi tay chống ở bên sườn Lư Tiểu Nhã nhìn xuống dung nhan như như hoa của cô ái muội hỏi: “Nếu được chọn lựa giữa gậy bóng chày và tôi thì cô sẽ chọn ai ?”

Lư Tiểu Nhã cắn môi dưới tức muốn thổ huyết thân hình càng thêm run rẩy ợi hại, hoảng sợ mà lẩm bẩm “Gậy bóng chày”

Sắc mặt của Doãn Đạo không khỏi trầm xuống, anh bất đắc dĩ cười cười sau với tay qua cởi dây lưng đang trói tay của Lư Tiểu Nhã.