CHƯƠNG 426: HÔN MÊ BẤT TỈNH
Edit By Trà Nữ Lê
Phóng viên rất kích động chĩa micro và máy ảnh về phía nghi phạm, rất hào hứng hỏi: “Xin hỏi, làm sao mà các anh biết được là mình đã trói nhầm người? Bên kia đưa cho các anh bao nhiêu tiền? Bạch Nhược Hi là con gái ruột mà gia đình họ Doãn vừa nhận lại, có phải cô ta đã trả tiền cho các anh mưu sát…”
Phóng viên còn chưa hỏi xong, cảnh sát đã vội vàng tiến lên ngăn cản, nói: “Xin tạm dừng, vụ án sẽ được công bố sau khi có kết quả điều tra.”
Các phóng viên ngay lập tức quay lại và chĩa máy ảnh vào gia đình họ Doãn: “Xin lỗi, con gái nuôi của ông bà đã làm một điều đại nghịch bất đạo, muốn hại người khác nhưng lại làm hại chính mình. Ông bà nghĩ thế nào?”
Phương Tiểu Ngọc nước mắt đã khô, đau lòng và vô cùng thất vọng, cắn môi nắm lấy tay Bạch Nhược Hi, nhẹ nói: “Không có gì để nói.” Rồi kéo Bạch Nhược Hi quay người bỏ đi: “Tiểu Hi, chúng ta về nhà thôi.”
Khi Doãn Chi Nguyên nhìn thấy Phương Tiểu Ngọc và Bạch Nhược Hi quay đầu rời đi, ông cũng đi theo phía sau họ mà không quay đầu lại, kiên quyết rời đi.
Bạch Nhược Hi vừa đi vừa quay đầu nhìn lại các phóng viên đang đi ngay phía sau, họ vẫn đang phát sóng trực tiếp và chĩa máy ảnh về phía ba người.
Đối với người dân cả nước, đây đúng là một trò cười lớn.
Lúc này sẽ không có ai thông cảm cho Doãn Nhuỵ, ngay cả ba mẹ cô cũng thất vọng, người khác sẽ cảm thấy thế nào?
“Mẹ …” Bạch Nhược Hi nghi ngờ gọi bà và hỏi: “Chúng ta mặc kệ thi thể của Doãn Nhuỵ sao?”
“Nhà họ Doãn của chúng ta không có một đứa con gái như vậy, đúng là gia môn bất hạnh.” Phương Tiểu Ngọc lần đầu tiên tức giận như vậy, giọng điệu hoàn toàn lạnh lùng, “Chuyện này khiến cho mọi người trên thế giới đều biết tâm địa rắn rết không có kết quả tốt, thật đáng xấu hổ khi khiến mọi người trong thiên hạ cười nhạo nhà họ Doãn của chúng ta.”
Doãn Chi Nguyên càng tức giận, lạnh lùng ra lệnh: “Về thông báo với nhà họ Bạch để đến đồn cảnh sát nhận xác cô ta, sau này không được phép nhắc đến người này, họ Doãn nhà chúng ta chưa bao giờ có loại con gái phát điên như vậy, không được phép nhắc đến nó, không được phép rơi nước mắt vì nó.”
Phương Tiểu Ngọc khịt mũi, tức giận trả lời: “Sẽ không.”
Bạch Nhược Hi tiếp tục sánh vai đi về phía xe, mẹ cô nắm tay cô rất mạnh, lửa giận có thể truyền ra từ lòng bàn tay bà, cô biết lần này ba mẹ cô thực sự bó tay, thực sự thất vọng.
Cô có thể nghĩ đến sự sợ hãi và tuyệt vọng của Doãn Nhuỵ ở hố đất này vào thời điểm trước khi chết, và cô không biết mình có hối hận hay không.
Không được có suy nghĩ gây hại cho người khác, nhưng phòng thủ nhất định phải có.
Về vấn đề này, cô đã học được rất nhiều từ Doãn Nhuỵ.
Bạch Nhược Hi đã đưa cha mẹ của mình về nhà họ Doãn và an ủi họ, sau đó rời khỏi gia đình họ Doãn vào buổi tối.
Cô gọi lại cho Doãn Đạo nhưng vẫn không liên lạc được.
Sự lo lắng đã tràn ngập trong lòng.
Lúc đầu chỉ là lo lắng cho chồng, hiện tại lại còn lo lắng thêm cho một người nữa, thật không nghĩ là anh trai của cô lại không đáng tin cậy như vậy.
Đèn neon trên những con phố nhộn nhịp thật chói mắt.
Ô tô qua lại, dòng xe cộ không ngớt trên đường phố tấp nập, những chiếc ô tô đang đậu chậm rãi di chuyển, Bạch Nhược Hi chống tay vào vô lăng, với đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm chiếc xe trước mặt, trái tim cô cảm giác như lạc vào một hố đen tối tăm, không thể nhìn thấy tương lai.
Kiều Huyền Thạc đã mất tích nhiều ngày, điều đó đã ăn mòn mọi hy vọng của cô, nó dần trở thành nỗi tuyệt vọng và sợ hãi.
Sợ sẽ mất đi.
Nếu những ngày sau này chỉ còn lại cô và con sống thì cuộc đời cô còn ý nghĩa gì nữa?
Suy nghĩ, nhớ mong và đau đớn, những giọt nước mắt lặng lẽ chảy ra từ hốc mắt Bạch Nhược Hi, những giọt nước mắt trong suốt như pha lê nhấp nháy bất thường dưới ánh đèn vàng mờ ảo.
Nước mắt cô không ngừng trượt xuống cằm và chạm tới cằm cô, nhỏ từng giọt từng giọt xuống đùi cô.
Cô không biết đã lái ô tô được bao lâu, và mất bao lâu để về đến nhà trên đoạn đường này.
Bạch Nhược Hi cảm thấy sắp không nhịn được muốn tìm một nơi không có người để khóc, bất lực lấy điện thoại di động ra, cố nén giọng nói nghẹn ngào, bấm số điện thoại di động của A Lương.
Điện thoại được kết nối nhanh chóng, A Lương kính cẩn hỏi: “Cô ba, có chuyện gì sao?”
“Có tin tức gì từ anh ấy không?” Cô kìm chế cảm xúc sắp mất kiểm soát của mình và thảng thốt.
Giọng điệu của A Lương trầm mặc: “Không có, hiện tại Tổng thống rất coi trọng chuyện này, đã bí mật cử người đi điều tra, trong nước họ giờ không có đại sứ quán của chúng ta, quan hệ với giữa hai nước cũng rất căng thẳng nên tình hình không lạc quan.”
“A Lương, làm cho tôi một hộ chiếu có thể đến Khâu quốc, tôi sẽ đi tìm anh ba.” Bạch Nhược Hi từng lời rất nghiêm túc.
A Lương lập tức từ chối: “Không, cô ba, cô đi như thế này rất nguy hiểm, hiện tại chiến tranh đang đến gần, tình hình quốc gia của quốc gia đó cũng rất phức tạp, cô đi một cách hấp tấp như thế này sẽ rất nguy hiểm. Một khi có các chiến tranh vũ trang hoặc biểu tình…”
“Tôi sẽ tự bảo vệ mình.” Bạch Nhược Hi ngắt lời anh, không khỏi nghẹn ngào, dùng hết sức điều khiển xe vào lề đường, kích động cầu xin: “Tôi cầu xin anh, A Lương, tôi thật sự không thể đợi thêm được nữa, tôi không thể đợi được nữa, tôi phải đích thân đến gặp anh ba, dù sống hay chết, tôi cũng phải đích thân đi … Làm ơn, tôi biết rằng đất nước có cách để cho tôi vào được Khâu quốc.”
“Cô ba…” Giọng A Lương cũng trở nên buồn bã và hụt hẫng.
Bạch Nhược Hi lúc này không còn kiềm chế được nữa, nước mắt tuôn rơi, cô nhanh chóng lấy tay che miệng, nức nở cầu xin:” A Lương, tôi cầu xin anh, giúp tôi, anh để tôi tìm anh ấy, bắt tôi đợi lâu hơn tôi sẽ bị tra tấn tinh thần đến suy sụp …”
Không thể đáp ứng lời cầu xin của Bạch Nhược Hi, A Lương do dự.
Suy nghĩ hồi lâu, anh ta lẩm bẩm: “Ngày mai tôi sẽ hỏi Tổng thống, nếu được thì tôi đi cùng cô.”
“Cảm ơn anh, A Lương, cảm ơn anh.”
Sau khi cắt ngang cuộc gọi, Bạch Nhược Hi cất điện thoại đi, cô nằm trên vô lăng khóc thút thít, âm thầm khóc.
Ngày mai, nhất định phải bay đến Khâu quốc.
Dù nguy hiểm đến đâu, dù khó khăn đến đâu, cô cũng phải tìm được anh, tìm được cha của đứa trẻ.
——— Khâu quốc.
Trong một bệnh viện bình thường và thô sơ.
Chỉ có một số bác sĩ và y tá bận rộn, và có một hàng dài người đến khám bệnh.
Bởi vì phòng đông quá, hai bên hành lang cũng kê đầy giường, giữa hành lang chỉ có lối cho hai người đi qua.
Một chiếc giường bệnh bình thường, khăn trải giường trắng muốt phủ lên một người đàn ông đang ngủ, khuôn mặt tái nhợt, khuôn mặt tuấn tú hốc hác và thâm trầm, trên cằm lún phún râu.
Những đồ dùng cần thiết hàng ngày của bệnh nhân và một ấm đun nước được đặt trên bàn sau giường.
Người đàn ông vẫn đang truyền dịch nhỏ giọt trên tay, nhưng anh ngủ thiếp đi như thể anh sẽ không bao giờ thức dậy.( ơn giời anh ba còn sống) Lúc này, một y tá đi tới, đứng trước giường hỏi: “Người nhà của giường này đâu? Cô gái đã đi đâu vậy?”
“Đây rồi, tôi đây.” Một người phụ nữ xinh đẹp lao ra từ phòng nước trà, trên tay cầm một cốc nước mới được làm sạch, rất lo lắng: “Chị y tá, có chuyện gì vậy?”
“Tiền đặt cọc của bệnh nhân này đã sử dụng hết, lát nữa cô sẽ thanh toán tiền thuốc sau.” Cô y tá đưa tờ hoá đơn và quay người rời đi.
Lư Tiểu Nhã cầm tờ hoá đơn lên, khẽ cau mày rồi nhìn người đàn ông đẹp trai đang say ngủ trên giường bệnh, cáu kỉnh gãi gãi da đầu: “Thật là khó chịu, lại phải trả thêm tiền. Này, anh tỉnh dậy đi….”