CHƯƠNG 409: HÁCH NGUYỆT TÀN BẠO
Edit By Tsunami
Thấy Lam Tuyết bật cười, thái độ này của cô dã chọc giận Hách Danh Chấn, ông ta không khỏi nhíu mày, không vui mắng: “Nói nhiều lời với cô ta như vậy làm gì, một con đàn bà không giữ chữ tín chúng ta không cần phải tôn trọng.”
“Cái này mà cũng gọi là tôn trọng sao?” Lam Tuyết nhìn cha mẹ của Hách Nguyệt không còn lời nào để nói.
Đỗ Tân Lan nghe lệnh của chồng thì lập tức xoay người nói với hai bác sĩ phía sau: “Hai người mau đi kiểm tra cho 2 đứa nhỏ đi”
Nói rồi, Đỗ Tân Lan dường như nhớ tới điều gì liền nhìn về phía Lam Tuyết nói: “Đúng rồi, tôi quên không thông báo với cô, hôm nay chúng tôi sẽ mang hai đứa nhỏ trở về nhà họ Hách, tôi hi vọng cô chuẩn bị tâm lý, tôi cũng đã chuẩn bị cho cô một tờ chi phiếu, coi như đây là thù lao cô đã vì nhà họ Hách Chúng tôi mà sinh ra 2 đứa nhỏ.
Lam Tuyết hít sâu một hơi, từ 5 năm trước cô đã biết cha mẹ của Hách Nguyệt tự đại, cuồng vọng, thái độ của hai người họ có thể khiến cô phát điên.
Cô nói từng câu từng chữ: “Dựa vào cái gì mà nói chúng là con cháu nhà các người? các người có biết xấu hổ hay không vậy? tôi cảnh cáo các người không được chạm vào 2 đứa con của tôi, cũng đừng vọng tưởng sẽ cướp hai đứa nhỏ từ tay tôi, Hai đứa nhỏ không phải là con của Hách Nguyệt, Hách Nguyệt chỉ là tạm thời cho chúng tôi ở đây, sáng sớm ngày mai chúng tôi sẽ dọn đi.”
“Có phải là huyết mạch của Hách Gia hay không đợi bác sĩ kiểm tra một chút sẽ biết rõ.” Hách Danh Chấn lạnh lùng nói sau đó quay sang bác sĩ hạ lệnh: “Còn không mau đi?”
Bác sĩ lập tức tiến về phái hai đứa nhỏ.
Lam Tuyết tức giận đứng chắn trước mặt bác sĩ sau đó vội vàng xoay người nói với hai đứa nhỏ: “Bảo bối, mau quay về phòng của các con và khóa cửa lại.”
Hoan Hoan, Lạc Lạc bị dọa sợ lập tức nhảy từ trên sô pha xuống.
Mấy vệ sĩ lập tức tiến lên phía trước áp chế Lam Tuyết trên mặt đất trong khi 2 bác sĩ chạy lại bắt lấy hai đứa nhỏ.
Lam Tuyết tức giận hét lên: “Các người buông ra, mau thả bọn trẻ ra.”
“Mẹ cứu con, cứu con với mẹ ơi” hai đứa trẻ sợ hãi khóc lóc thảm thiết.
Lam Tuyết dùng hết sức bình sinh liều mạng giãy giụa nhưng càng phản kháng thì lại càng có nhiều vệ sĩ tới đè ép cô ở trên mặt đất.
Cô hận cha mẹ của Hách Nguyệt một thì lại càng hận Hách Nguyệt mười. Nếu không phải tên đàn ông kia cứ một mực muốn đem bọn họ tới đây thì ba mẹ con họ cũng sẽ không phải chịu đựng cuộc gặp mặt bất công này.
Đang lúc giằng co bỗng từ cửa truyền đến giọng đàn ông phẫn nộ gầm lên: “Buông bọn họ ra, lập tức dừng tay cho tôi và cút ra khỏi nhà tôi.”
Nghe thấy giọng nói của Hách Nguyệt, tất cả mọi người trong phòng đều hướng mắt về phía cửa lớn.
Hách Nguyệt thở gấp trực tiếp vọt vào trong phòng chạy nhanh về phía hai đứa trẻ, không nói hai lời liền nắm lấy cổ áo của bác sĩ xách lên sau đó hung hăng đấm vào mặt của bác sĩ.
Sau khi trực tiếp đẩy một bác sĩ ngã xuống đất anh liền xoay người đá vào bụng của tên bác sĩ còn lại.
Cú đá mạnh mẽ, hữu lực khiến bác sĩ lùi về phía sau vài bước va phải bàn trà.
Hai đứa trẻ nhìn thấy ba ba xuất hiện liền khóc nháo sau đó nhảy từ trên ghế sô pha xuống hoảng sợ chạy tới ôm đùi của Hách Nguyệt, trốn ở phía sau anh.
“Ba Ba cứu Hoan Hoan Lạc Lạc “Ba ba cứu con, bọn họ muốn tiêm bọn con huhu.
Hai cô bé vừa khóc vừa nói năng lộn xộn gắt gao ôm chặt chân của Hách Nguyệt không chịu buông ra.
Bảo bối ngoan, không khóc, có baba ở đây bọn họ sẽ không dám bắt nạt các con nữa. Hách Nguyệt ôn nhu an ủi sau đó cúi xuống lau sạch nước mắt trên mặt hai đứa trẻ.
Nhưng ngay sau đó hai đứa trẻ lại khóc thét lên nhìn về phía Lam Tuyết vẫn đang bị chế trụ trên nên đất nói: “Ba Ba, baba mau cứu mami.
Hách Nguyệt bế hai đứa trẻ xoay người đưa chúng vào phòng nhẹ giọng an ủi: “Bảo bối, ngoan ngoãn ở trong phòng đợi ba, không được ra ngoài nghe không?”
Nói rồi anh liền quay sang dặn dò bảo mẫu cùng vào phòng để chăm sóc hai đứa nhỏ. Sau khi từ trong phòng trẻ em đi ra, Hách Nguyệt cũng không có đi xuống đại sảnh mà hướng về phía Thư Phòng.
Sắc lặt của Hách Danh Chấn lúc này âm lãnh lạnh lùng, Đỗ Tân Lan cũng có chút nôn nóng nhìn sang Hách Danh Chấn.
“Con trai đã trở lại, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Hách Danh Chấn khinh thường hừ lạnh nói: “Có tôi ở đây, còn chưa tới phiên nó nói chuyện.”
Lam Tuyết lúc này cũng tiếp tục giãy giụa quát lên với vệ sĩ: “Buông tay, mau buông tôi ra”
Vài tên vệ sĩ không dám làm chủ mà chỉ yên lặng nhìn về phía Hách Danh Chấn cùng với Đỗ Tân Lan.
Hách Nguyệt đi vào trong thư phòng, chỉ chốc lát sau đã đi ra, lúc này trong tay anh có nhiều thêm 1 khẩu súng lục.
Nhìn thấy súng trong tay Hách Nguyệt, Sắc mặt của Hách Danh Chấn tối sầm lại tím tái như màu gan heo, Đỗ Tân Lan cũng bất giác lo lắng mở miệng: “Con trai, con muốn làm cái gì vậy? tại sao lại mang súng tới?”
Hách Nguyệt hoàn toàn không để ý tới lời nói của bọn họ, trực tiếp lên đạn sau đó nhằm thẳng về phía tên vệ sĩ đang áp chế Lam Tuyết, giọng nói lạnh lùng như ma quỷ đến từ địa ngục từng câu từng chữ cảnh cáo: “Mau buông cô ấy ra, nếu không tôi sẽ để cho các anh táng mạng ở nhà tôi.”
Ở Tịch Quốc tùy tiện đột nhập tư gia là tội lớn.
Hành vi đột nhập vào nhà dân này sẽ bị cho là hành vi làm nguy hại tới nhân thân cho nên ở Tịch Quốc đối với tội tự ý đột nhập vào nhà dân này sẽ bị xử phạt rất nặng nếu lúc này mà chủ nhà trực tiếp giết chết đối phương thì cũng được coi là một hành vi tự vệ.
Vài tên vệ sĩ nhìn súng trong tay Hách Nguyệt sợ tới mức lập tức thả lỏng tay Lam Tuyết ra, sợ hãi mà lùi lại hai bước.
Sắc mặt của Hách Danh chấn lập tức đen lại như than, ánh mắt sắc bén uy nghiêm mà khủng bố, ngữ khí giống như hầm băng lạnh lẽo, dùng giọng điệu uy nghiêm của người cha ra lệnh: “Mau buông súng trong tay của con xuống, con có biết hiện tại con đang dùng súng nói chuyện với ai không?!”
Được thả tự do, Lam Tuyết đột nhiên đứng dậy, lo lắng chạy tới bên người Hách Nguyệt, Hách nguyệt theo bản năng, đưa tay giữ chặt cánh tay Lam Tuyết kéo tới sau lưng mình.
Đứng ở sau lưng Hách Nguyệt, giờ phút này Lam Tuyết cảm thấy thật an toàn, nhưng cô lo lắng Hách Nguyệt không phải là cảnh sát, cũng không phải là quân nhân thì tại sao bên người lại có súng?
Nhưng cũng có thể là thẩm phán cũng được sử dụng súng. Dù sao thì cô vẫn rất lo lắng vì có thể đây là hành vi trái pháp luật.
Mặc kệ như thế nào thì hiện tại tâm tình của cô cũng được thả long thêm đôi chút, bởi vì trong tay của Hách Nguyệt có súng nên đoán chừng ba mẹ của anh cũng không dám cướp con bọn họ trong tình huông này.
“Con trai, mau buông khẩu súng xuống, con không thể làm như vậy đối với ba mẹ được, chúng ta tới đón hai đứa nhỏ về nhà chứ cũng không phải tới làm chuyện gì xấu xa”. Đỗ Tâm Lan ôn hòa khuyên bảo.
Hách Nguyệt nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng ánh mắt anh lúc này lại vô cùng âm lãnh, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên nhàn nhạt nghiêm giọng cảnh cáo: “Tôi cho các người 15 giây để rời khỏi nhà của tôi.”
Nếu như còn ở lại tôi sẽ khiến cho các người phải hối hận 1,2,3,4,5…. Sau khi đếm đến 5 giây, Hách Nguyệt lập tức lấy súng ra sau đó nhằm thẳng vào đùi của một vệ sĩ sau đó nhanh chóng chuẩn xác không chút do dự nổ súng.
“Bằng, Bằng, Bằng…”
Bao nhiêu tiếng súng vang lên là bấy nhiêu vệ sĩ bị trúng đạn. trường hợp này quá mức đột ngột, quá mức thảm thiết. Không ai có thể ngờ được rằng Hách Nguyệt lại thực sự ra tay.
Lam Tuyết cùng Đỗ Tân Lan bị tiếng súng dọa sợ sắc mặt trắng bệch, vội vã hét lên.
“A..a..a”
Người làm trong nhà sợ hãi ôm chặt lỗ tai ngồi xổm xuống trên mặt đất.
Những vệ sĩ không trúng đạn lập tức chạy nhanh ra bên ngoài trốn còn bác sĩ bên kia thì đã trực tiếp bị dọa tới mức tè cả ra quần không màng tất cả mà chạy.