CHƯƠNG 393: THỜI KỲ CHÁN GHÉT
A Lương lo lắng nuốt nước bọt: “Nói đến phương án thứ hai của triển khai chiến lược.”
“Được rồi, phương án thứ hai kia các người hãy xem xét xem còn vấn đề gì không?”
“Không …” Một số sĩ quan ngập ngừng muốn nói lại thôi, muốn nói lại không dám nói A Lương cũng rụt rè nói: “Không có vấn đề gì.” Kiều Huyền Thạc lập tức đóng tài liệu lại, đứng thẳng người, một tay đút túi nhìn những cấp dưới trước mặt, sắc mặt u ám, giọng điệu lạnh lùng uy nghiêm: “Nếu không có vấn đề gì thì tiến hành theo kế hoạch đã triển khai, ngày mai làm xong báo cáo để trình lên Tổng thống xem xét, và nếu được thông qua, nó sẽ được thực hiện ngay vào thứ Hai tới.” Mọi người lập tức đứng dậy, nghiêm trang đứng chào: “Rõ.”
“A Lương, gần đây Doãn Âm có khai báo gì không?”
“Không có, hoàn toàn không thể cậy được bất kỳ từ nào từ miệng cô ta.” Kiều Huyền Thạc nheo mắt suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi nói: “Bây giờ giữ cô ta lại cũng chẳng ích gì, hãy giao cho cảnh sát xử lý Khỏi tố cô ta hai vụ cố ý gây thương tích, và tội làm rõ rỉ bí mật quốc gia gây nguy hiểm cho quốc gia.”
“Rõ.”
A Lương cung kính đáp lại “Đi ra ngoài.” Kiều Huyền Thạc phủi tay, thu dọn tài liệu rồi chậm rãi đi ra ban công Các sĩ quan khác đều quay người rời đi, nhưng A Lương vẫn bất động trong văn phòng.
Anh theo bước của Kiều Huyền Thạc đến trước ban công, “Cậu ba, ông nội của cậu chúng ta nên xử lý như thế nào? Vẫn luôn giam lại cũng không phải là một giải pháp, ông ấy đã quá già quá rồi, nếu ở chỗ này xảy ra vấn đề gì sẽ càng rắc rối hơn.” Kiều Huyền Thạc im lặng và không nói gì Nếu ông nội anh cũng chuyển cho cảnh sát thì sẽ giết người là tội rất nặng, phụ tá sĩ quan Liễu là quân nhân, đó sẽ là tội phải xử tử Ông ấy đã quá già, lại có kết cục như thế này anh cũng không đành lòng “Cứ giam giữ đã.” “Dạ.” “Sức khỏe của ông ấy thế nào?”
“Ăn ngon, ngủ tốt, thể trạng bình thường, các bác sĩ quân y thường xuyên kiểm tra sức khỏe, ông ấy vẫn tập thể dục thường xuyên trong khu quân sự và thể chất cũng ngày càng tốt.”
Kiều Huyền Thạc rất bất lực, ông nội của anh rất chú trọng đến sức khỏe, một người đàn ông 0 tuổi với thân hình cường tráng như vậy chắc sẽ sống thêm được hai mươi năm nữa.
Nhưng ông ta đã lầm ở chỗ vì quá sợ chết và bị kẻ khác có dã tâm lợi dụng “Có tình hình gì của chú hai tôi gần đây không?”
A Lương thở dài nói: “Cậu ba, có lẽ chúng ta hoài nghi sai đối tượng, ông ta không có điều gì đáng ngờ, ông ta luôn có lịch trình làm việc và nghỉ ngơi đều đặn, mỗi ngày đi làm về lúc hai giờ Không có thói hư tật xấu, không hoạt động dư thừa Chúng tôi đã nghe lén điện thoại di động của anh ấy và cài đặt một thiết bị theo dõi trên đế giày da của ông ta, nhưng cũng không tìm thấy bất kỳ manh mối nào.”
Kiều Huyền Thạc im lặng, hai tay giữ lấy thành lan can ngoài ban công, nhàn nhạt dùng sức, cảm xúc càng ngày chìm xuống Im lặng một lát Anh phất tay: “Đi ra ngoài trước đi, tôi muốn yên tĩnh.”
Việc công sự đã đủ phiền lòng, và bây giờ ngay cả Bạch Nhược Hi cũng làm cho anh tâm phiền ý loạn.”
A Lương đáp lại: “Rõ.” Ngay khi A Lương quay người rời đi, Kiều Huyền Thạc đột ngột quay lại và gọi anh ta: “A Lương …”
“Có.” A Lương nhanh chóng quay người lại đối mặt với Kiều Huyền Thạc: “Cậu ba, còn có việc gì dăn dò sao?”
“Cậu …” Kiều Huyền Thạc do dự mấy giây, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Cậu vẫn thường xuyên gặp y tá đó bao lâu một lần?”
“Khi được hỏi về bạn gái, mặt A Lương đỏ bừng, đôi mắt bẽn lẽn cụp xuống, anh cười ngượng ngùng nói:” Mỗi ngày đều gặp, nếu cô ấy đi làm ca đêm, tôi sẽ đưa cô ấy đi làm vào buổi sáng, nếu cô ấy làm việc buổi sáng, thì tôi sẽ đón cô ấy sau khi tan sở vào buổi tối.”
“Cô ấy sẽ không cảm phiền chứ?” Kiều Huyền Thạc nghi ngờ hỏi A Lương ngay lập tức không hiểu gì nhìn Kiều Huyền Thạc đầy lo lắng: “Tại sao cô ấy lại làm phiền? Tôi đối với cô ấy rất tốt, cô ấy vui vẻ còn không kịp, hơn nữa, chúng tôi vừa mới bắt đầu, đang là giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt.” “Kết hôn rồi, còn được tính là yêu đương cuồng nhiệt không?”
“Không tính.”
“Vậy thì…”
Kiều Huyền Thạc muốn hỏi lại, chị A Lương chính là chuyên gia tâm lý tình cảm, EQ của A Lương cao hơn anh, anh hiện giờ bất lực, chỉ biết hỏi ý kiến người khác: “Sau khi kết hôn xong có phải sẽ phát sinh những giai đoạn chán ghét nhau không?”
“Cũng còn tùy, tôi chưa lập gia đình nên không thể trả lời câu hỏi này”
“…” Kiều Huyền Thạc im lặng, trong lòng không chắc chắn.
Chuyện gì đã xảy ra với anh và Nhược Hi?
Rõ ràng có rảnh cũng không muốn gặp mặt, chỉ là ngại phiền phức?? Ngay khi Kiều Huyền Thạc đang tự hỏi, A Lương đã cố gắng nín cưới và đột nhiên nói: “Là mợ ba không muốn gặp cậu sao?”
Bị nhìn thấu tâm trạng, khuôn mặt của Kiều Huyền Thạc lập tức trở nên tối sầm, lạnh lùng ném một câu: “Ra ngoài.”
“Vâng.” A Lương nhìn gương mặt u ám như mây đen bao phủ của anh, kìm nén cười đến mức có thể bị nội thương.
Sau đó lập tức quay người và rời đi.
Khi cô ra ngoài, anh tiện tay đóng cửa lại.
Kiều Huyền Thạc đứng trước ban công, ánh nắng phản chiếu vào phòng, ngay trước mặt anh, ánh nắng buổi chiều không còn nóng nữa nhưng mà vẫn còn rất chói chang.
Thế nhưng trong lòng anh rất u ám. Liệu có phải do vừa nhận anh trai mới, sống chung với nhau nên rất vui sướng nên không quan tâm đến anh nữa? Bên ngoài văn phòng.
A Lương vừa đóng cửa lại thì một bóng dáng quen thuộc đột nhiên đi tới trước mặt, lúc nhìn thấy Bạch Nhược Hi, anh ta lo lắng bước tới, “Mợ ba, sao mợ lại ở đây?”
Mợ ba?
Có vẻ như A Lương đã biết răng cô và Kiều Huyền Thạc chưa ly hôn.
Bạch Nhược Hi khẽ cười: Tôi đến gặp anh ba, anh ấy có ở trong đó không?”
“Có, nhưng làm thế nào mợ vào được đây?” A Lương rất tò mò.
Bạch Nhược Hi thắc mắc: “Tôi cũng không biết, khi tôi ở cửa xuất trình chứng minh thư, người lính ở cửa kiểm tra bằng máy quét cho tôi rồi anh ta cho tôi vào.”
A Lương không thể không mỉm cười, và gật đầu như thể hiểu: “Cậu ba có lẽ ra nhập thông tin về danh tính của mợ vào hồ sơ gia đình của anh ấy.”
Bạch NHược Hi chợt hiểu ra.
Đối với khu vực quân sự được canh phòng chặt chẽ, người dân muốn vào đây phải trải qua vô số lịch hẹn, thông báo, lịch trình Hầu hết mọi người không thể vào văn phòng trừ khi họ là những người thân trong gia đình “Anh ba có ở đây không?”
“Có ở đây, đang ở bên trong kia.” A Lương cười nói lẩm bẩm: “Nhưng tôi khuyên mợ nên cẩn thận một chút, sắc mặt của câụ ba không tốt lắm.” Bạch Nhược Hi không khỏi che miệng, cúi đầu cười, cô gọi điện đến đã khiến anh khó chịu rồi, cô biết anh đang rất tức giận, mặc dù biết rõ anh sẽ tứ giận nhưng cô vẫn muốn chọc giận anh “Không sao đâu, tôi sẽ đi gặp anh ấy.”
“Để tôi thông báo giúp mợ.”
“Không cần đâu.” Bạch Nhược Hi nhanh chóng từ chối, và bước đến văn phòng.
Cô bình tĩnh lại và gõ cửa Trong chốc lát, giọng nói uy nghiêm của Kiều Huyền Thạc từ bên trong vọng ra: “Mời vào.”
Bạch Nhược Hi cẩn thận mở cánh cửa ra Bên trong văn phòng sáng sủa và rộng rãi, rất hoành tráng, và trang trọng Bạch Nhược Hi buông tay, đóng cửa lại và chậm rãi bước vào Kiều Huyền Thạc đang đứng trước ban công, quay lưng lại với cô, tay đút túi quần, trông rất cô đơn.
Cô vẫn im lặng và cẩn thận từng bước tiến đến gần anh Khi tiến đến gần phía sau Kiều Huyền Thạc, giọng điệu của anh rất xa cách mang theo mệnh lệnh nghiêm khắc: “Có chuyện gì, nói đi.”
Bạch Nhược Hi đột ngột dừng lại, nặn ra nụ cười rồi chậm rãi vươn tay ôm lấy eo và bụng của anh, từ bên hông anh đi qua chuẩn bị ôm anh Nhưng trong tích tắc, Bạch Nhược Hi cảm thấy cổ tay đau nhói
“Á!