Chương 316
Hai người đi tới, mỗi người một bên nắm chặt tay Trần Tịnh, đôi mát đỏ bừng mừng rỡ.
“Tiểu Thạc, Hạo Hạo, mẹ cứ tưởng sẽ không còn được gặp lại các con nữa” Nói rồi, nước mắt chậm rãi lăn xuống từ đôi mắt Trần Tịnh, Kiều Huyền Thạc vội vươn tay, ngón tay thon dài dịu dàng lau đi giọt nước mắt của bà, “Đừng khóc, bây giờ bọn con đang ở ngay trước mặt mẹ rồi, không sẽ rời đi đâu”
*Ừm ừm’ Trần Tịnh mím môi gật đầu, nhìn qua hai người, chau mày: “Anh Cả các con đâu?”
Hai người nhất thời im lặng không lên tiếng, liếc nhau, rồi cười cứng ngäc nhìn Trần Tịnh, Kiều Huyền Hạo mở miệng trước: “Mẹ, bọn con chưa thông báo cho anh Cả, anh ấy rời nhà rồi”
“Mau, gọi điện thoại cho nó đi, mẹ có chuyện rất quan trọng phải nói với nó.’ Trần Tịnh căng thẳng đến nỗi ngón tay run rẩy, nhưng phản ứng của bà khiến Kiều Huyền Thạc hiểu rõ suy nghĩ của bà, tâm tình rất phức tạp.
“Mẹ, con hiểu mẹ lo gi, anh Cả đã biết rồi.”
“Nó biết rồi? Nó biết cái gì?” Trần Tịnh hồi hộp nhìn Kiều Huyền Thạc.
“Biết chuyện chị dâu”
Trần Tịnh thở phào một hơi, nhắm mắt lại hít sâu, cơ thể bà con hơi run rẩy, có thể nhìn ra bây giờ bà đang rất sợ, nhưng tỉnh lại vẫn tìm Kiều Huyền Bân trước tiên, trong lòng bà vẫn đặt con của mình ở vị trí thứ nhất.
Bà thở dài một tiếng, thì thầm: “Người phụ nữ đó quá kinh khủng, Dương Dương không phải con trai của Huyền Bân, cô ta có lỗi với Huyền Bân, bởi vì mẹ ám hiệu với Huyền Bân một chút, cô ta liền… liền…”
Trần Tịnh đột nhiên kích động run rẩy, sợ hãi đến nỗi đổ mồ hôi trán.
*Mẹ, đừng suy nghĩ, đừng sợ, bọn con biết, bọn con biết hết mà, bây giờ em Ba đang dốc sức truy nã Doãn Âm rồi” Kiều Huyền Hạo an ủi.
Cô không nói gì, Kiều Huyền Thạc đột nhiên cúi mặt xuống, cô bị dọa vội tránh ra sau, hai tay nhanh chóng chống lên bộ ngực anh, nhỏ giọng hỏi: “Anh Ba, anh muốn làm gì?
“Là em ra hiệu với anh mà”
Bạch Nhược Hy lập tức sực tỉnh, vô cùng lúng túng, hạ giọng nói: ‘Em không có ý này, bây giờ đã là lúc nào rồi, em nào có tâm trạng mà thân mật với anh chứ.”
“Vậy em kéo ngón út của anh là có ý gì?”
Kiều Huyền Thạc cười đắng chát một tiếng, ngồi thẳng người lại, nghiêng đầu nhìn cô hỏi.
Bạch Nhược Hy thấm giọng, nét mặt ấm áp: “Em muốn hỏi anh một câu, kéo anh là để anh biết em gọi anh thôi”
Kiều Huyền Thạc mỉm cười không nói câu nào, Giờ phút này Bạch Nhược Hy chỉ muốn tìm cái hang nào đó để chui vào, tự mình hẹn mà lại còn quên.
Cô điều chỉnh tâm trạng, chậm rãi hỏi: “Anh Ba, em có một câu nghĩ mãi mà không rõ”
“Ừm, em nói đi”
“Anh cả thật sự yêu Doãn Âm sao? Em cảm thấy rất lạ từ lần tự sát trước.”
“Có gì lạ chứ?”
“Nếu như anh Cả đau khổ muốn chết, vậy có rất nhiều cách chết, gọn gàng dứt khoát còn nhanh chóng, nhưng anh ấy lại lựa chọn cứa mạch máu tự sát, cách này hiệu quả chậm, tỉ lệ tử vong thấp, hơn nữa còn dễ bị phát hiện”“
Kiều Huyền Thạc cười đáng chát, cúi đầu xuống, tay day trán, rất bất đắc dĩ chậm rãi nói: “Em thấy chết sao mới nhanh?”
“Không phải, em đang nghĩ, anh Cả biết rất rõ Dương Dương không phải con của anh ấy, cũng biết Doãn Âm ngoại tình, vậy mà anh ấy có thể dễ dàng tha thứ, lừa mình dối người cũng được, còn tự sát vì loại chuyện này. Em cứ cảm thấy anh ấy rất mâu thuẫn, nếu như đổi lại là em, sẽ không tha thứ cho đối phương ngoại tình, dù có yêu cũng không cách nào tha thứ cho việc đối phương ngoại tình bao năm còn bắt mình nuôi không một đứa con trai.”
Kiều Huyền Thạc thở dài một tiếng, nghiêng đầu nhìn Bạch Nhược Hy: “Em đang nghĩ ngờ điều gì?”
“Em nghỉ ngờ sự khác lạ của con trai, khi còn bé em và anh Cả vân rất tốt, nhưng càng lớn thì càng xa lạ, đến bây giờ, thậm chí còn chẳng có chút tình anh em nào, em cảm thấy anh ấy đã thay đổi, trở nên rất lạ lãm, tư duy hành động và suy nghĩ cũng không giống người thường”
Kiều Huyền Thạc ngi lời của Bạch Nhược Hy, im lặng không nói gì, tựa lưng vào ghế không nhúc nhích nhìn trần nhà Ánh nắng buổi sáng rất ấm áp.
Ánh sáng chiếu vào từ ban công, cả căn phòng tràn ngập ánh sáng ấm áp.
Cửa bị gõ.
Bạch Nhược Hy đang dùng nước nóng lau mặt và tay cho Trần Tịnh, nghe thấy tiếng gõ cửa, cô liền trả lời: “Mời vào”
Cửa bị đẩy ra, Doãn Nhụy mang theo lãng hoa và hoa quả đi đến, cô ta phát huy tâm trạng vui vẻ mừng rỡ vô cùng giỏi.
Cô ta đi thẳng đến chỗ Trần Tịnh: “Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi ạ, quá tốt rồi, cô có biết trong khoảng thời gian cô hôn mê, cháu cũng lo lắng nhiều lắm không”
Nhìn thấy Doãn Nhụy, Bạch Nhược Hy lập tức xụ mặt, chậm rãi ném khăn mặt vào chậu, bê chậu đi đến phòng vệ sinh.
Đúng lúc Kiều Huyền Thạc đi sắp xếp bữa ăn dinh dưỡng bổ người cho chị Tịnh, tự mình đến chợ bán thức ăn mua nguyên liệu, mà Kiều Huyền Hạo lại bị bác sĩ gọi đi giải thích phẫu thuật laser chữa mặt.
Doãn Nhụy để rổ hoa quả và hoa xuống, lặng lẽ lườm Bạch Nhược Hịy, rồi lập tức ôn hòa ngồi vào bên cạnh Trần Tịnh, tươi cười nắm chặt tay bà: “Cô ơi, bây giờ cô đã đỡ hơn chưa ạ?”
Trần Tịnh nhã nhặn trả lời: “Đỡ hơn rồi, cám ơn cháu có lòng đến thăm cô.”
“Cô khách sáo quá ạ, khoảng thời gian cô hôn mê, gần như ngày nào cháu cũng cùng Huyền Thạc tới thăm cô, hi vọng cô mau chóng tỉnh lại. Tấm lòng của cháu…”
Trần Tịnh vội cười cho có ngắt lời: “Cám ơn cháu nhé, cháu Doãn.”
“Cô gọi cháu là Tiểu Nhụy là được, cháu Doãn khách sáo quá ạ” Doãn Nhụy lấy lòng để tay Trần Tịnh xuống, vội vàng đi đến bên rổ hoa quả: “Cô ơi, cháu chuẩn bị hoa quả ướp lạnh cho cô đây ạ”
“Không cần đâu: Trần Tịnh khách sáo từ chối.
Doãn Nhụy lấy quýt ra khỏi rổ hoa quả, bóc vỏ: “Cô đừng khách sáo”
Lúc này, Bạch Nhược Hy đi ra từ phòng vệ sinh, không nhìn cô ta, giọng lạnh băng vội nói: “Muốn ăn thì cô tự ăn đi, chị Tịnh vừa tỉnh lại, cần ăn đồ lỏng.”
Doãn Nhụy khẽ giật mình, bị Bạch Nhược Hy mắng, không khỏi nhíu mày, nheo đôi mắt lạnh lẽo nhìn về phía cô, cắn răng, không nhúc nhích Bạch Nhược Hy đi đến bên giường Trần Tịnh, chậm rãi nhìn về phía Doãn Nhụy, điềm tĩnh hỏi: “Chị Tịnh vừa tỉnh lại, anh Hai anh Ba cũng chưa nói cho người nhà, cô nhận được tin chạy tới nhanh như vậy, lần này là mua chuộc bác sĩ hay y tá vậy?”