Chương 278: Thư tình gửi muộn hơn mười năm
Trong tờ giấy, những chỗ có chữ “anh hai” đều có vết bút xóa, Kiều Huyền Thạc biết những chỗ này phải là “anh ba”.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, thật sự rất đẹp, ánh nắng tươi sáng, nhưng em không muốn ra khỏi nhà dù chỉ một bước. Bởi vì đi đâu cũng sẽ không được nhìn thấy bóng dáng của anh ba nữa. Chỉ khi em ở lại phòng một mình, yên lặng hưởng thụ sự cô độc thì anh ba mới dễ dàng xuất hiện trong đầu em.
Hiện giờ em đang rất mê mang, càng ngày anh càng cách xa em, xa đến nỗi em không nhìn thấy anh, không chạm được đến anh nữa.
Em không biết nên tiếp cận anh như thế nào.
Em từng hận thời gian, khiến tuổi của anh và em cách xa nhau tận năm năm.
Em tiểu học, anh đã lên cấp hai rồi.
Em vừa mới lên cấp hai, anh lại sắp thi đại học, Em hận mình không có cái đầu thiên tài, không thể học vượt để cùng lớp với anh, cùng trưởng thành với anh.
Em hận tất cả những nữ sinh vây quanh anh, hận mình không có dáng người quyến rũ hấp dẫn ánh mắt của anh.
Anh ba, em không dám nói cho anh biết, đáy lòng em cất giấu một bí mật nho nhỏ.
Mỗi buổi tối mùa hè khi anh lên cấp ba, em đều trốn vào phòng anh, bò lên giường của anh, hôn trộm anh như một tên trộm.
Cả đời này em sẽ không quên mùi vị làm kẻ trộm, nhưng trong lòng lại ngọt như đường, trái tim đập nhanh như có thể nố tung bất cứ lúc nào ấy.
Em chờ mong sau này có thể sinh thật nhiều con với anh Hi vọng mỗi ngày được anh ôm đi vào giấc ngủ, sáng sớm được tỉnh dậy trong vòng tay của anh.
Hi vọng mỗi khi mặt trời mọc hay mặt trời lặn, em đều có thể nắm tay anh, cùng anh nhìn thời gian tốt đẹp trôi đi.
Hi vọng…
Nắm lấy tay anh, sống chết không rời Đọc đến câu cuối cùng, mắt Kiều Huyền Thạc đỏ hoe, tâm trạng không thể bình tĩnh lại được.
Anh mím môi, vui mừng khẽ nở nụ cười, gấp tờ giấy lại thật cẩn thận, cất vào trong túi áo.
Anh chống khuỷu tay lên cửa sổ xe, ngón tay thon dài nhẹ nhàng sờ môi, nở một nụ cười ngọt ngào từ tận đáy lòng.
Thì ra, nụ hôn đầu của anh đã bị trộm từ lâu, mà anh vẫn hồn nhiên không biết.
Nhưng theo lời trong nhật ký: “Nếu anh không có bạn gái, nhất định em sẽ chủ động theo đuổi anh”
Anh không đợi được, đợi mười năm vẫn chưa đợi được cô theo đuổi.
Anh trầm tư một lát, sau đó lập tức đeo đai an toàn, khởi động xe đi ra ngoài Bạch Nhược Hy ngồi xe taxi về khu nhà Bình Yên.
An Hiểu vẫn đi theo cô suốt cả đoạn đường.
Bạch Nhược Hy đẩy cửa ra, toàn thân không còn chút sức lực nào ngồi xuống sô pha, co hai chân lên rồi từ từ nằm xuống sô pha nghỉ ngơi Cứ nghĩ đến dì Thu, trái tim cô lại đau như cắt.
Cơ thể suy yếu vô lực, không còn thời gian rảnh rỗi mà đón tiếp An Hiểu.
An Hiểu khoanh tay trước ngực, nhíu mày, nhìn bốn phía với vẻ mặt ghét bỏ, nói chậm rãi: “Nhược Hy, đây là nơi con ở sao? Bây giờ tốt xấu gì con cũng là tổng giám đốc của tập đoàn Vĩnh Hằng, căn phòng này còn kém cả nhà bếp của nhà họ Kiều, quá keo kiệt”
“Trong tủ lạnh có đồ uống, mẹ cứ tự nhiên” Bạch Nhược Hy vô lực nói, cảm thấy cơ thể rét run, cọ sát hai vai, co ro rúc vào sô pha.
An Hiểu đi đến tủ lạnh, mở ra, nhìn với vẻ mặt ghét bỏ, cuối cùng lấy ra một chai sữa bò”
Bà ấy vừa chọc chai sữa bò vừa đi đến chỗ Bạch Nhược Hy, ngồi xuống ghế sô pha đơn, uống một ngụm sữa bò rồi hỏi: “Nhược Hy, chuyện vừa nãy mẹ nói với con, con thấy sao?”
Bạch Nhược Hy hít sâu một hơi, nhắm chặt mắt lại, mệt đến nỗi muốn ngủ luôn.
Giọng nói không còn một chút sức lực: “Con không có ngần ấy tiền”
“Tập đoàn của con lớn như vậy, sao lại không cớ?”
“Công ty mới thành lập hơn nửa năm, dù bây giờ đang bắt đầu kiếm tiền, nhưng tài chính vẫn khan hiếm, con không lấy ngần ấy tiền ra ngay được.”
An Hiểu nhíu mày thật chặt, thở một hơi thật dài: “Haiz… cực khổ nuôi lớn con gái, trả giá nhiều như vậy, cuối cùng cũng chẳng được báo đáp cái gì. Chỉ có yêu cầu nho nhỏ cũng không chịu hỗ trợ, thôi, coi như tôi phí công nuôi cô vậy”
Khổ nhục kế của An Hiểu khiến trong lòng Bạch Nhược Hy cực kỳ bất an.
Dù cô có hận người phụ nữ này đến đâu, nhưng dù sao bà ấy cũng là mẹ của cô, mẹ ruột đã mang thai cô mười tháng mới sinh ra cô.
Bạch Nhược Hy mở mắt ra, ngồi dậy cực kỳ khó khăn, đứng lên đi về phòng An Hiểu nhìn bóng dáng của cô, trong lòng cực kỳ vui vẻ.
Hai phút sau, Bạch Nhược Hy đi ra khỏi phòng, cầm trong tay một tờ séc.
Cô đi đến trước mặt An Hiểu, đưa cho bà ấy, giọng nói yếu ớt: “Đây là một nghìn không trăm năm mươi tỷ con thẳng được trên du thuyền, giờ đưa hết cho mẹ”
An Hiểu chau mày: “Mẹ cần một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ, một nghìn tỷ làm sao đủ được?”
Bạch Nhược Hy cảm thấy đầu mình đau như sắp nổ tung, vừa buồn bực lại vừa vô lực trả lời một câu: “Rốt cuộc mẹ có lấy không?”
An Hiểu không cam tâm tình nguyện nhưng vẫn nhận lấy tấm séc trong tay Bạch Nhược Hy Bạch Nhược Hy như trút được gánh nặng, rũ mắt xuống từ từ ngồi xuống sô pha.
An Hiểu liếc tấm séc một cái rồi cất vào ví Bà ấy quay đầu lại nhìn Bạch Nhược Hy, cảm thấy tinh thân cô không được tốt, sắc mặt rất tái nhợt, có vẻ cực kỳ suy yếu mỏi mệt.
Bà ấy an ủi nói: “Dì Thu mất rồi, không ai muốn cả, đừng đau buồn quá, nghỉ ngơi một chút đi”
Bạch Nhược Hy bất lực nói: “Mẹ, nấu giúp con một bát mì được không?”
An Hiểu dừng một chút, nhíu mày lại, cúi đầu nhìn móng tay mình mới làm không lâu, vội vàng lấy điện thoại ra vào app: “Mẹ nấu không ngon, để mẹ đặt một suất cho con. Con muốn ăn mì gì?”
Bạch Nhược Hy cười chua xót, hốc mắt bắt đầu ươn ướt, mũi cay xè, nụ cười cứng đờ trông còn khó nhìn hơn là khóc.
Tuy An Hiểu sinh ra cô, nuôi dưỡng cô, nhưng tình thương của mẹ thì gần như đã bị diệt sạch.
Hơn một nghìn tỷ vẫn không đổi được một câu hỏi han yêu thương của mẹ.
Hơn một nghìn tỷ, không đối được một bữa cơm trưa mẹ nấu.
Bạch Nhược Hy chậm rãi đứng lên, đi vào phòng, để lại một câu: “Tùy mẹ, con về phòng nghỉ ngơi. Lúc nào mì được giao đến thì mẹ gọi con một tiếng”
An Hiểu lập tức gọi lại: “Nhược Hy, con đừng ngủ, đợi mì giao đến thì con tự ra nhận đi, mẹ về trước đây”
Bạch Nhược Hy đột nhiên dừng chân, cơ thể cứng đờ vẫn không nhúc nhích.
Từng giọt nước mắt rơi xuống lã chã, trong lòng cô vẫn luôn tự hỏi bản thân, đây là mẹ ruột của cô sao? Đây rốt cuộc có phải mẹ ruột của cô không?