Chương 263:
Kiều Huyền Thạc từ từ nhằm mắt lại, ôm chặt cơ thể suy yếu của Bạch Nhược Hy.
Thật ra anh đã không ngủ suốt một đêm rồi. Sau khi nhường giường cho Bạch Nhược Hy, anh ngồi trong phòng khách suốt một đêm, vừa lo sẽ có nguy hiểm rình rập, nhưng lại càng lo Bạch Nhược Hy sẽ chạy đi xem mặt trời mọc với Doãn Đạo.
Sau khi nằm xuống, ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người cô, anh trở nên bình tĩnh hơn nhiều. Cảm giác đã lâu không được thỏa mãn này cũng nhanh chóng tràn đầy trái tim anh, Bạch Nhược Hy ngủ không được yên ổn cho lắm, không còn con chính là nỗi đau cực lớn đối với cô.
Trong lúc ngủ mơ cô lại nỉ non: “Đừng đi, đừng đi”
Mặc dù đã năm trong ngực anh, cô vẫn cứ bất an như vậy.
Kiều Huyền Thạc lập tức hiểu ra, anh không phải là người cô nói đừng đi, mà là đứa bé.
Cánh tay anh hơi dùng sức một chút, ôm đôi vai mảnh khảnh của cô càng chặt hơn.
Đầu anh cúi gần cô, khẽ hôn nhẹ lên trán của cô, sau đó anh nhằm hai mắt lại, hô hấp trở nên hỗn loạn. Anh hé đôi môi mỏng ra, tự dẫn vặt mà lẩm bẩm một câu rất nhỏ và đứt quãng: “Anh xin lỗi”
Biển rộng cuồn cuộn, du thuyền tiếp tục di chuyển.
Cô từ từ đứng dậy, đi về phía tủ quần áo, cầm quần áo mới và khăn giấy đi vào nhà vệ sinh.
Do tay cô còn bị băng bó nên cô đành tắm rửa gội đầu bằng một tay.
Kiều Huyền Thạc bưng đồ ăn đi vào phòng, không thấy Bạch Nhược Hy nằm trên giường, anh lập bước đặt đồ ăn xuống, đi đến trước cửa kính mờ, nghiêng người với cửa, mắt nhìn đi nơi khác, giọng nói vừa uy nghiêm vừa phẫn nộ, ” Nhược Hy, em đang tắm rửa trong đó sao?”
“Vâng” Bạch Nhược Hy lại bắt đầu căng thắng, trả lời bằng giọng yếu ớt: “Em đang tắm rửa”
Giọng Kiều Huyền Thạc lại càng nghiêm khắc hơn một chút: “Tay của em chưa được động vào nước”
“Em biết, em không chạm tay vào nước đâu ”
“Bây giờ em vẫn còn rất yếu, tắm rửa một mình lỡ bị cảm lạnh thì sao? Lỡ bị té xỉu thì làm sao? Mau mở cửa cho anh vào”
Bạch Nhược Hy sợ tới mức nhanh chóng tắt nước đi, kéo khăn tắm quấn lên người, hoảng sợ nhìn về phía cửa, khẩn trương nói: “Không cần, em không phải trẻ con, em biết cơ thể của mình thế nào”
“Mở cửa ra” Kiều Huyền Thạc ra lệnh.
Cô chỉ đi tắm thôi mà, anh ta có cần phải căng thẳng như vậy không?
“Em… em tắm xong rồi” Bạch Nhược Hy trả lời anh, rồi lập tức tìm quần áo mặc lên người Một lát sau, cửa mở ra, Bạch Nhược Hy rũ đầu đi từ bên trong ra, tóc ướt nhỏ giọt, mặt đỏ ửng, không dám nhìn Kiều Huyền Thạc, sợ mình sẽ không chịu nổi ánh mắt uy nghiêm mà khí phách của anh.
Cô im lặng đi qua mặt Kiều Huyền Thạc, mùi hương nhàn nhạt xông vào mũi chui vào hô hấp của người đàn ông. Anh rũ mắt, nhìn gương mặt xinh đẹp diễm lệ của Bạch Nhược Hy, thấy khó có lúc mặt cô hồng hào như bây giờ.
Có lẽ là do cô tắm nước nóng, hoặc có thể là do cơ thể cô đang dần khỏe lên.
Kiều Huyền Thạc không nói gì, khi cô đi qua, anh xoay người đi vào nhà vệ sinh.
Bạch Nhược Hy đi đến trước bàn uống nước, thấy đồ ăn phong phú đặt trên bàn, lập tức cảm thấy đói bụng.
Cô vừa mới ngồi xuống, Kiều Huyền Thạc đã lo lắng đi từ phòng vệ sinh ra, tay cầm máy sấy đi đến bên cạnh Bạch Nhược Hy, kéo tay cô lên.
“Anh ba..” Bạch Nhược Hy sợ hãi mất kiểm soát, bị anh kéo đi ngồi xuống giường. Cô vừa ngước mắt lên thì đã thấy anh cảm điện, bật máy sấy lên sấy tóc cho cô.
Lời muốn nói bị nghẹn trong cổ họng.
Năm ngón tay thon dài của anh mơn trớn trên tóc cô, tiếng máy sấy vù vù vang lên trên đỉnh đầu cô, gió ấm áp thoải mái thổi bay sợi tóc của cô.
Một dòng nước ấm vô hình chảy qua nơi mềm mại nhất trong trái tim Bạch Nhược Hy, sợi dây căng thẳng kia bị gió thổi bay tán loạn.
Cô cứng người bất động, nhưng lúc này lại cực kỳ cảm động.
Người đàn ông này vẫn luôn tính tình không tốt, thái độ không tốt, lạnh lùng đến nỗi người ta sợ hãi, nhưng lần nào cũng khiến lòng cô ấm áp như vậy. Lần nào anh cũng làm cô cảm động đến nỗi không có chỗ dung thân.
Giờ phút này, lòng cô đang rất loạn Cho dù thái độ của anh có lạnh lùng đến đâu cũng không che nổi trái tim dịu dàng của anh.
Tóc của cô trên tay anh dần khô đi, lòng cô cũng dân dần mềm hơn.
Bồng dưng, cô lại như phát điên, giang hai tay ôm lấy eo anh, đầu dính sát vào ngực anh, nhắm mắt lại hít sâu một cái. Cô sợ mình sẽ bị anh đẩy ra một cách thô lỗ, sợ anh sẽ nói ra những lời lạnh nhạt làm tổn thương lòng tự tôn của cô. Nhưng hiện giờ cô không nghĩ được nhiều như vậy, cô chỉ muốn ôm chặt lấy anh mà thôi.
Trong phút chốc, cơ thể Kiều Huyền Thạc cứng lại Cái tay đang sấy tóc cho cô cũng dừng lại, thất thần và vẫn không nhúc nhích, lồng ngực không ngừng phập phồng, thở dốc ra, nóng nảy. Ngón tay anh chậm rãi bấm tắt máy sấy, tiếng gió thổi cũng ngừng lại.
Anh cúi đầu xuống nhìn cái đầu có mái tóc đen tuyền đang kề sát vào bụng mình, cảm nhận được cô ôm thật chặt, anh nuốt nước miếng, trái tìm lại khẽ đau Thời gian như dừng lại ở khoảnh khắc này, không khí im lặng trở nên áp lực, không khí như loãng ra.
Một lúc thất lâu sau, cô vẫn không định buông anh ra.
Kiều Huyền Thạc hỏi bẵng giọng điệu lạnh nhạt: “Có ý gì?”
Bạch Nhược Hy mím môi, nhằm mắt lại, mũi cay xè, vừa khẩn trương lại vừa bức thiết mở miệng lẩm bẩm: “Nếu em không phải con gái của Ánh Hoa, liệu chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu không?”
Kiều Huyền Thạc cười chua xót, châm chọc hỏi lại: “Em lại muốn chơi trò gì nữa thế?”
“Xin lỗi, anh ba” Giọng Bạch Nhược Hy vừa sạn vừa nghẹn ngào, cực kỳ tủi thân: “Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…”
Cô nỉ non, càng nói lại càng nghẹn ngào, sau tiếng xin lỗi cuối cùng thì khóc thành tiếng do cối lòng tan nát, ôm chặt lấy eo anh không chịu buông ra, nức nở đến nỗi cơ thể khẽ run nhẹ.
Con đã không còn nữa, cô mới biết được hạnh phúc thuộc về mình ngày càng trở nên ngắn ngủi, cuối cùng vụt khỏi tầm tay của mình, làm cho cô biết mình không còn cơ hội nào nữa.
Kiều Huyền Thạc ném máy sấy trong tay.
lên giường, rồi đưa tay ra sau lưng gỡ tay cô ra. Bạch Nhược Hy thấy thế thì càng ôm chặt anh hơn, dụi đầu vào người anh, nghẹn ngào: “Em có lỗi với anh, cũng có lỗi với con của chúng ta, em rất hận bản thân mình… hận bản thân mình lắm. Tại sao em lại là con gái của An Hiểu, tại sao lại để người khác phá hỏng hạnh phúc của mình, em… rất hận bọn họ..”