Sáng sớm, ánh sáng mặt trời vẫn rải
xuống ban công như xưa giờ.
Làn gió nhẹ thật sảng khoái và dễ
chịu, từ từ thổi lay tấm rèm màu be.
Bạch Nhược Hy vẫn nằm ngủ ngon
lành trên giường. Đột nhiên.
Cô mở mắt ra, đột nhiên tỉnh dậy từ
trong mơ. Cô lật đật ngôi dậy, nhìn
ra ánh mặt trời ngoài ban công rồi
vơ lấy điện thoại trên đầu giường.
Màn hình hiển thị thời gian là chín
giờ ba mươi phút.
Trời ạ
Cô sững sờ cả người, vội vã ra khỏi
giường, ngay cả dép cũng không xỏ
đi thẳng ra ngoài cửa.
Rõ ràng đã hẹn chuồng báo thức lúc
bảy giờ, tại sao lại không kêu chứ?
Tại sao?
Cô xông qua phòng bên cạnh, đẩy
cửa ra. Lúc nhìn cả căn phòng trống
không, tim cô như rơi vào đáy vực.
Nước mắt bỗng dưng trào ra.
Anh ấy đi rồi.
Lặng lẽ đi rồi.
Trước khi đi có phải đã đi qua và tắt
đồng hồ báo thức của cô không?
Đứng trong phòng, Bạch Nhược Hy
bất động. Nước mắt tuôn như mưa,
rơi lã chã xuống hai bên gò má.
Anh mới vừa đi mà cô đã bắt đầu
thấy nhớ nhung.
Từ lúc trở vê từ bệnh viện mới qua
được mấy ngày, cô còn chưa kịp tận
hưởng giây phút ở bên anh thì đã
phải đối mặt với việc chia ly.
Bàn tay cô run rẩy nắm chặt lấy
điện thoại. Sự lạnh lẽo của sàn nhà
thấm qua chân khiến tim cô đau
đớn, khó chịu như vỡ ra từng mảnh.
Rất nhớ nhưng lại không đủ dũng
khí để gọi cho anh ấy.
Nếu như anh ấy từ bỏ công việc để
trở về bên cô thì cô sẽ trở thành tội
nhân.
Bạch Nhược Hy chậm rãi đi qua rồi
nằm lên chiếc giường của người đó.
Cô co hai chân lại, nhắm mắt ngửi
mùi hương trên chiếc ga giường và
gối mà anh đã ngủ.
Trên bề mặt vẫn còn lưu lại mùi
hương nhè nhẹ dễ chịu của anh.
Cảm nhận được hơi thở của anh
nhưng đã không còn cảm nhận
được nhiệt độ cơ thể người. Nước
mắt cô cứ thế lại rơi từng giọt từng
giọt xuống gối.
Sau khi anh đi rồi, cô rất hối hận tối
qua đã để anh ra ngoài hóng gió.
Tại sao không thử ôm lấy anh ấy.
Như vậy ít nhất có thể ở bên anh ấy
một buổi tối, chí ít cũng không đến
nỗi trái tim cảm thấy lạc lõng trống
rỗng như bây giờ.
Điện thoại rơi trên giường. Tay cô
chậm rãi vuốt ve chiếc giường mà
anh đã ngủ rồi tưởng tượng cảm
giác bản thân đang nằm trong vòng
tay của anh.
Cô tự nói với bản thân, anh ấy có lẽ
đi một tháng rồi quay lại thôi hoặc
là một tuần, ba ngày, cũng có thể…
trong lòng từ từ cảm nhận từng
chút.
Mất một buổi sáng giải tỏa tâm
tình, tới buổi trưa người giúp việc
đến nhận việc.
Bạch Nhược Hy mới biết Kiều
Huyên Thạc đã thuê một người giúp
việc đến chăm sóc cô.
Không muốn giữa mình và Kiều
Huyền Thạc có thêm một người
ngoài, cũng không cảm thấy bản
thân chưa cao quý đến mức cần
một người giúp việc chăm sóc nên
ngay lúc đó, cô đã tự ý sa thải người
giúp việc.
Cô thà một mình cô đơn cũng
không muốn để người khác làm
phiền sự an tĩnh của mình.
Không có anh, thời gian trôi qua vô
cùng chậm.
Bạch Nhược Hy bắt đầu đến trường
quân đội tiếp tục việc học.
Đi sớm về sớm. Ngày ngày buổi
chiều đều trở về làm cơm, mong
chờ Kiều Huyền Thạc sẽ sớm trở về
thăm cô.
Thời gian trôi đi.
Thoát cái đã một tuần trôi qua.
Thời gian này, hai người không có
một cuộc điện thoại nào, cũng
không có một tin nhắn.
Cô không dám gọi cho anh. Cô sợ
mình quá nhớ anh, nghe thấy giọng
nói của anh sẽ không chịu được mà
chạy đến.
Nhưng người đàn ông này tại sao lại
không liên lạc với cô?
Trời tháng Tư giống như một cô
nương có tính cách nóng nảy.
Thường nắng mưa thất thường, còn
thích mưa, ngay cả không khí cũng
ẩm ướt.
Cuối tuần, mặt trời không dễ gì mới
ló dạng nhưng vừa chớp mắt nói đổ
mưa liền đổ mưa.
Bạch Nhược Hy ra ngoài thư giãn và
dạo phố.
Nhưng cô lại không đem theo ô nên
đành phải thu mình trong quán cà
phê, nhìn ra ngoài trời ngắm mưa
rơi tí tách nhưng lại không có cách
nào đi được. Do đó, cô chỉ đành
ngồi một chỗ mất nửa ngày.
Điện thoại cũng bị cô dùng đến hết
pin. Vì không muốn làm phiền người
khác để mượn nhờ đồ sạc điện
thoại nên cô chỉ ngơ ngẩn nhìn con
đường ướt đẫm vì mưa.
Đột nhiên, một giọng nói quen
thuộc truyền vào tai Bạch Nhược
Hy.
“Anh là Giám đốc của Tập đoàn
điện ảnh Kiều, đây là danh thiếp của
anh. Anh đã chú ý đến em rất lâu
rồi. Em có hứng thú tìm hiểu một
chút về công ty điện ảnh của anh
không?”
“Anh chú ý đến tôi làm gì?” Giọng
con gái đáp lại.
“Bởi vì hình tượng của em rất phù
hợp với vai nữ chính trong phim mới
của tụi anh, trong sáng, ngọt ngào
lại là gương mặt mới. Nụ cười lại
cực kỳ thân thiện, khiến người khác
có cảm giác tràn đầy sức sống. Đây
chính là vai diễn mà anh đã tìm
kiếm từ lâu.”
“Xin lỗi anh, tôi không có hứng thú
với đóng phim.”
Bạch Nhược Hy nhận ra giọng nói
buồn nôn này là của Đường Lập
Đức. Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Cô nghiêng đầu về hướng phát ra
âm thanh, vừa hay nhìn thấy Đường
Lập Đức quay lưng về phía cô đang
mồi chài một người con gái trẻ.
Tâm tính không thay đổi, vẫn ghê
tởm như vậy.
Bạch Nhược Hy lại nghĩ đến chuyện
trước kia, cơn tức giận ngập tràn
trong lồng ngực, bất giác nắm chặt
nắm đấm.
Trước đây, Kiều Huyền Thạc cấm cô
đến gần người đàn ông này, cũng
không cho phép cô điều tra hay báo
thù.
Cô gái câm ba lô đứng dậy, Đường
Lập Đức vội vàng mở miệng: “Em
không có hứng thú với diễn viên,
không biết có hứng thú với tiền
không? Một bộ phim, ít nhất hơn ba
triệu thù lao.”
Lời của anh ta khiến cô gái dừng
bước sững sờ.
Đường Lập Đức đứng dậy, tiến đến
bên cạnh cô gái, thái độ cực kỳ kiêu
ngạo hống hách: “Xe của anh ở bên
ngoài, muốn kiếm tiền thì đi theo
anh.”
Lừa đảo bây giờ ở khắp mọi nơi,
Bạch Nhược Hy đoán cô gái này
không ngốc đến nỗi dễ tin người
chứ.
Nhưng cô đoán sai rồi.
Cô gái đi theo sau Đường Lập Đức
ra ngoài cửa.
Bạch Nhược Hy vội vàng lấy tiền từ
trong túi ra đặt lên bàn rồi lập tức
xách túi của mình đuổi theo.
Đợi cô ra khỏi cửa, cô gái kia đã lên
xe của Đường Lập Đức rồi.
Cô đứng dưới mưa nhìn theo chiếc
xe chạy phía xa, im lặng mất vài
giây rồi lập tức gọi taxi, lên xe đuổi
theo.
Sau khi Bạch Nhược Hy ngồi trên
taxi suy nghĩ một hồi liền cảm thấy
mình phải lo chuyện này, không vì
chính nghĩa, cũng là vì tự đòi công
đạo cho mình.
Đúng như cô nghĩ.
Đường Lập Đức không hề đưa cô
gái đến Công ty điện ảnh Kiêu, mà
đi đến khách sạn.
Cô theo sát cả đoạn đường. Khi
Đường Lập Đức đi vào quầy lễ tân
của khách sạn, cô liên cúi đầu, dùng
tóc che đi nửa mặt rồi lén lút nấp
sau lưng anh, nhìn trộm số phòng
của bọn họ.
Cô nghe nhân viên lễ tân nói khẽ:
“Ông Đường, phòng của ông đã
chuẩn bị xong. Số phòng là 1090, về
phía Nam.”
Cô gái tỏ rõ sự kinh ngạc, hỏi lại:
“Không phải anh nói dẫn tôi đi thử
máy sao?”
Đường Lập Đức nhướn mày cười:
“Đương nhiên rồi, anh dẫn em đi thử
máy. Em còn không tin anh sao?
Lên mạng tìm kiếm một chút,
Đường Lập Đức anh cũng coi như là
người của công chúng. Vài bộ phim
gần đây đang hot, giám đốc đều là
cái tên Đường Lập Đức anh. Anh
cũng từng tiếp nhận phỏng vấn.
Vừa rồi ở trên xe em cũng đã xem
nhiều tư liệu vê anh rồi phải không?”
Cô gái không hỏi nữa, ngoan ngoãn
đi theo Đường Lập Đức về phía
thang máy.
Bạch Nhược Hy trốn trong góc, nắm
chặt nắm đấm, cắn môi nhẫn nhịn.
Tên khốn chất tiệt này, lại muốn làm
hại con gái nhà lành nữa rồi?
Cái mánh khóe biến thái này cô
từng thấy nhiều rồi. Tuy cô không
Thời gian trôi qua
chịu nhiều tổn hại nhưng cũng có
thể tưởng tượng được đau khổ biết
bao nhiêu.
Bạch Nhược Hy suy xét một lúc rồi
mở túi, lật tìm đồ dùng phòng thân
của mình… dùi cui điện.
Cơ hội báo thù đến rồi.
Cô cắn môi, âm thâm nén giận rồi
cầm dùi cui điện đi vào thang máy.