Người tới dáng người cao lớn, trong đôi mắt đen lộ ra sự lạnh lùng thâm thúy, như đầm nước sâu không gợi sóng, đứng ở chỗ đó, cả người tản ra hơi thở thanh lãnh, giống như Thần linh cao cao không thể chạm vào.
"Chú hai." Thiệu Thư Dương bên cạnh sớm đã chạy về phía người kia.
Người được Thiệu Thư Dương gọi là Chú hai chỉ nhẹ nhàng gật đầu, trước thì đem tầm mắt nhìn về phía hai người đang nằm trên đất, rồi mới chuyển về phía trên người Tô An Ninh.
Ngay sau đó, nhấc tay lên, liền có người xuống từ trong xe, đem hai người trên mặt đất mang lên xe.
Sau đó mới cúi đầu nhìn Thiệu Thư Dương nói: "Lần sau còn dám làm chuyện như vậy không?" Nói chuyện không nhanh không chậm, lại mang theo một loại cảm giác uy hiếp làm cho người ta không thể phản đối.
Dưới ánh mắt của Chú hai nhà mình, Thiệu Thư Dương chậm rãi cúi đầu xuống: "Cháu biết rồi."
Ánh mắt không có dao động, chuyển hướng nhìn về phía Tô An Ninh đằng trước nói: "Thiệu Tử Hằng, ơn tình ngày hôm nay Thiệu gia tôi sẽ nhớ kỹ."
"Không cần, chuyện nhỏ không tốn sức." Tô An Ninh nhìn thoáng qua Thiệu Tử Hằng, bình tĩnh nói: "Nếu không có chuyện gì nữa, tôi đi trước."
Tô An Ninh nói xong xoay người chuẩn bị rời đi.
Thiệu Tử Hằng thấy vậy liếc mắt nhìn Thiệu Thư Dương bên cạnh một cái, ngay sau đó, Thiệu Thư Dương lập tức hiểu ý chạy đến trước mặt Tô An Ninh nói: "Chị Tô, đồng ý để Chú hai em trở về đi, nếu không em rất áy náy, Chị Tô còn giúp em, mà em lại còn không biết đền ơn..."
Nghe lời nói tội nghiệp của Thiệu Thư Dương, Tô An Ninh thản nhiên nói: "Cho dù chị không cứu em, em cũng không có việc gì, không cần nói chuyện đền ơn..."
Nói xong vừa vặn có một chiếc taxi dừng lại, nói hẹn gặp lại với Thiệu Thư Dương rồi Tô An Ninh liền lên xe đi mất.
Nhìn chiếc xe nghênh ngang mà đi, Thiệu Thư Dương mới quay đầu nhìn về phía Thiệu Tử Hằng: "Chú hai, chị ấy từ chối cháu rồi! Nếu chị ấy giống những người trước kia thì làm sao bây giờ?"
Đây là lần đầu tiên Thiệu Thư Dương thấy một người thế mà có thể ở trước mặt Chú hai trực tiếp sảng khoái từ chối nó, đương nhiên, Thiệu Thư Dương là thật lòng muốn tiếp cận Tô An Ninh, nó cảm thấy cho dù là Tô An Ninh hay là Tô An Tân đều thật sự rất hợp khẩu vị của nó, bởi vì thân phận đặc biệt, mà từ nhỏ đến lớn nó chưa từng có một người có thể làm bạn lâu dài, có một ít người nhiệt tình, nhưng cũng luôn vì thỉnh thoảng gặp phải chuyện nguy hiểm mà dần dần rời xa.
Nó sợ ngày mai, Tô An Ninh sẽ không để cho Tô An Tân kết bạn với nó nữa.
"Không có thực lực bảo vệ người của mình thì không có tư cách nói chuyện, còn nữa, suy nghĩ thật kỹ xem hôm nay làm sai cái gì, sáng này mai, chú muốn thấy bản kiểm điểm của cháu đặt trên bàn của chú." Thiệu Tử Hằng nhẹ nhàng trả lời, trong ánh mắt vẫn là một mảnh lạnh lùng đạm mạc, mang đến áp lực lớn cho Thiệu Thư Dương.
Dưới ánh mắt của Thiệu Tử Hằng, khóe môi Thiệu Thư Dương bướng bình cong lên, chờ tới lúc nó có thực lực, người đi theo bên cạnh nó còn có thể là bạn bè sao? Còn nữa, nó có làm sai cái gì, không phải chỉ lừa vệ sĩ về trước sao?
Nhìn vẻ mặt bướng bỉnh của cháu trai nhà mình, Thiệu Tử Hằng ngước mắt nhìn thoáng qua phương hướng Tô An Ninh vừa mới rời đi, trong đôi mắt đen tối không rõ.
Lúc này, Tô An Ninh ngồi xe taxi về đến nhà, sang nhà Tả Lập đón Tô An Tân rồi mới cùng nhau về nhà.
"Chị ơi, Thiệu Thư Dương được Chú hai của cậu ấy đưa về rồi sao?" Tô An Tân hỏi.
"Ừ."
"Vậy mấy người theo dõi cậu ấy là người xấu sao?" Tô An Tân tiếp tục nói, tuy rằng lúc đó Thiệu Thư Dương nói rất nhỏ, nhưng nó vẫn nghe thấy rõ ràng.
Nghe được lời Tô An Tân nói, Tô An Ninh kinh ngạc liếc mắt nhìn Tô An Tân một cái, sau đó nói đơn giản: "Cậu ấy không có việc gì, người nhà cậu ấy sẽ bảo vệ cậu ấy."
"Em biết, lúc trước bên cạnh cậu ấy luôn có vệ sĩ đi theo, hơn nữa, em cảm thấy cậu ấy cũng rất lợi hại." Tô An Tân nói thầm với Tô An Ninh: "Nhưng mà, cậu ấy nói không thích những vệ sĩ đó đi theo mình, nói bởi vì vậy mà luôn không kết bạn được, cậu ấy còn nói về sau em cũng sẽ bỏ cậu ấy..."
Tô An Tân nói xong đánh giá vẻ mặt Tô An Ninh một chút nói tiếp: "Chị, em còn có thể chơi với cậu ấy không?"
Nghe được câu này, Tô An Ninh mới nghiêm túc nhìn thoáng quá Tô An Tân, em trai này của cô nói nhiều như vậy, một câu cuối cùng mới là trọng điểm.
Nhìn chằm chằm Tô An Tân một lát, nhìn tới khi nó đứng ngồi không yên Tô An Ninh mới tiếp tục mở miệng nói: "Em kết bạn với ai, chị sẽ không cản, nhưng chị phải nhắc nhở em, trong nhà Thiệu Thư Dương giống như những gia đình có tiền mà em thấy trong TV, cậu ấy cần phải đối mặt rất nhiều chuyện, có lẽ sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, có thể còn liên lụy tới em, vậy em còn muốn chơi cùng với cậu ấy sao?"
"Em...." Tô An Tân bị lời nói của Tô An Ninh làm cho lờ mờ, sau đó mới khô khan nói: "Em biết rồi!"
"Không phải chị muốn bảo em cách xa cậu ấy, chị chỉ muốn em hiểu rõ, mỗi một người đều phải đối với việc chính mình lựa chọn mà chịu trách nhiệm, nếu em không thể chơi với cậu ấy lâu dài, thì không cần tới gần, nếu không thì em chỉ mang đến sự tổn thương lớn hơn cho cậu ấy mà thôi." Nhìn vẻ mặt lờ mờ của Tô An Tân, Tô An Ninh mím môi lại bỏ thêm những lời này.
"Ý của chị là nếu em muốn chơi cùng với cậu ấy, thì phải gánh vác nguy hiểm với cậu ấy, hơn nữa một khi bắt dầu, không cần bởi vì sợ hãi nguy hiểm mà dễ dàng không kết bạn với cậu ấy sao?" Tô An Tân nghiêm túc tự hỏi nói với Tô An Ninh.
"Không chỉ như vậy, điều kiện đầu tiền mà em với cậu ấy kết bạn là phải có thực lực bảo vệ chính mình thật tốt." Tô An Ninh gật đầu, cô không thể ở bên cạnh Tô An Tân mãi mãi, chỉ có thể dạy nó bản lĩnh bảo vệ bản thân thật tốt, cũng hi vọng Tô An Tân có thể hiểu nhiều thêm một chút đạo lý đối người xử thế.
Cô có thể tùy hứng làm bậy, bởi vì cô có năng lực bảo đảm chính mình không bị người khác làm hại, nhưng Tô An Tân không giống cô, bây giờ nó còn chưa có đủ năng lực để bảo vệ chính mình, thân phận của Thiệu Thư Dương không đơn giản, Tô An Tân kết bạn với nó, tất nhiên là có chỗ dựa vững chắc, nhưng chỗ dựa vững chắc này đem đến nguy hiểm còn nhiều hơn rất rất nhiều, quan trọng nhất là, Tô An Tân chơi chung với cùng với Thiệu Thư Dương, cũng có thể sẽ trở thành gánh nặng của Thiệu Thư Dương, thời gian càng lâu, Thiệu Thư Dương cũng sẽ càng lúc càng rời xa Tô An Tân.
Bạn bè, có đôi khi là phải cần điều kiện ngang hàng với có thể bền vững lâu dài.
"Vậy em sẽ cố gắng huấn luyện." Tô An Tân chấp nhất nhìn chằm chằm Tô An Ninh nói."
"Ừ." Tô An Ninh đáp nhẹ, nhìn dáng vẻ kiên quyết của nó, mím môi, đúng thật vẫn chỉ là đứa con nít mà!
Thu hồi lại tầm mắt đang đặt trên người Tô An Tân, Tô An Ninh nghĩ tới Thiệu Tử Hằng ngày hôm nay nhìn thấy, trong lòng âm thầm kỳ quái, tướng mạo người này giống với một người cô đã gặp qua.
Tướng mạo giả giống nhau, tiếp xúc tất có tranh chấp!
Rất nhanh sau đó, Tô An Ninh đã đem ý tưởng trong đầu này ném ra ngoài, mặc kệ như thế nào, hai cái người này cũng không có quan hệ gì tới cô.
Bên kia, công ty Kinh Khải.
Trịnh Liên đem Thiệu Thi Nhã đưa đến phim trường xong liền lập tức chạy về công ty.
Người mới mà công ty Phong Thần đẩy ra lần này, cô còn phải cùng cao tầng của công ty thương lượng thật tốt một chút.
Những công ty khác còn tốt, nhưng công ty Phong Thần, cao tầng Kinh Khải nhất định sẽ cảm thấy hứng thú.
Quả nhiên, lúc cô báo cáo, Kinh Khải bên này sớm đã nhận được tin tức.
"Cô không cần lo lắng, người mới lần này của bọn họ, có thứ ở trong tay chúng ta." Tông giám đốc phòng PR (quan hệ xã hội) Tiêu Bách cười thần bí nói với Trịnh Liên: "Cô cứ dẫn dắt tốt Thiệu Thi Nhã là được rồi."
"Tôi vừa mới xem qua ở phim trường, kỹ thật diễn của Thi Nhã rất tốt, chắc chắn đã trải qua hệ thống học tập." Trịnh Liên lập tức nói tốt cho nghệ sĩ của mình.
"Thủ khoa học viện điện ảnh có thể kém sao! Làm tôi khó hiểu chính là, người mới lần này của Phong Thần giống như bỗng nhiên xuất hiện, tư chất cả người không kém so với Thiệu Thi Nhã." Tiêu Bách như có điều suy nghĩ nói, đẩy đẩy mắt kính trên mũi mình, bọn họ điều tra lai lịch của Tô An Ninh, kết quả chính là đột nhiên xuất hiện, như vậy chỉ có hai nguyên nhân.
Một chính là thân phận của Tô An Ninh không đơn giản, hai chính là bị Phong Thần che dấu. Cho dù là nguyên nhân nào đi nữa, hắn cũng có một loại cảm giác, thân phận của Tô An Ninh có thể dùng để làm văn.
Nhưng mà thân phận thì thế nào? Hắn vẫn phải nghĩ cách gây trở ngại cho Tô An Ninh rồi lại nói, nếu có chuyện gì, thì đằng sau có người chống lưng!
"Chắc cô ta không phải xuất thân từ học viện điện ảnh." Trịnh Liên khẳng định nói, lúc trước cô vì chọn lựa nghệ sĩ mà đã ở học viện điện ảnh quan sát hết tất cả học viên rồi.
"Không có việc gì, cô đi xuống trước đi! Phong Hạo với Chu Vũ cô dẫn dắt đều rất tốt, tôi tin cô cũng sẽ dẫn dắt tốt Thiệu Thi Nhã." Tiêu Bách nhìn Trịnh Liên ôn hòa nói.
"Anh yên tâm đi, Tiêu tổng." Trịnh Liên trả lời, nói xong còn kín đáo dùng ánh mắt ái mộ nhìn về phía Tiêu Bách.
Chờ Trịnh Liên rời khỏi, Tiêu Bách lấy di động ra bấm một dãy số.
*
Buổi chiều, sau khi Tả Lập và Tô An Ninh nghỉ trưa, liền đưa Tô An Tân đến Cung thiếu niên, rồi xuất phát đến phim trường.
Lúc sáng, Tô An Ninh đã đem cảnh ngày hôm nay của mình quay chụp xong hết rồi, buổi chiều này, cô cũng chỉ là nghe theo ý kiến của Tả Lập tới phim trường quan sát, bởi vì buổi chiều ngày hôm nay có cảnh phối hợp diễn của Tần Vũ và Đổng Lâm, dựa theo lời Tả Lập nói, hai người ở trong vòng được công nhận là phái kỹ thuật diễn tiêu biểu, để cô quan sát mà nói, cũng có thể học thêm chút gì đó.
Lúc xe tới phim trường, là lúc Đổng Lâm và Tần Vũ đang ở giữa sân phối hợp diễn.
Trong kịch bản, nhân vật Tần Vũ là Thái tử Ma giới, thống soái cuộc tấn công Vu tộc lần này, mà Đổng Lâm lại là một tiểu tiên nữ của Tiên giới, lần này là bị kéo ra góp cho đủ số.
Khi Tam giới đối với Vu tộc tấn công thế nào cũng không có hiệu quả, Tam giới liều phái một nhóm người đến hoàng cung Vu tộc nằm vùng, ý đồ ám sát Tô An Ninh đóng vai Vu Nguyệt, bởi vì chỉ khi Vu Nguyệt chết, Tam giới mới có cơ hội hủy diệt Vu tộc.
Tần Vũ vì lập công mà cũng lẻn vào bên trong đội ngũ, mà vốn dĩ hắn tiến vào hoàng cung Vu tộc rất thuận lời, còn kém một bước trước mắt là có thể lẻn vào tẩm cung của Vu Nguyệt, dưới cơ duyên xảo hợp lại bị Đổng Lâm phá hủy, cuối cùng cùng Đổng Lâm hai người bị phái tới làm việc ở Ngoại cung, cách Nội cung của Vu Nguyệt rất xa.
Lúc này, cảnh mà Tần Vũ và Đổng Lâm quay chụp chính là cảnh này.
"Hầu hạ trong cung của Thánh Nữ, phải chú ý ba điểm quan trong: Một, kính, hai, tinh, ba, tĩnh; hai điểm trước các ngươi đều thông qua, hiện tại các ngươi cần thực hiện chính là trắc nghiệm điều thứ ba, tĩnh! Từ khoảng khắc mà tiếng nói vừa ngừng đó, bất kể phát sinh cái gì, các người đều không thể nói chuyện, hai người có thể kiên trì đến cuối cùng là có thể tiến vào hầu hạ trong cung Thánh Nữ." Thánh âm hùng hậu của Vu giả chọn lựa người hầu vang vọng khắp sân, từ trong âm thanh của hắn có thể nghe ra được hắn có Vu lực cao thâm.
"Vâng." Khi tiếng nói của hắn vừa ngừng là lúc, có mất đạo âm thanh rải rác vang lên.
Mà nghe được âm thanh, ánh mắt tên Vu giả này híp lại, lập tức nói: "Người vừa nói chuyện đứng ra cho ta."
Nói xong, có mấy thân ảnh đứng dậy vẻ mặt mang theo một tia mất mát.
"Còn thiếu một người." Vu giả đếm số người, ánh mắt sắc bén nói. nửa ngày không thấy có người đứng ta, thanh âm lạnh lùng nói: "Nếu như không đứng ra, vậy một nhóm này của các ngươi đều bị đào thải."
Những lời này vừa nói ra, người đứng ở phía dưới ngươi nhìn ta, ta xem ngươi, giống như muốn từ trong đó tìm ra được người nói chuyện vậy.
Lúc này, trong đám người, ánh mắt Đổng Lâm quay tròn một vòng, cuối cùng nhấc tay, khi Vu giả nhìn qua, thì chỉ quỷ xui xẻo bên cạnh.
Ống kính rơi xuống trên người quỷ xui xẻo, mà người này là Tần Vũ đóng vai Thái tử Ma giới.
"Ngươi bước ra khỏi hàng." Vu giả mặc kệ cái khác, trực tiếp chỉ vào Tần Vũ nói.
Tần Vũ không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể bước ra khỏi hàng, ra khỏi đội ngũ được lựa chọn.
Trong đội ngũ Đổng Lâm thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mắn nàng tìm một người vu oan, nàng muốn lập công lớn cứu mẫu thân, không thể bị đào thải lúc này được.
Nhưng ngay sau đó, Vu giả lại chỉ vào nàng nói: "Ngươi, cũng bước ra khỏi hàng, tiểu nhân cáo trạng sau lưng cũng không thể hầu hạ trong cung Thánh Nữ."
Nghe được lời này, cả người Đổng Lâm ngẩn người tại chỗ, nửa ngày sau mới phản ứng lại, bước chân thong thả đi đến đội ngũ bên cạnh, đi ra vài bước, đối diện chính là ánh mắt hung ác của Tần Vũ....
"Cắt!" Sau một tiếng của Đinh Giang, cảnh này dừng lại, người xem xung quanh sôi nổi hoàn hồn.
"Anh Tần Vũ với chị Đổng Lâm thật là lợi hại! Ánh mắt thật sinh động!"
"Tất nhiên, phái kỹ thuật diễn được trong vòng công nhận, có thể không tốt sao?"
"Có hai người họ ở đây, ratings nhất định không cần phải lo rồi."
"..."
Tiếng bàn tán ngất trời vang lên giữa sân.
Tả Lập nhìn Tô An Ninh nghiêm túc bên cạnh, thấp giọng nói: "Em cảm giác thế nào?"
"Tốt lắm." Tô An Ninh nghiêm túc gật đầu, biểu hiện của Tần Vũ và Đổng Lâm cô xem hết vào mắt, ở trước ống kính hai người cùng với ngoài đời thường không giống nhau, đắp nặn ra chính là tính cách nhân vật trong kịch bản, điểm này, thật ra cô càn thấy rất giống ngụy trang giả.
Ngụy tang giả là một loại người đặt thù bên trong sát thủ, bọn họ ngụy trang thành người khác, ấn núp bên người đối tượng tượng cần ám sát, sau khi nhiệm vụ thành công, sẽ yên lặng không một tiếng động rời khỏi.
Cô từng may mắn được ngụy trang giả đứng đầu chỉ điểm, nhưng cô không tính toán phát triển theo phương diện này, nên cũng không đi sâu vào học tập, mà chỉ học chút da lông dùng để hành tẩu giang hồ.
Bây giờ nhìn lại mà nói, có phải cô cần phải đem những nội dung vứt sau đầu lúc trước học lại lần nữa không?
"Nhưng mà anh nói thật, đợi một thời gian nữa, em cũng sẽ không kém hơn so với bọn họ." Tả Lập đè thấp giọng thì tầm bên tai Tô An Ninh cổ vũ.
"Em nghĩ mình cần đăng ký lớp học diễn xuất, anh có thể giúp em tìm giáo viên không?" Tô An Ninh hoàn hồn, nói với Tả Lập, làm thế nào có thể đem năng lực ngụy trang với kỹ thuật diễn hợp nhất, cô còn cần phải học tập.
"Sáng nay anh còn đang muốn nói chuyện này với em đây! Sáng nay, Tần Vũ nói với anh, kỹ thuật diễn của em mặc dù tạm được, nhưng vẫn có chút vấn đề, muốn anh dẫn em tới lớp kỹ thuật diễn của công ty, không cần chôn vùi diễn xuất của em, mà trừ lớp kỹ thuật diễn ra, anh sẽ an bày cho em một ít chương trình học khác, khi nào sắp xếp xong anh sẽ cho em xem." Tả Lập thấy Tô An Ninh nhắc tới, lại nhớ đến chuyện buổi sáng, vội vàng nói.
"Được." Tô An Ninh khẽ lên tiếng, nhìn thoáng qua Tần Vũ đang bổ trang ở đằng kia.
Tần Vũ bên này giống như cảm nhận được tầm mắt của Tô An Ninh, hướng về phía Tô An Ninh nhìn lại, hai ánh mắt đối diện nhau, trong mắt Tô An Ninh mang theo khác thường, mà trong mắt Tần Vũ lại mang theo u ám.
Đúng lúc này chuông điện thoại của Tả Lập đột nhiên vang lên.
Tả Lập lấy điện thoại ra, nhìn thấy hai chữ "Cận tổng", lập tức nghe máy.
"Mang Tô An Ninh đến công ty." Điện thoại vừa bắc máy, liền nghe được giọng nói từ tính của Cận Sầm từ đầu bên kia điện thoại.
"Được, tới ngay đây." Nghe xong, Tả Lập nhanh chóng nói.
Cúp điện thoại, Tả Lập nhìn về phía Tô An Ninh nói: "An Ninh, Cận tổng bảo chúng ta về công ty một chuyến."
Một lát sau, hai người Tô An Ninh và Tả Lập trở lại công ty, đi tới bên ngoài cửa phòng làm việc của Cận Sầm, gõ cửa, nghe được tiếng đồng ý xong, hai người đi vào phòng.
Vừa vào cửa lại phát hiện trong phòng Cận Sầm không chỉ có một người.