Ngồi Tù Ở Phủ Khai Phong

Chương 40

“Không thể định tội được, gác lại xem xét sau.” Hàn Kỳ khẽ nói.

Tần Uyển Nhi nghe xong càng khóc dữ dội hơn, sau đó được Thôi Đào an ủi rất nhiều.Người đàn ông râu dê hơi do dự, lập tức đảo mắt dò xét Thôi Đào và Bình Nhi rồi mới gật đầu.

Thôi Đào dẫn cô bé đi rửa mặt, rồi để cô bé uống thêm vài ngụm nước.“Chúng tôi không đốt than, mùa xuân thì về thôn trồng trọt, thời gian còn lại đến tửu lâu trong huyện lỵ để làm tư ba, chân chạy, kiếm ít tiền trong lúc rảnh ấy mà.” Chu Nhị Ngưu giải thích.

Lúc này Tần Uyển Nhi cuối cùng cũng bình tĩnh lại được.“Ta thấy chỗ hai người rất tốt, quan hệ anh em đơn giản, ở trên cũng không có cha mẹ chồng phải hầu hạ, không tệ đâu, đúng lúc Tam nương nhà ta vẫn chưa có hôn phối…” Vương tứ nương chỉ vừa thăm dò một câu, Chu Nhị Ngưu đã lập tức quỳ xuống bày tỏ tấm lòng với thị, nếu hắn có may mắn cưới được Thôi Đào thì tuyệt đối sẽ không để nàng tủi thân, hứa rằng nhất định sẽ chuẩn bị sính lễ thỏa đáng.

“Cha em tên là gì, có oan khuất gì?” Nếu Vạn Trung đã vì giải oan cho Tần Uyển Nhi mà liều mạng như thế thì Thôi Đào cũng phải hỏi đến vụ án này.Trong lòng Chu Nhị Ngưu thầm hân hoan, lúc quay đầu lại không kìm được mà nhếch khóe miệng lên.

“Cha tôi tên là Tần Hữu Xuất, bị vu hãm trộm cắp ở huyện Vương Ốc nên phán ngồi tù 20 năm, nhưng trên đường sung quân đã bị bệnh chết, giờ đã được 3 năm rồi.” Tần Uyển Nhi xúc động giải thích với Thôi Đào, “Nhưng cha tôi bị oan, ông ấy không hề làm những chuyện đó! Vì tội danh này của cha tôi mà mẹ và tôi bị không biết bao nhiêu người chửi rủa. Chúng tôi không thể ở đó được nữa, ruộng đất và nhà cửa đều bị người trong dòng họ lấy đi hết thảy, chúng tôi bất đắc dĩ phải rời khỏi Vương Ốc mà đến Biện Kinh kiếm sống.”“Không cần phiền thế đâu, chúng ta cứ đi thôi, mang theo quần áo để thay với mấy thứ anh quen dùng là được, nhưng đừng đem thứ gì đắt tiền quá nhé.”Ngay sau đó, một người đàn ông dung mạo sáng sủa bước ra từ trong xe ngựa, nụ cười xán lạn, đẹp đến bức người.Thôi Đào hơi bất ngờ, nhưng cũng thấy có chút thú vị.

Thôi Đào vỗ lưng Tần Uyển Nhi, thở dài cô bé là một người số khổ.“Nghe nói em đến huyện Trường Viên nên ta mới theo tới. Huyện Trường Viên đó không phải là một nơi tốt lành gì, một cô gái xinh đẹp như em đến đó, e là không có đường quay về, vì thế ta mới đến để bảo vệ em.”

Lúc đám trẻ rời đi, Thôi Đào đều cho mỗi đứa 100 đồng tiền.Thôi Đào búng hòn đá trong tay vào con rắn cách mình 7 tấc một cách chính xác, sau đó lập tức nhặt con rắn nhỏ bị đánh ngất kia lên, quấn nó thành một vòng tròn trong tay rồi rủ tay áo xuống, đúng lúc cánh tay đã bị che khuất. Nàng lại dùng tay kia sửa sang lại tay áo vải thô của mình, từ từ cất bước đi tiếp. Ai mà ngờ được một cô gái nhỏ xinh đẹp thế này, trong tay lại đang cầm một con rắn cơ chứ?

Mẹ Tần Uyển Nhi, Tạ thị sau khi biết tin cũng chạy tới đón cô bé về, thấy Thôi Đào cho tiền chúng, bà vội cúi người cảm ơn Thôi Đào.Bình Nhi cúi đầu nhìn, lần này cô ta xui xẻo hơn rồi, một chân đang giẫm trên đuôi con rắn. Con rắn ngóc đầu dậy định tấn công cô ta, Bình Nhi vừa hét toáng lên vừa dùng bó hoa trong tay đánh con rắn, sau đó nhanh chóng chạy lên đường, ôm chặt cánh tay của Thôi Đào.“Không phải về ngay, bọn tôi vào thành nghe ngóng một ít thông tin, nếu không tìm thấy người thì phải trở về thôi, dù sao bọn tôi cũng không mang tiền theo, ở lại lâu thì làm phiền hai người, ngượng lắm.”Lúc này Vương tứ nương mới phản ứng được ý của họ là gì, vội vàng ôm cổ, cuối cùng nôn hết những thứ mình vừa ăn ra.

Thôi Đào nói sơ qua vụ án của Vạn Trung cho Tạ thị nghe, vốn định bảo Tạ thị mấy ngày nay nhớ để ý đến tâm trạng của Tần Uyển Nhi một chút, chuyện này đã đả kích cô bé rất nhiều. Nhưng trong lúc nói chuyện, Thôi Đào lại phát hiện ánh mắt của Tạ thị hơi né tránh, lúc nhận lời nàng thái độ rất mơ hồ, hình như trong lòng có chuyện gì đấy.4 người đi loanh quanh khắp nơi, sau khi xác nhận không có ai theo dõi thì mới tới một quán trọ. Vương tứ nương móc tiền trong đế giày ra thanh toán một căn phòng. Lý Tài thì ra ngoài thuê một thớt lừa rồi chạy về phủ Khai Phong để báo tin.Chu Nhị Ngưu hỏi đám Thôi Đào muốn ăn gì. Nếu là Chu Nhị Ngưu xuất tiền thì tất nhiên mọi người đều không dám chọn món, cứ bảo chọn theo Chu Nhị Ngưu là được.

Sau khi tiễn hai mẹ con đi, Thôi Đào cố ý tìm Lý Tài, nhờ hắn sai người điều tra một chút về vụ án của Tần Hữu Xuất, cha Tần Uyển Nhi.Vương tứ nương thấy hơi tức cười, khẽ nói với Thôi Đào: “Gì mà heo với trâu chứ, đừng bảo cha mẹ họ thật sự đặt tên thế nhé.”

“Sư phụ cứ yên tâm, bảo đảm sẽ làm tốt.” Lý Tài vỗ ngực bảo đảm rồi lại hỏi Thôi Đào đến huyện Trường Viên có thể dẫn mình theo không. Dù là đánh xe hay xách hành lý gì đó hắn đều có thể làm, hắn muốn đi theo học năng lực tra án của Thôi Đào.Hàn Tống nói xong bèn mỉm cười ấm áp hỏi Thôi Đào có cảm động không.Lý Tài giật mình gật đầu, cười ha hả bảo mình đã học được rồi.

“Tất nhiên là được, phải chuẩn bị kỹ càng một chút đấy, tôi định xế chiều hôm nay sẽ khởi hành luôn.”“Sư phụ cứ yên tâm, bảo đảm sẽ làm tốt.” Lý Tài vỗ ngực bảo đảm rồi lại hỏi Thôi Đào đến huyện Trường Viên có thể dẫn mình theo không. Dù là đánh xe hay xách hành lý gì đó hắn đều có thể làm, hắn muốn đi theo học năng lực tra án của Thôi Đào.Hóa ra hai anh em này họ Chu, người đàn ông râu dê là anh cả, gọi là Đại Ngưu; người đàn ông vấn khăn xanh là anh hai, tên Nhị Ngưu.Chu Nhị Ngưu bèn dẫn Thôi Đào đi mua súp thịt dê cay và bánh bao thịt dê rồi về. Vì mua nhiều súp cay nên Chu Nhị Ngưu hỏi mượn chủ quán một cái chậu gỗ để đựng, sau khi ăn xong sẽ quay lại trả cho họ.

Lý Tài đồng ý, lập tức bảo sẽ lo chuyện xe ngựa.“Không muốn so đo thì cô đừng có nói, chiếm công của ta làm gì.” Vương tứ nương bất mãn trách Bình Nhi xong rồi nói với Thôi Đào, “Còn đống chăn đệm, bát đũa kia nữa, hai anh em ở thôi mà sao lại dư 4 bộ chăn đệm với nhiều bát đũa như thế chứ?”Nhưng dù thế nào đi nữa thì cũng có xe ngồi rồi. Cả ba cũng đoán được Thôi Đào làm thế ắt có mục đích của mình nên cũng ngốc nghếch phối hợp leo lên xe.

“Không cần phiền thế đâu, chúng ta cứ đi thôi, mang theo quần áo để thay với mấy thứ anh quen dùng là được, nhưng đừng đem thứ gì đắt tiền quá nhé.”“Không thể nào!” Chu Đại Ngưu vung roi lên, nói với Nhị Ngưu, “Đừng có chuốc thêm phiền phức.”

Huyện Trường Viên thuộc địa bàn quản lý của phủ Khai Phong, cách Đông Kinh không xa lắm, cưỡi ngựa chẳng mất bao lâu. Nhưng nếu muốn âm thầm thăm dò thông tin trong người dân thì không thể để xuất hiện cảm giác khoảng cách với họ được, không thể quá hào hoa phong nhã. Ngụy trang chi tiết đúng chỗ là sự chuyên nghiệp cơ bản của một diễn viên mà.Vương tứ nương nghe xong thân phận của mình thì lập tức ho khan một tiếng, ưỡn ngực ngẩng đầu giả vờ nghiêm trang một chút, “Đúng thế, ta dẫn theo họ đến huyện Trường Viên tìm —”

Lý Tài giật mình gật đầu, cười ha hả bảo mình đã học được rồi.“Á — Rắn kìa!”

Ăn cơm trưa xong, Thôi Đào cùng Vương tứ nương và Bình Nhi mỗi người mặc một bộ quần áo bằng vải bố, cầm theo một túi đồ nhỏ. Vốn Vương tứ nương định mang theo ít gà quay vịt nướng và điểm tâm để lên đường, nhưng Thôi Đào đều cản lại hết.Lý Tài, Vương tứ nương và Bình Nhi đều ngớ người ra, dù họ biết Thôi Đào có khả năng đánh rắn chính xác, nhưng thật tình là lần nào họ chứng kiến cảnh tượng này cũng đều không khỏi kinh ngạc.

“Vậy ta lén ăn thôi, không để người khác thấy gì, thế cũng không được ư?”“Ta không có ý gì khác, nhưng thực ra chị cả ta là người mê tiền, nếu cậu có nhiều một chút thì quay về ta sẽ nói giúp dễ hơn một tí ấy mà. Thật ra ta cũng rất thích cậu.” Vương tứ nương bày ra một bộ dạng ân cần để dò xét Chu Nhị Ngưu.(*) Loại hoa đặc sản cực kỳ bổ dưỡng mỗi năm chỉ nở vào mùa hè, nhìn qua nụ hoa rất giống hoa ly nhưng nhỏ hơn, bằng ngón tay và có thể ăn được, rất thơm ngon lại có nhiều tác dụng tốt cho sức khỏe.“Vậy ta lén ăn thôi, không để người khác thấy gì, thế cũng không được ư?”

“Không được, một khi đã ăn vụng tất sẽ có dấu vết, trên người cô còn vụn điểm tâm, trong móng tay có váng dầu, cô có lau sạch sẽ được không? Dù cô có tỉ mỉ dọn dẹp hết tất cả thì cũng không xua nổi cái mùi trên người đâu.” Thôi Đào bảo Vương tứ nương đem cho những thứ mà thị lén mang theo hết đi.“Cứ yên tâm, có đủ cả.” Chu Nhị Ngưu cười ngây ngô đáp lại, dặn bọn Thôi Đào nhớ nghỉ ngơi cho khỏe, không tiện ở lâu nên liền quay bước rời đi.Vương tứ nương lập tức ôm lấy vai Thôi Đào: “Còn không phải à, nó là đứa mà ta thương nhất đấy, sao lại để tiểu mỹ nhân nhà ta đi mạo hiểm được chứ.”

Vương tứ nương không hiểu sao Thôi Đào lại nhất định bắt họ kham khổ như thế, chỉ là âm thầm điều tra thôi mà, sao lại phải giả nghèo nữa? Nhưng thị vẫn ngoan ngoãn đem điểm tâm và thịt cho bọn cai ngục Tôn, để họ khi không được hời, vui vẻ cười đến khóe miệng đã ngoác tới tận mang tai. Sao trước đây lúc thị còn ở đại lao không thấy họ đối xử tốt với mình như thế chứ.Vương tứ nương và Bình Nhi tắm xong đã chuẩn bị nước cho Thôi Đào, đang đứng trước cửa nhìn vào.

Vương tứ nương bực bội đi theo Thôi Đào và Lý Tài ra khỏi thành, thấy đám đông ồn ào đang đi tới đi lui trong đường phố thì lập tức quăng cục khó chịu của mình sang một bên. Thấy con nhà ai nghịch ngợm, thị sẽ đi dọa nó, thấy ai đi tư thế quái đản, thị sẽ học theo, chọc Bình Nhi cười khanh khách mới chịu.“Cha em tên là gì, có oan khuất gì?” Nếu Vạn Trung đã vì giải oan cho Tần Uyển Nhi mà liều mạng như thế thì Thôi Đào cũng phải hỏi đến vụ án này.Súp cay Trường Viên đúng là rất đặc biệt, nước súp có mùi tiêu nồng nàn, được nấu từ nước hầm xương dê, bỏ thêm mì, thịt viên, thịt dê, hoa hiên vàng* và mộc nhĩ, một thìa múc ra mang theo nước súp sền sệt, ăn vào có vị cay tê, mùi hương ngon miệng, kết hợp với bánh bao thịt dê quả là hoàn hảo.Thôi Đào lấy ra một cái túi tiền ít ỏi bên hông, đưa nó cho người đàn ông vấn khăn xanh, “Đây là tiền tích cóp của tôi, không nhiều gì, chỉ có 20 văn thôi, không biết có đủ không?”

Thôi Đào chỉ cảm thấy mình như đang dẫn theo một đứa nhóc 30 tuổi vậy, chỉ biết mặc kệ thị, cho Vương tứ nương ầm ĩ đã đời đi.Đi được một đoạn trên đường cái, người đi đường cũng thưa dần, con đường đã trở nên yên tĩnh. Cây cối hai bên đường rậm rạp, cỏ dại mọc cao, thi thoảng lại có vài bông hoa dại nở trong đó, vàng, trắng, tím trông rất thú vị.

Đi được một đoạn trên đường cái, người đi đường cũng thưa dần, con đường đã trở nên yên tĩnh. Cây cối hai bên đường rậm rạp, cỏ dại mọc cao, thi thoảng lại có vài bông hoa dại nở trong đó, vàng, trắng, tím trông rất thú vị.Thôi Đào lập tức nhảy xuống lừa, nghiêm túc hỏi y nói vậy là có ý gì.

Bình Nhi thấy thế bèn hái những bông hoa dại ven đường kia, chỉ chốc lát đã cầm thành một bó hoa nhỏ, cô ta xếp những bông hoa đầy màu sắc xen lẫn vào nhau để trông càng đẹp hơn, thi thoảng lại đưa lên mũi ngửi một chút.Thôi Đào lắc đầu, đầu tiên là bắt Chu Nhị Ngưu hứa giữ bí mật, sau đó mới nhỏ giọng nói với hắn: “Chị ấy 1 năm trước lén bỏ nhà ra đi nên khiến cha mẹ tôi tức điên lên. Mấy hôm trước có người thấy chị ấy ở huyện Trường Viên, vì thế chúng tôi bàn nhau âm thầm đến tìm. Dì không yên tâm nên cũng đi theo cùng chúng tôi.”Thôi Đào vỗ lưng Tần Uyển Nhi, thở dài cô bé là một người số khổ.

Sau đó không bao lâu, bên đường phía trước có thêm vài bông hoa xinh xắn màu hồng, cô ta vội chạy tới, đi xuống ven đường để hái hoa.

Ào ào —“Tất nhiên là được, phải chuẩn bị kỹ càng một chút đấy, tôi định xế chiều hôm nay sẽ khởi hành luôn.”Thôi Đào dẫn cô bé đi rửa mặt, rồi để cô bé uống thêm vài ngụm nước.

Cảm giác quen thuộc này…Thôi Đào thấy chăn mền này không quá mới nên hỏi Chu Nhị Ngưu anh em họ còn chăn hay không, “Chớ vì tiếp đãi chúng tôi mà hai người không có gì để đắp ban tối nhé.”Chu Nhị Ngưu lập tức thu lại nụ cười trên mặt, buồn bực gục đầu xuống. Nhưng chỉ một lát sau, hắn lại lén quay đầu lại nhìn trộm về phía Thôi Đào. Thôi Đào phát hiện Chu Nhị Ngưu nhìn mình thì cũng lễ phép gật đầu đáp lại hắn.

Bình Nhi cúi đầu nhìn, lần này cô ta xui xẻo hơn rồi, một chân đang giẫm trên đuôi con rắn. Con rắn ngóc đầu dậy định tấn công cô ta, Bình Nhi vừa hét toáng lên vừa dùng bó hoa trong tay đánh con rắn, sau đó nhanh chóng chạy lên đường, ôm chặt cánh tay của Thôi Đào.Thực ra đường cái này cứ đi về phía Bắc, chắc chắn là tới huyện Trường Viên rồi. Thôi Đào hỏi thế chẳng khác gì nói nhảm.

Con rắn kia không hề bỏ chạy mà còn đuổi theo để trả thù, hẳn là Bình Nhi đã thật sự giẫm đau điếng cái đuôi nhỏ đáng yêu của nó rồi. Mọi người đều lùi ra sau, Lý Tài vô thức sờ vào eo định lấy đao chém rắn, nhưng sờ vào rồi mới chợt nhớ ra lúc họ cải trang hắn đã không mang đao theo.“Lúc nông nhàn còn làm việc gì khác nữa không?” Thôi Đào nói, “Tôi có một người anh họ, lúc nhàn rỗi sẽ đốt than đem bán.”

Thôi Đào búng hòn đá trong tay vào con rắn cách mình 7 tấc một cách chính xác, sau đó lập tức nhặt con rắn nhỏ bị đánh ngất kia lên, quấn nó thành một vòng tròn trong tay rồi rủ tay áo xuống, đúng lúc cánh tay đã bị che khuất. Nàng lại dùng tay kia sửa sang lại tay áo vải thô của mình, từ từ cất bước đi tiếp. Ai mà ngờ được một cô gái nhỏ xinh đẹp thế này, trong tay lại đang cầm một con rắn cơ chứ?Lúc cả ba đang thắc mắc thì Chu Nhị Ngưu bên kia lại xin Chu Đại Ngưu lần nữa, cuối cùng Chu Đại Ngưu cũng bất đắc dĩ thở dài “Thôi cũng được”, như thế mới xem như đồng ý.

Lý Tài, Vương tứ nương và Bình Nhi đều ngớ người ra, dù họ biết Thôi Đào có khả năng đánh rắn chính xác, nhưng thật tình là lần nào họ chứng kiến cảnh tượng này cũng đều không khỏi kinh ngạc.

Cả nhóm tiếp tục đi được một đoạn nữa thì có 3 chiếc xe bò đi ngang qua. Lúc này Vương tứ nương đã hơi mệt, oan thán rằng đúng là tự tìm khổ cho mình, rõ ràng họ có thể ngồi xe cơ mà.“Đúng rồi, còn có tro đen trên xe nữa!” Bình Nhi phấn khích nói, “Ta biết rồi, là họ bắt 10 cô gái về nhà, sau khi chơi xong rồi bèn hành hạ họ đến chết, sau đó thiêu cháy rồi lấy xe bò vứt đi!”“Thế thì không ổn, dù sao cũng là con gái nhà lành, sao có thể ở trong nhà đàn ông bên ngoài hoài được, nếu việc này truyền ra e là hỏng thanh danh mất.” Vương tứ nương liền diễn vai bà dì, cảm ơn Chu Nhị Ngưu xong bèn hỏi anh cả của hắn đâu rồi, muốn đến cảm ơn anh cả hắn.

“Một lát nữa chúng ta tìm một chiếc rồi bỏ tiền đi nhờ có được không?” Vương tứ nương thương lượng với Thôi Đào.Thôi Đào bảo hai người nói trước đi, cả hai có cảm thấy chỗ nào đáng nghi không.Vương tứ nương không hiểu sao Thôi Đào lại nhất định bắt họ kham khổ như thế, chỉ là âm thầm điều tra thôi mà, sao lại phải giả nghèo nữa? Nhưng thị vẫn ngoan ngoãn đem điểm tâm và thịt cho bọn cai ngục Tôn, để họ khi không được hời, vui vẻ cười đến khóe miệng đã ngoác tới tận mang tai. Sao trước đây lúc thị còn ở đại lao không thấy họ đối xử tốt với mình như thế chứ.

“Không được.” Thôi Đào vô tình từ chối.——————–

Lý Tài chùi mồ hôi trên trán, hỏi Thôi Đào làm thế nào để tìm được manh mối ở huyện Trường Viên, “Chúng ta còn chưa biết 10 cái xác chết cháy đó có liên quan gì đến huyện Trường Viên không nữa, đến cả chỗ tình nghi cũng không có, hoàn toàn không có đầu mối thì sao mà tra được?”Họ thấy Thôi Đào đang sợ hãi bịt miệng, cổ rụt lại hoảng hốt nhìn con rắn đang ở giữa đường cái. Con rắn bị Thôi Đào đánh vẫn còn hơi choáng váng, vì đột nhiên bị vứt xuống đất nên cơ thể bị cuộn thành “vòng tròn” nên phải thả lỏng hoạt động một tí, do đó nó vô thức giãy giụa.

“Tới đâu tính tới đó, tùy cơ mà ứng biến thôi. Nếu thật sự có vấn đề thì chỉ cần anh đủ cẩn thận, không cần anh tìm manh mối, manh mối cũng sẽ tự tìm đến anh.” Thôi Đào đáp.Thôi Đào nói sơ qua vụ án của Vạn Trung cho Tạ thị nghe, vốn định bảo Tạ thị mấy ngày nay nhớ để ý đến tâm trạng của Tần Uyển Nhi một chút, chuyện này đã đả kích cô bé rất nhiều. Nhưng trong lúc nói chuyện, Thôi Đào lại phát hiện ánh mắt của Tạ thị hơi né tránh, lúc nhận lời nàng thái độ rất mơ hồ, hình như trong lòng có chuyện gì đấy.“Từ lúc hắn mua đồ ta vẫn luôn ở bên cạnh canh chừng, không có cơ hội hạ thuốc đâu.” Thôi Đào nói rồi cầm một cái bánh bao thịt dê cắn một miếng, bên trong không chỉ có thịt dê mà còn có hẹ với mộc nhĩ. Hẹ cay cay, trộn vào nhân thịt béo ngậy, thịt và rau kết hợp với nhau, khi cắn vào sẽ chảy ra nước súp, tuyệt vời không gì sánh bằng.

Lý Tài khó hiểu gãi đầu, không hiểu “manh mối sẽ tự tìm đến mình” của Thôi Đào rốt cuộc là như thế nào?“Thật sự không nhìn ra anh cả anh bị bệnh đấy.”“Họ bảo lúc nông nhàn sẽ đến tửu lâu làm tư ba, nhưng ở nơi phồn hoa như Biện Kinh, 1 tháng tư ba nhiều nhất cũng kiếm được 300 đồng. Ở căn nhà to như thế, không nấu ăn hàng ngày mà chỉ mua đồ ăn ngoài, sao có thể chống đỡ nổi?“Sao thế, mọi người đi về à?” Chu Nhị Ngưu ngạc nhiên.

Lúc này có một cỗ xe bò chạy qua. Vương tứ nương đang mệt mỏi cất bước đi lại bất lực cúi đầu thở dài. Bình Nhi thì đang nghịch hoa dại, Lý Tài đang vò đầu khó hiểu, cả hai đều máy móc cất bước chân đi về phía trước.Chu Đại Ngưu lái xe tới một khu chợ phố sầm uất trong huyện trước, “Đã muộn rồi, mua ít đồ ăn rồi hãy về.”Chu Nhị Ngưu mời mọi người dùng cơm, định đến phòng bếp lấy chén bát để họ ăn súp thịt dê cay. Thôi Đào vội chủ động tỏ ý muốn đi theo để cầm giúp.Chu Đại Ngưu trừng Chu Nhị Ngưu cảnh cáo nhưng cuối cùng cũng không nói gì, chỉ hung hăng vung roi vào xe bò. Nhưng dù hắn có quật mạnh tới đâu thì con bò cũng chỉ đi được đến vậy.

Mỗi lần có người và xe đi ngang qua đường, Thôi Đào đều lướt mắt nhìn qua.“Cảm ơn.” Thôi Đào cười với Chu Nhị Ngưu.

Cỗ xe bò đang chạy phía sau họ về căn bản vẫn giống với những cỗ xe bò khác, nhưng giữa khe hở trên tấm chắn xe có vết bẩn dính lại. Có 2 người đàn ông đánh xe, một người khoảng 25 – 26 tuổi, để một chòm râu dê, người còn lại thì trên dưới 20, đầu vấn khăn màu xanh. Cả hai đều mặc đồ màu tro hơi cũ, nhìn như những nông dân bình thường.Lúc này Vương tứ nương mới để ý, 4 góc của cỗ xe đó vàng óng, là vàng đấy!Ào ào —

Lúc chiếc xe bò của họ từ từ đi qua, Thôi Đào phát hiện 2 người đàn ông đó đều không kìm được mà nhìn sang nàng và Bình Nhi, ngay sau đó thì thu mắt lại rồi tiếp tục đánh xe. Còn bên Lý Tài và Vương tứ nương, họ chưa từng liếc mắt tới. Thôi Đào cảm thấy cái nhìn này như thể là vô thức dò xét vậy.Chắc chắn chiếc xe này từng vận chuyển thứ gì đó bị đốt cháy và dính tro đen, đối với Thôi Đào mà nói, tất nhiên là liên tưởng ngay tới xác chết cháy. Nhưng xác chết cháy bị thiêu ở trong hốc núi, sau đó bị phát hiện thì trực tiếp vận chuyển về phủ Khai Phong, hẳn là chưa từng bị di dịch.Thị thấy mình đi theo Thôi Đào đa tài này thì chuyện phá án lập công chỉ là một chuyện nhỏ như con muỗi.

Lúc người đàn ông râu dê vung roi lên, chỗ ống tay áo hé ra một góc áo màu trắng, mặt vải sáng loáng.Sụp!Thôi Đào tiếc rẻ nhìn thoáng qua con rắn chết bị vứt đi kia, tiếc thật, dù sao trên người cũng có vài lạng thịt, có thể nấu được bát canh rắn uống mà.

“Á — Rắn kìa!”Huyện Trường Viên thuộc địa bàn quản lý của phủ Khai Phong, cách Đông Kinh không xa lắm, cưỡi ngựa chẳng mất bao lâu. Nhưng nếu muốn âm thầm thăm dò thông tin trong người dân thì không thể để xuất hiện cảm giác khoảng cách với họ được, không thể quá hào hoa phong nhã. Ngụy trang chi tiết đúng chỗ là sự chuyên nghiệp cơ bản của một diễn viên mà.Lúc này Vương tứ nương mới ngồi xuống, nhanh miệng húp một ngụm súp cay rồi cắn một miếng thịt dê, “Ha, súp cay này ngon thật đấy!”

Một cô gái hoảng hốt thét lên, không chỉ hấp dẫn sự chú ý của hai người đàn ông trên xe mà còn dọa cho Vương tứ nương, Bình Nhi và Lý Tài hoảng hốt, cả ba đồng thời quay lại, ngạc nhiên nhìn về phía Thôi Đào.3 cặp mắt của Vương tứ nương, Bình Nhi và Lý Tài đều đồng loạt nhìn về phía Thôi Đào.

Họ thấy Thôi Đào đang sợ hãi bịt miệng, cổ rụt lại hoảng hốt nhìn con rắn đang ở giữa đường cái. Con rắn bị Thôi Đào đánh vẫn còn hơi choáng váng, vì đột nhiên bị vứt xuống đất nên cơ thể bị cuộn thành “vòng tròn” nên phải thả lỏng hoạt động một tí, do đó nó vô thức giãy giụa.Lúc về cả ba cưỡi lừa. Ở huyện Trường Viên không dễ tìm ngựa, kiếm được 3 con lừa này cũng phải tốn kha khá tiền rồi.Chu Đại Ngưu nghe vậy liền nhíu mày gọi Chu Nhị Ngưu một tiếng, rõ ràng là không đồng ý.Hai anh em này không đốt than, chỉ trồng trọt, vậy đã dùng xe chuyển thứ gì có tro mà có thể để trong khe hở ván gỗ dính nhiều như thế.

Đột nhiên có một cái sọt bay tới, chụp con rắn vào trong.Hơn 1 canh giờ sau, Vương Chiêu dẫn người đến bố trí ở huyện Trường Viên.Lúc này có một cỗ xe bò chạy qua. Vương tứ nương đang mệt mỏi cất bước đi lại bất lực cúi đầu thở dài. Bình Nhi thì đang nghịch hoa dại, Lý Tài đang vò đầu khó hiểu, cả hai đều máy móc cất bước chân đi về phía trước.

Người đàn ông vấn khăn xanh trên xe bò nhảy xuống, lập tức lấy chân giẫm lên giỏ. Người đàn ông râu dê lớn hơn đưa cho hắn một nhánh cây to bằng ngón tay cái. Người đàn ông kia hé một khe hở trong giỏ rồi dùng khúc cây đè đầu con rắn lại, đảo tay vài lần rồi nhanh chóng xốc giỏ lại, bắt con rắn lên, sau khi đập vài lần trên mặt đất thì vứt nó xuống ven đường.Chu Nhị Ngưu gật đầu rồi lại hỏi chị hai của Thôi Đào đã đến chỗ nào trong huyện Trường Viên.Chu Nhị Ngưu nghe thế thì sáng rỡ mắt, “Ý của ngài là?”

Thôi Đào tiếc rẻ nhìn thoáng qua con rắn chết bị vứt đi kia, tiếc thật, dù sao trên người cũng có vài lạng thịt, có thể nấu được bát canh rắn uống mà.“Không được.” Thôi Đào vô tình từ chối.“Chắc chắn có ai đó đứng sau bọn chúng, lúc gặp chúng trên đường, Chu Đại Ngưu rất thận trọng và đề phòng chúng ta, nhìn vào thái độ thì hẳn chúng có liên quan tới vụ án, chỉ là gần đây không có hoạt động gì thôi. Có lẽ vì 10 cái xác chết cháy kia bị phát hiện nên chúng đã kiềm chế lại một chút. Vì thế chúng ta cũng không cần thiết tốn công điều tra tiếp nữa, tìm được nguồn đáng ngờ là được, chuyện tiếp theo cứ giao cho nha dịch trong phủ Khai Phong làm đi.”

Người đàn ông vấn khăn xanh lập tức cất giỏ rồi cười ngây ngô với Thôi Đào: “Chết rồi, không sao đâu.”“Bọn tôi đi huyện Trường Viên, không biết lang quân có tiện đường không? Nếu tiện đường thì có thể cho chúng tôi quá giang một đoạn không?” Thôi Đào mỉm cười nói với người đàn ông vấn khăn xanh.

“Lợi hại quá! Rất cảm ơn ạ!” Thôi Đào vội lễ phép hành lễ cảm ơn.“Thật sự không sao mà, dù sao nhà bọn tôi cũng có chỗ, đã nhiều năm rồi mới có nữ giới tới ở, thêm chút hơi người ấy mà.” Chu Nhị Ngưu vội giữ Thôi Đào lại.

Người đàn ông râu dê đã quay lại xe bò ngồi, nặng nề quay đầu gọi người đàn ông vấn khăn xanh: “Anh hai, đi thôi!”

“À, tới ngay đây.” Người đàn ông vấn khăn xanh lại cười với Thôi Đào, dường như có hơi miễn cưỡng mà quay người đi.

Hắn chợt nghe sau lưng có tiếng con gái nói chuyện, lập tức quay đầu lại đáp một tiếng, trên mặt vẫn là nụ cười thật thà.Lần này Lý Tài, Vương tứ nương và Bình Nhi mới hiểu ra, Thôi Đào thế này chính là đang chơi trò “Đã nghiện rồi còn ngại”. Có đôi khi phải thế, nếu tỏ ra quá háo hức trái lại sẽ khiến người khác hoài nghi. Từ chối trong trường hợp thích hợp sẽ loại bỏ được sự nghi ngờ trong lòng đối phương.“Mọi người đến huyện Trường Viên để làm gì vậy?” Chu Nhị Ngưu hỏi Thôi Đào.

“Bọn tôi đi huyện Trường Viên, không biết lang quân có tiện đường không? Nếu tiện đường thì có thể cho chúng tôi quá giang một đoạn không?” Thôi Đào mỉm cười nói với người đàn ông vấn khăn xanh.Vương tứ nương bực bội đi theo Thôi Đào và Lý Tài ra khỏi thành, thấy đám đông ồn ào đang đi tới đi lui trong đường phố thì lập tức quăng cục khó chịu của mình sang một bên. Thấy con nhà ai nghịch ngợm, thị sẽ đi dọa nó, thấy ai đi tư thế quái đản, thị sẽ học theo, chọc Bình Nhi cười khanh khách mới chịu.

Thực ra đường cái này cứ đi về phía Bắc, chắc chắn là tới huyện Trường Viên rồi. Thôi Đào hỏi thế chẳng khác gì nói nhảm.Sau khi tiễn hai mẹ con đi, Thôi Đào cố ý tìm Lý Tài, nhờ hắn sai người điều tra một chút về vụ án của Tần Hữu Xuất, cha Tần Uyển Nhi.Lý Tài thừa cơ âm thầm quan sát tình hình căn nhà này rồi bẩm lại với Thôi Đào: “Hai anh em ở phòng chính, cửa đều khóa lại hết, ta đục một lỗ trên giấy dán cửa sổ nhìn vào thì phát hiện có mành trúc che lại, không tài nào nhìn được bên trong.”

“Trùng hợp thật, nhà tôi cũng ở huyện Trường Viên đây.” Người đàn ông vấn khăn xanh vội hô với người đàn ông râu dê, “Anh cả ơi, họ cũng đến huyện Trường Viên, chúng ta cho họ quá giang một đoạn đi!”

Người đàn ông râu dê hơi do dự, lập tức đảo mắt dò xét Thôi Đào và Bình Nhi rồi mới gật đầu.

Thôi Đào lấy ra một cái túi tiền ít ỏi bên hông, đưa nó cho người đàn ông vấn khăn xanh, “Đây là tiền tích cóp của tôi, không nhiều gì, chỉ có 20 văn thôi, không biết có đủ không?”Không thể trêu vào, không thể trêu vào được! Vương tứ nương lập tức im miệng.

“Không cần tiền đâu, dù sao bọn tôi cũng muốn quay về mà.” Người đàn ông vấn khăn xanh vội nói.“Nói rằng em nhớ ta đi, ta sẽ nói cho em nghe.” Hàn Tống cực kỳ nghiêm túc nhìn Thôi Đào, “Em có biết đã bao lâu rồi em không nói với ta câu này không.”“Không được, một khi đã ăn vụng tất sẽ có dấu vết, trên người cô còn vụn điểm tâm, trong móng tay có váng dầu, cô có lau sạch sẽ được không? Dù cô có tỉ mỉ dọn dẹp hết tất cả thì cũng không xua nổi cái mùi trên người đâu.” Thôi Đào bảo Vương tứ nương đem cho những thứ mà thị lén mang theo hết đi.

Thôi Đào lập tức cảm ơn rồi gọi Lý Tài, Vương tứ nương và Bình Nhi lên xe. 3 người Lý Tài, Vương tứ nương và Bình Nhi đã bị màn trình diễn vừa rồi của Thôi Đào dọa cho ngây người. Bộ dạng giả vờ sợ rắn của nàng thực sự quá khoa trương, tự nhiên họ lại thấy thương con rắn kia thì phải làm sao đây? Rõ ràng lúc nãy nàng còn bảo không gọi xe, thế mà lúc sau lại tự chủ động xin đi nhờ là sao vậy?

Nhưng dù thế nào đi nữa thì cũng có xe ngồi rồi. Cả ba cũng đoán được Thôi Đào làm thế ắt có mục đích của mình nên cũng ngốc nghếch phối hợp leo lên xe.Hắn chợt nghe sau lưng có tiếng con gái nói chuyện, lập tức quay đầu lại đáp một tiếng, trên mặt vẫn là nụ cười thật thà.Đến khi xe vào địa giới huyện Trường Viên, xung quanh con đường đều là ruộng lúa, đâu đâu cũng đều là màu xanh bát ngát. Nhưng dù là đồng ruộng hay ven đường thì những nơi xe đến đều là đất bazan. Vì là đất bazan nên thứ màu đen trong khe hở của xe này lại càng kỳ lạ.

Ngồi vào xe không bao lâu, mọi người bắt đầu trò chuyện.Sau đó cả bốn người đều được sắp xếp phòng xong xuôi, Thôi Đào, Vương tứ nương và Bình Nhi ở cùng trong một căn phòng, vừa đủ cho 3 người ở. Lý Tài thì được sắp ở phòng phía Đông. Chu Đại Ngưu và Chu Nhị Ngưu thì ở sân trước.

Hóa ra hai anh em này họ Chu, người đàn ông râu dê là anh cả, gọi là Đại Ngưu; người đàn ông vấn khăn xanh là anh hai, tên Nhị Ngưu.Dù ngôi nhà đó đúng là của anh cả nhà họ Chu tự mình xây từng viên gạch đi nữa thì gạch, ngói, gỗ tốn cũng không ít. Hơn nữa lúc Tứ nương lấy hôn sự ra thăm dò, Chu Nhị Ngưu còn bảo có đến tận mấy trăm xâu tiền, có thể thấy họ không phải làm nghề gì đàng hoàng nên mới nói láo, không dám nói thật.” Bình Nhi nói suy đoán của mình trước.

Vương tứ nương thấy hơi tức cười, khẽ nói với Thôi Đào: “Gì mà heo với trâu chứ, đừng bảo cha mẹ họ thật sự đặt tên thế nhé.”Chu Nhị Ngưu lập tức chủ động mời họ đến nhà mình ở.

“Mọi người đến huyện Trường Viên để làm gì vậy?” Chu Nhị Ngưu hỏi Thôi Đào.

“Đây là dì tôi, anh cả, chị cả.”

Thôi Đào lần lượt giới thiệu Vương tứ nương, Lý Tài và Bình Nhi. Thôi Đào, Lý Tài và Bình Nhi trạc tuổi nhau, nhưng trong 4 người thì Thôi Đào nhỏ nhất, Vương tứ nương lớn nhất. Thị đã gần 30 tuổi, tất nhiên hợp làm dì hơn.Thôi Đào lập tức cảm ơn rồi gọi Lý Tài, Vương tứ nương và Bình Nhi lên xe. 3 người Lý Tài, Vương tứ nương và Bình Nhi đã bị màn trình diễn vừa rồi của Thôi Đào dọa cho ngây người. Bộ dạng giả vờ sợ rắn của nàng thực sự quá khoa trương, tự nhiên họ lại thấy thương con rắn kia thì phải làm sao đây? Rõ ràng lúc nãy nàng còn bảo không gọi xe, thế mà lúc sau lại tự chủ động xin đi nhờ là sao vậy?

“Chúng tôi đi tìm người.”Sau khi chia cho mỗi người một bát súp cay xong, Chu Nhị Ngưu cầm đi 10 cái bánh bao thịt dê và 2 bát súp cay.Thôi Đào đang nghĩ mình nên dùng cách nào để đối phó Hàn Tống, với kiểu đàn ông có tính tình như y, dù thái độ nàng lạnh hay nóng thì y đều tiếp chiêu được cả.

Vương tứ nương nghe xong thân phận của mình thì lập tức ho khan một tiếng, ưỡn ngực ngẩng đầu giả vờ nghiêm trang một chút, “Đúng thế, ta dẫn theo họ đến huyện Trường Viên tìm —”

“Chị hai tôi!” Thôi Đào nói tiếp.Lúc người đàn ông râu dê vung roi lên, chỗ ống tay áo hé ra một góc áo màu trắng, mặt vải sáng loáng.

Chu Nhị Ngưu gật đầu rồi lại hỏi chị hai của Thôi Đào đã đến chỗ nào trong huyện Trường Viên.Thôi Đào gật đầu.

Thôi Đào lắc đầu, đầu tiên là bắt Chu Nhị Ngưu hứa giữ bí mật, sau đó mới nhỏ giọng nói với hắn: “Chị ấy 1 năm trước lén bỏ nhà ra đi nên khiến cha mẹ tôi tức điên lên. Mấy hôm trước có người thấy chị ấy ở huyện Trường Viên, vì thế chúng tôi bàn nhau âm thầm đến tìm. Dì không yên tâm nên cũng đi theo cùng chúng tôi.”Bình Nhi thì không được nhạy bén trong chuyện này lắm, nhưng cô ta có thể nhìn ra được từ thái độ nhiệt tình bất thường của Thôi Đào đối với Chu Nhị Ngưu: Không bình thường chút nào.

Vương tứ nương lập tức ôm lấy vai Thôi Đào: “Còn không phải à, nó là đứa mà ta thương nhất đấy, sao lại để tiểu mỹ nhân nhà ta đi mạo hiểm được chứ.”Chu Nhị Ngưu vừa dẫn bọn Thôi Đào đến sân sau vừa giải thích: “Cha mẹ tôi chết sớm, là chính tay anh cả chăm nom tôi từ nhỏ tới khi trưởng thành. Sức khỏe anh ấy không tốt, vì để chăm sóc tôi mà đến nay vẫn chưa lấy vợ. Nhưng để tích cóp tiền cưới vợ cho tôi, chuyện gì anh ấy cũng làm, ngôi nhà này là chính tay anh ấy tích từng viên gạch mà từ từ xây nên đấy. Bởi thế giờ chúng tôi có rất nhiều chỗ, mọi người ở lại không cần khách sáo đâu.”Sau khi về đến nhà, Chu Đại Ngưu lập tức quay về phòng, bảo Chu Nhị Ngưu tiếp đãi bọn người Thôi Đào.

Thôi Đào trừng Vương tứ nương một cái, cảnh cáo thị đừng hòng thừa cơ mà sàm sỡ mình, lúc này Vương tứ nương mới ngượng ngùng thu tay về.Ngồi vào xe không bao lâu, mọi người bắt đầu trò chuyện.

Chu Nhị Ngưu cười ha hả, đôi mắt sáng rực nhìn Thôi Đào một chút rồi liên tục gật đầu tán thành với Vương tứ nương, tất nhiên chủ yếu là tán thành cái câu “tiểu mỹ nhân” kia. Tiểu nương tử này nhìn thật xinh đẹp, hắn đã từng này tuổi nhưng chưa từng thấy một người đẹp như thế, nói chuyện lại hào sảng, cười lên như quết mật ngọt vậy.“Lúc nãy anh cả ra ngoài làm việc rồi.” Chu Nhị Ngưu thất vọng đáp lại.

“Đợi về tôi rảnh sẽ giúp mọi người tìm giúp nhé!” Chu Nhị Ngưu nhiệt tình nói.

“Cảm ơn.” Thôi Đào cười với Chu Nhị Ngưu.

Nhị Ngưu ngượng đỏ chín mặt, gãi đầu rồi quay lại cạnh anh cả của mình. Nhân lúc bọn người Thôi Đào vẫn đang nói chuyện phía sau, Nhị Ngưu lại nhích sát cạnh Chu Đại Ngưu rồi nhỏ giọng hỏi: “Có khi nào —”

“Không thể nào!” Chu Đại Ngưu vung roi lên, nói với Nhị Ngưu, “Đừng có chuốc thêm phiền phức.”Sau khi theo Chu Nhị Ngưu đến phòng bếp, Thôi Đào phát hiện trong ấy chỉ có một cái nồi đã rỉ sét, trong hố lò hình như cũng không có tro củi, đống củi chất trong góc cũng không nhiều, chỉ có vài cây lẻ tẻ. Còn về hành gừng, bún sợi và những thứ thường dùng trong bếp thì tìm không thấy, rõ ràng là anh em nhà họ Chu không thường nấu ăn, thậm chí gần đây còn không đụng đến. Nhưng dù trong bếp này chẳng có cái xẻng để xào nấu thì lại có rất nhiều bát đũa, Thôi Đào ước chừng số lượng một chút, cứ tính theo 2 đĩa 1 bát 1 đôi đũa thì ít nhất là có 25 bộ như thế.

Chu Nhị Ngưu lập tức thu lại nụ cười trên mặt, buồn bực gục đầu xuống. Nhưng chỉ một lát sau, hắn lại lén quay đầu lại nhìn trộm về phía Thôi Đào. Thôi Đào phát hiện Chu Nhị Ngưu nhìn mình thì cũng lễ phép gật đầu đáp lại hắn.Vương tứ nương và Bình Nhi cũng biết giải thích như thế thì không hợp lý.Thôi Đào quay lưng lại, để Vương tứ nương dùng cơ thể chặn ánh mắt của anh em nhà họ Chu rồi lấy ra một cây kim bạc, móc vào khe hở trong tấm ván gỗ trên xe vài lần, sau khi móc được một ít chất màu đen kia thì dùng tay vê lại, dính vào lòng bàn tay, là tro đen.Bình Nhi thì mở to mắt nhìn người này, đây là lần đầu tiên cô ta gặp Hàn Tống, trong đầu đột nhiên vang lên tiếng ong ong, mặt lập tức đỏ bừng. Cô ta vội thẹn thùng cúi đầu nhìn đất, túm lấy góc áo.

Trong lòng Chu Nhị Ngưu thầm hân hoan, lúc quay đầu lại không kìm được mà nhếch khóe miệng lên.

Chu Đại Ngưu trừng Chu Nhị Ngưu cảnh cáo nhưng cuối cùng cũng không nói gì, chỉ hung hăng vung roi vào xe bò. Nhưng dù hắn có quật mạnh tới đâu thì con bò cũng chỉ đi được đến vậy.

Chu Nhị Ngưu ngoan ngoãn không quay đầu lại nữa.“Chẳng ra làm sao cả! Sao anh lại tới chỗ này hả?” Thôi Đào không có ý định nhảy xuống, ngồi trên thân lừa cao ngạo nghễ nói chuyện với Hàn Tống.

Thôi Đào nghiêng người, hỏi hai người họ đến Biện Kinh làm gì.Cảm giác quen thuộc này…

“Bọn tôi là nông dân, ngoài trồng trọt ra còn có thể làm gì được nữa đâu, tất nhiên là đến Biện Kinh bán đồ rồi.” Nhị Ngưu vội trả lời Thôi Đào.Bình Nhi và Vương tứ nương vội bảo Thôi Đào nhanh giải thích cho họ, anh em nhà họ Chu này rốt cuộc là có vấn đề gì.

“Lúc nông nhàn còn làm việc gì khác nữa không?” Thôi Đào nói, “Tôi có một người anh họ, lúc nhàn rỗi sẽ đốt than đem bán.”

“Chúng tôi không đốt than, mùa xuân thì về thôn trồng trọt, thời gian còn lại đến tửu lâu trong huyện lỵ để làm tư ba, chân chạy, kiếm ít tiền trong lúc rảnh ấy mà.” Chu Nhị Ngưu giải thích.

Thôi Đào gật đầu.“Hơn nữa đối với hai anh em họ mà nói, 10 cô gái thì hơi nhiều.” Những cái xác chết cháy kia cũng có thể đã bị phân hủy và thối rữa, thời gian bị hại của 10 cái xác không mấy chênh lệch nhau, rõ ràng họ đã bị hại và thiêu trong cùng một lúc. Trừ khi hai anh em nhà họ Chu là những tên biến thái cực kỳ khát máu, nhưng Thôi Đào cảm thấy hai anh em này vẫn chưa tới mức như thế.“Không thể định tội được, gác lại xem xét sau.” Hàn Kỳ khẽ nói.

Đến khi xe vào địa giới huyện Trường Viên, xung quanh con đường đều là ruộng lúa, đâu đâu cũng đều là màu xanh bát ngát. Nhưng dù là đồng ruộng hay ven đường thì những nơi xe đến đều là đất bazan. Vì là đất bazan nên thứ màu đen trong khe hở của xe này lại càng kỳ lạ.

Thôi Đào quay lưng lại, để Vương tứ nương dùng cơ thể chặn ánh mắt của anh em nhà họ Chu rồi lấy ra một cây kim bạc, móc vào khe hở trong tấm ván gỗ trên xe vài lần, sau khi móc được một ít chất màu đen kia thì dùng tay vê lại, dính vào lòng bàn tay, là tro đen.Vương tứ nương thỏa mãn gật đầu, trong lòng lại mắng hắn cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Một người như Thôi nương tử mà hắn cũng dám mơ tới à? Trước có Lữ Công Bật, sau có Hàn Tống, có ai không phải là con trai nhà quyền quý, hào hoa tuấn tú đâu, Chu Nhị Ngưu như ngươi thì làm quái gì mà bì được!

Chắc chắn chiếc xe này từng vận chuyển thứ gì đó bị đốt cháy và dính tro đen, đối với Thôi Đào mà nói, tất nhiên là liên tưởng ngay tới xác chết cháy. Nhưng xác chết cháy bị thiêu ở trong hốc núi, sau đó bị phát hiện thì trực tiếp vận chuyển về phủ Khai Phong, hẳn là chưa từng bị di dịch.Chu Nhị Ngưu lấy ra 5 bộ bát đũa, Thôi Đào thì cầm thìa gỗ.Thôi Đào, Bình Nhi và Lý Tài đều ngồi xung quanh bàn nhìn Vương tứ nương.

Hai anh em này không đốt than, chỉ trồng trọt, vậy đã dùng xe chuyển thứ gì có tro mà có thể để trong khe hở ván gỗ dính nhiều như thế.

Lúc xe bò vào trong trung tâm huyện Trường Viên thì sắc trời đã sụp tối.“Ta thấy Chu Nhị Ngưu để ý cô, hay là chúng ta cứ ở lại đây vài ngày, nói không chừng có thể tìm ra được sự thật, lại lập công lớn đấy!” Vương tứ nương phấn khích nói.“Vòng… Vòng hoa đó là do tôi bện đấy.” Thấy hai bên chẳng ai nói chuyện, Bình Nhi đột nhiên rụt rè nói.

Bọn Thôi Đào và Vương tứ nương đang lao xao bàn bạc xem ở lại huyện Trường Viên thế nào. Lý Tài theo phân phó của Thôi Đào, đến hỏi Chu Nhị Ngưu nhà trọ ở đâu. Vương tứ nương thì giả vờ vô tình sờ tay lên hành lý, ngạc nhiên nói rằng mình ra ngoài mà quên mang theo túi tiền mất rồi.“Chị hai tôi!” Thôi Đào nói tiếp.

Chu Nhị Ngưu lập tức chủ động mời họ đến nhà mình ở.

Chu Đại Ngưu nghe vậy liền nhíu mày gọi Chu Nhị Ngưu một tiếng, rõ ràng là không đồng ý.

Chu Nhị Ngưu vội đến năn nỉ Chu Đại Ngưu, “Anh cả, anh nhìn họ cũng khó khăn mà, không thể để họ ngủ đầu đường xó chợ được.”“À, tới ngay đây.” Người đàn ông vấn khăn xanh lại cười với Thôi Đào, dường như có hơi miễn cưỡng mà quay người đi.

“Không đến mức ngủ đầu đường đâu, tôi vẫn còn vài đồng tiền, cứ tìm một nhà trọ giá rẻ rồi thương lượng một chút, hẳn là đủ để qua một đêm rồi. Nếu thực sự không được nữa thì cứ để anh cả tôi ở chuồng ngựa vậy, anh ấy có thể chịu được.” Thôi Đào vội tỏ ý không cần cho hai anh em thêm phiền nữa.Vốn dĩ cả ba cưỡi ngựa đi trên đường rất nhàn nhã, thậm chí Bình Nhi còn hái hoa dại ven đường bện thành 3 vòng hoa để đội trên đầu.

Lý Tài, Vương tứ nương và Bình Nhi không dám nói gì lung tung, rõ ràng Thôi Đào đã ngầm ra hiệu cho họ là phải tranh thủ ở lại nhà anh em họ Chu, sao giờ khi Chu Nhị Ngưu có ý mời thì nàng lại bảo không ở thế kia?

Lúc cả ba đang thắc mắc thì Chu Nhị Ngưu bên kia lại xin Chu Đại Ngưu lần nữa, cuối cùng Chu Đại Ngưu cũng bất đắc dĩ thở dài “Thôi cũng được”, như thế mới xem như đồng ý.Lúc Thôi Đào quay lại xe đã phát hiện hành lý của họ có dấu vết từng bị mở ra. Dù trông vẫn còn nguyên vẹn, nhưng trước đó sợi tóc mà nàng cố tình cài lên ở nút thắt vải của hành lý đã biến mất.

Lần này Lý Tài, Vương tứ nương và Bình Nhi mới hiểu ra, Thôi Đào thế này chính là đang chơi trò “Đã nghiện rồi còn ngại”. Có đôi khi phải thế, nếu tỏ ra quá háo hức trái lại sẽ khiến người khác hoài nghi. Từ chối trong trường hợp thích hợp sẽ loại bỏ được sự nghi ngờ trong lòng đối phương.“Tôi không phải là nha hoàn!” Bình Nhi lập tức giải thích, sau đó thì vành mắt đỏ hoe, tủi thân nhìn Hàn Tống rồi lại cúi gằm mặt xuống.

Lý Tài lập tức ghi nhớ bài học này vào lòng.Thôi Đào trừng Vương tứ nương một cái, cảnh cáo thị đừng hòng thừa cơ mà sàm sỡ mình, lúc này Vương tứ nương mới ngượng ngùng thu tay về.

Chu Đại Ngưu lái xe tới một khu chợ phố sầm uất trong huyện trước, “Đã muộn rồi, mua ít đồ ăn rồi hãy về.”“Không cần mang theo hành lý đâu, để đây cũng được, tôi chờ mọi người ở đây.” Chu Đại Ngưu nói.

Chu Nhị Ngưu đáp lời rồi nhảy xuống xe.Kỳ lạ hơn nữa là trong ngôi nhà lớn thế này chỉ có hai anh em nhà họ ở, không hề có người thân cũng như tôi tớ nào khác.

Chu Đại Ngưu nói với đám người Thôi Đào: “Dù sao chúng ta gặp nhau cũng là có duyên, không cần phải khách sáo đâu. Mọi người đi với anh hai đi, muốn ăn gì thì cứ bảo nó mua là được.”

Bọn người Thôi Đào tất nhiên là đồng ý, sau đó nhảy xuống xe.

“Không cần mang theo hành lý đâu, để đây cũng được, tôi chờ mọi người ở đây.” Chu Đại Ngưu nói.

Thôi Đào, Lý Tài, Vương tứ nương và Bình Nhi bèn để lại hành lý trên xe, sau đó cùng dạo phố với Chu Nhị Ngưu.

Chu Nhị Ngưu hỏi đám Thôi Đào muốn ăn gì. Nếu là Chu Nhị Ngưu xuất tiền thì tất nhiên mọi người đều không dám chọn món, cứ bảo chọn theo Chu Nhị Ngưu là được.

“Chỉ cần mua những món địa phương ngon và rẻ là được rồi.” Thôi Đào vừa khách sáo lại vừa không khách sáo, khách sáo là chỉ cần “rẻ”, không khách sáo là phải “ngon”.

Chu Nhị Ngưu bèn dẫn Thôi Đào đi mua súp thịt dê cay và bánh bao thịt dê rồi về. Vì mua nhiều súp cay nên Chu Nhị Ngưu hỏi mượn chủ quán một cái chậu gỗ để đựng, sau khi ăn xong sẽ quay lại trả cho họ.“Không cần tiền đâu, dù sao bọn tôi cũng muốn quay về mà.” Người đàn ông vấn khăn xanh vội nói.

Lúc Thôi Đào quay lại xe đã phát hiện hành lý của họ có dấu vết từng bị mở ra. Dù trông vẫn còn nguyên vẹn, nhưng trước đó sợi tóc mà nàng cố tình cài lên ở nút thắt vải của hành lý đã biến mất.Sáng sớm hôm sau, trong nhà đều an ổn cả.

Cả nhóm tới nhà anh em họ Chu, không ngờ hai anh em như thế mà lại sống trong một căn nhà 6 gian phòng lớn, 3 trước 3 sau, nhà như thế ở huyện Trường Viên có thể xem là hộ trung lưu rồi.

Kỳ lạ hơn nữa là trong ngôi nhà lớn thế này chỉ có hai anh em nhà họ ở, không hề có người thân cũng như tôi tớ nào khác.(*) Loại hoa đặc sản cực kỳ bổ dưỡng mỗi năm chỉ nở vào mùa hè, nhìn qua nụ hoa rất giống hoa ly nhưng nhỏ hơn, bằng ngón tay và có thể ăn được, rất thơm ngon lại có nhiều tác dụng tốt cho sức khỏe.

Sau khi về đến nhà, Chu Đại Ngưu lập tức quay về phòng, bảo Chu Nhị Ngưu tiếp đãi bọn người Thôi Đào.Chẳng lẽ họ thiêu thi thể một lần thấy chưa đủ, không chỉ bỏ công ra chuyển xác chết đi, ném cùng một chỗ rồi phải phóng hỏa thiêu lại lần nữa à?”

Chu Nhị Ngưu vừa dẫn bọn Thôi Đào đến sân sau vừa giải thích: “Cha mẹ tôi chết sớm, là chính tay anh cả chăm nom tôi từ nhỏ tới khi trưởng thành. Sức khỏe anh ấy không tốt, vì để chăm sóc tôi mà đến nay vẫn chưa lấy vợ. Nhưng để tích cóp tiền cưới vợ cho tôi, chuyện gì anh ấy cũng làm, ngôi nhà này là chính tay anh ấy tích từng viên gạch mà từ từ xây nên đấy. Bởi thế giờ chúng tôi có rất nhiều chỗ, mọi người ở lại không cần khách sáo đâu.”Thôi Đào nghiêng người, hỏi hai người họ đến Biện Kinh làm gì.

Thôi Đào quan sát gạch xây trong vài gian phòng, màu sắc cũ mới không đồng đều, xem ra đúng là từ từ xây nên trong thời gian dài.

“Thật sự không nhìn ra anh cả anh bị bệnh đấy.”Thôi Đào, Lý Tài, Vương tứ nương và Bình Nhi bèn để lại hành lý trên xe, sau đó cùng dạo phố với Chu Nhị Ngưu.

“Mấy năm nay sức khỏe của anh ấy mới tốt hơn một chút.”Thôi Đào bèn cảm ơn và tạm biệt Chu Nhị Ngưu.Người đàn ông vấn khăn xanh trên xe bò nhảy xuống, lập tức lấy chân giẫm lên giỏ. Người đàn ông râu dê lớn hơn đưa cho hắn một nhánh cây to bằng ngón tay cái. Người đàn ông kia hé một khe hở trong giỏ rồi dùng khúc cây đè đầu con rắn lại, đảo tay vài lần rồi nhanh chóng xốc giỏ lại, bắt con rắn lên, sau khi đập vài lần trên mặt đất thì vứt nó xuống ven đường.

Sau đó cả bốn người đều được sắp xếp phòng xong xuôi, Thôi Đào, Vương tứ nương và Bình Nhi ở cùng trong một căn phòng, vừa đủ cho 3 người ở. Lý Tài thì được sắp ở phòng phía Đông. Chu Đại Ngưu và Chu Nhị Ngưu thì ở sân trước.

Chu Nhị Ngưu mời mọi người dùng cơm, định đến phòng bếp lấy chén bát để họ ăn súp thịt dê cay. Thôi Đào vội chủ động tỏ ý muốn đi theo để cầm giúp.

Ban đầu Chu Nhị Ngưu lắc đầu bảo không cần, nhưng thấy Thôi Đào vẫn kiên trì bảo muốn giúp nên cũng ma xui quỷ khiến mà đồng ý.Lý Tài chùi mồ hôi trên trán, hỏi Thôi Đào làm thế nào để tìm được manh mối ở huyện Trường Viên, “Chúng ta còn chưa biết 10 cái xác chết cháy đó có liên quan gì đến huyện Trường Viên không nữa, đến cả chỗ tình nghi cũng không có, hoàn toàn không có đầu mối thì sao mà tra được?”

Sau khi theo Chu Nhị Ngưu đến phòng bếp, Thôi Đào phát hiện trong ấy chỉ có một cái nồi đã rỉ sét, trong hố lò hình như cũng không có tro củi, đống củi chất trong góc cũng không nhiều, chỉ có vài cây lẻ tẻ. Còn về hành gừng, bún sợi và những thứ thường dùng trong bếp thì tìm không thấy, rõ ràng là anh em nhà họ Chu không thường nấu ăn, thậm chí gần đây còn không đụng đến. Nhưng dù trong bếp này chẳng có cái xẻng để xào nấu thì lại có rất nhiều bát đũa, Thôi Đào ước chừng số lượng một chút, cứ tính theo 2 đĩa 1 bát 1 đôi đũa thì ít nhất là có 25 bộ như thế.Một cô gái hoảng hốt thét lên, không chỉ hấp dẫn sự chú ý của hai người đàn ông trên xe mà còn dọa cho Vương tứ nương, Bình Nhi và Lý Tài hoảng hốt, cả ba đồng thời quay lại, ngạc nhiên nhìn về phía Thôi Đào.

Chu Nhị Ngưu lấy ra 5 bộ bát đũa, Thôi Đào thì cầm thìa gỗ.

Sau khi chia cho mỗi người một bát súp cay xong, Chu Nhị Ngưu cầm đi 10 cái bánh bao thịt dê và 2 bát súp cay.Cả nhóm tiếp tục đi được một đoạn nữa thì có 3 chiếc xe bò đi ngang qua. Lúc này Vương tứ nương đã hơi mệt, oan thán rằng đúng là tự tìm khổ cho mình, rõ ràng họ có thể ngồi xe cơ mà.

Lúc này Vương tứ nương mới ngồi xuống, nhanh miệng húp một ngụm súp cay rồi cắn một miếng thịt dê, “Ha, súp cay này ngon thật đấy!”

Thôi Đào, Bình Nhi và Lý Tài đều ngồi xung quanh bàn nhìn Vương tứ nương.Vương tứ nương tức giận mắng Bình Nhi: “Chuyện đính hôn phải để ta nói chứ, ta làm mà, cô dựa vào cái gì mà nói thay ta hả!”

“Mấy người nhìn ta làm gì?”“Đến cả nha hoàn cũng không bằng.” Hàn Tống cau mày, hỏi sao Thôi Đào lại giữ loại người như thế bên cạnh, “Trong phủ của ta có rất nhiều nha hoàn thạo việc, hay là đưa đến cho em vài ả nhé?”

“Sao cô lại nhanh miệng thế, không thấy khó chịu gì à?” Thân làm nha dịch, tất nhiên Lý Tài cũng cảm giác được hai anh em nhà họ Chu này có gì đó không bình thường.

Bình Nhi thì không được nhạy bén trong chuyện này lắm, nhưng cô ta có thể nhìn ra được từ thái độ nhiệt tình bất thường của Thôi Đào đối với Chu Nhị Ngưu: Không bình thường chút nào.

Lúc này Vương tứ nương mới phản ứng được ý của họ là gì, vội vàng ôm cổ, cuối cùng nôn hết những thứ mình vừa ăn ra.

Sụp!“Sao cô lại nhanh miệng thế, không thấy khó chịu gì à?” Thân làm nha dịch, tất nhiên Lý Tài cũng cảm giác được hai anh em nhà họ Chu này có gì đó không bình thường.

Thôi Đào húp một ngụm súp cay.Thời Tống gọi anh cả, anh hai, anh ba,… Đều là anh + số thứ tự. Ví dụ như con thứ năm gọi con thứ chín cũng sẽ gọi là anh chín, cha mẹ gọi con cái cũng có thể gọi như thế. Tương tự, chị + số thứ tự.

3 cặp mắt của Vương tứ nương, Bình Nhi và Lý Tài đều đồng loạt nhìn về phía Thôi Đào.

“Từ lúc hắn mua đồ ta vẫn luôn ở bên cạnh canh chừng, không có cơ hội hạ thuốc đâu.” Thôi Đào nói rồi cầm một cái bánh bao thịt dê cắn một miếng, bên trong không chỉ có thịt dê mà còn có hẹ với mộc nhĩ. Hẹ cay cay, trộn vào nhân thịt béo ngậy, thịt và rau kết hợp với nhau, khi cắn vào sẽ chảy ra nước súp, tuyệt vời không gì sánh bằng.

Súp cay Trường Viên đúng là rất đặc biệt, nước súp có mùi tiêu nồng nàn, được nấu từ nước hầm xương dê, bỏ thêm mì, thịt viên, thịt dê, hoa hiên vàng* và mộc nhĩ, một thìa múc ra mang theo nước súp sền sệt, ăn vào có vị cay tê, mùi hương ngon miệng, kết hợp với bánh bao thịt dê quả là hoàn hảo.

Con rắn kia không hề bỏ chạy mà còn đuổi theo để trả thù, hẳn là Bình Nhi đã thật sự giẫm đau điếng cái đuôi nhỏ đáng yêu của nó rồi. Mọi người đều lùi ra sau, Lý Tài vô thức sờ vào eo định lấy đao chém rắn, nhưng sờ vào rồi mới chợt nhớ ra lúc họ cải trang hắn đã không mang đao theo.“Trùng hợp thật, nhà tôi cũng ở huyện Trường Viên đây.” Người đàn ông vấn khăn xanh vội hô với người đàn ông râu dê, “Anh cả ơi, họ cũng đến huyện Trường Viên, chúng ta cho họ quá giang một đoạn đi!”“Dù là mấy trăm xâu cũng có thể ạ!” Chu Nhị Ngưu cắn răng nói với Vương tứ nương sự thật. Lúc này hắn đã bị “Đào” mê hoặc, trong đầu chỉ nghĩ bằng mọi giá cũng phải lấy được Thôi Đào làm vợ.(*) Loại hoa đặc sản cực kỳ bổ dưỡng mỗi năm chỉ nở vào mùa hè, nhìn qua nụ hoa rất giống hoa ly nhưng nhỏ hơn, bằng ngón tay và có thể ăn được, rất thơm ngon lại có nhiều tác dụng tốt cho sức khỏe.Ban đầu Chu Nhị Ngưu lắc đầu bảo không cần, nhưng thấy Thôi Đào vẫn kiên trì bảo muốn giúp nên cũng ma xui quỷ khiến mà đồng ý.“Thật tình cờ, thế mà gặp em ở đây rồi.” Hàn Tống mỉm cười rạng rỡ, cưng chiều nhìn con lừa Thôi Đào đang cưỡi rồi lại khen vòng hoa trên đầu nàng rất đẹp, khiến nàng trông như tiên nữ vậy.

Đi cả nửa ngày đường rồi, tất cả mọi người đều mệt không chịu nổi nữa, ăn xong súp cay với bánh bao thịt dê nóng hổi thì bụng cũng ấm lên, cả người ra đầy mồ hôi. Sau khi tắm xong, họ lên thẳng giường nằm, không những thoải mái hơn mà còn giải tỏa được mệt mỏi của cả ngày hôm nay.

Sau bữa tối, Chu Nhị Ngưu ôm chăn mền đến cho họ.

Thôi Đào thấy chăn mền này không quá mới nên hỏi Chu Nhị Ngưu anh em họ còn chăn hay không, “Chớ vì tiếp đãi chúng tôi mà hai người không có gì để đắp ban tối nhé.”“Một lát nữa chúng ta tìm một chiếc rồi bỏ tiền đi nhờ có được không?” Vương tứ nương thương lượng với Thôi Đào.Vương tứ nương bèn nhỏ giọng hỏi Chu Nhị Ngưu, sính lễ này có thể là khoảng bao nhiêu.

“Cứ yên tâm, có đủ cả.” Chu Nhị Ngưu cười ngây ngô đáp lại, dặn bọn Thôi Đào nhớ nghỉ ngơi cho khỏe, không tiện ở lâu nên liền quay bước rời đi.

Vương tứ nương và Bình Nhi tắm xong đã chuẩn bị nước cho Thôi Đào, đang đứng trước cửa nhìn vào.“Đây là dì tôi, anh cả, chị cả.”

Lý Tài thừa cơ âm thầm quan sát tình hình căn nhà này rồi bẩm lại với Thôi Đào: “Hai anh em ở phòng chính, cửa đều khóa lại hết, ta đục một lỗ trên giấy dán cửa sổ nhìn vào thì phát hiện có mành trúc che lại, không tài nào nhìn được bên trong.”

“Tối nay 3 người bọn tôi thay nhau gác đêm, lúc ngủ anh cũng giữ tỉnh táo một chút đi.” Thôi Đào dặn Lý Tài.

Sáng sớm hôm sau, trong nhà đều an ổn cả.Sau đó, Vương tứ nương mỉm cười tạm biệt Chu Nhị Ngưu.

Thôi Đào bèn cảm ơn và tạm biệt Chu Nhị Ngưu.Lúc xe bò vào trong trung tâm huyện Trường Viên thì sắc trời đã sụp tối.

“Sao thế, mọi người đi về à?” Chu Nhị Ngưu ngạc nhiên.

“Không phải về ngay, bọn tôi vào thành nghe ngóng một ít thông tin, nếu không tìm thấy người thì phải trở về thôi, dù sao bọn tôi cũng không mang tiền theo, ở lại lâu thì làm phiền hai người, ngượng lắm.”Chu Nhị Ngưu cười ha hả, đôi mắt sáng rực nhìn Thôi Đào một chút rồi liên tục gật đầu tán thành với Vương tứ nương, tất nhiên chủ yếu là tán thành cái câu “tiểu mỹ nhân” kia. Tiểu nương tử này nhìn thật xinh đẹp, hắn đã từng này tuổi nhưng chưa từng thấy một người đẹp như thế, nói chuyện lại hào sảng, cười lên như quết mật ngọt vậy.

“Thật sự không sao mà, dù sao nhà bọn tôi cũng có chỗ, đã nhiều năm rồi mới có nữ giới tới ở, thêm chút hơi người ấy mà.” Chu Nhị Ngưu vội giữ Thôi Đào lại.

“Thế thì không ổn, dù sao cũng là con gái nhà lành, sao có thể ở trong nhà đàn ông bên ngoài hoài được, nếu việc này truyền ra e là hỏng thanh danh mất.” Vương tứ nương liền diễn vai bà dì, cảm ơn Chu Nhị Ngưu xong bèn hỏi anh cả của hắn đâu rồi, muốn đến cảm ơn anh cả hắn.

“Lúc nãy anh cả ra ngoài làm việc rồi.” Chu Nhị Ngưu thất vọng đáp lại.Chu Đại Ngưu nói với đám người Thôi Đào: “Dù sao chúng ta gặp nhau cũng là có duyên, không cần phải khách sáo đâu. Mọi người đi với anh hai đi, muốn ăn gì thì cứ bảo nó mua là được.”

Vương tứ nương bảo bọn Thôi Đào đi trước, sau đó hỏi Chu Nhị Ngưu đã đính hôn hay chưa, lại hỏi hắn muốn tìm kiểu con gái nào về làm vợ.Đột nhiên có một cái sọt bay tới, chụp con rắn vào trong.Lúc này Tần Uyển Nhi cuối cùng cũng bình tĩnh lại được.

Chu Nhị Ngưu nghe thế thì sáng rỡ mắt, “Ý của ngài là?”

“Ta thấy chỗ hai người rất tốt, quan hệ anh em đơn giản, ở trên cũng không có cha mẹ chồng phải hầu hạ, không tệ đâu, đúng lúc Tam nương nhà ta vẫn chưa có hôn phối…” Vương tứ nương chỉ vừa thăm dò một câu, Chu Nhị Ngưu đã lập tức quỳ xuống bày tỏ tấm lòng với thị, nếu hắn có may mắn cưới được Thôi Đào thì tuyệt đối sẽ không để nàng tủi thân, hứa rằng nhất định sẽ chuẩn bị sính lễ thỏa đáng.Thôi Đào gật đầu, khen Bình Nhi nói hay.

Vương tứ nương bèn nhỏ giọng hỏi Chu Nhị Ngưu, sính lễ này có thể là khoảng bao nhiêu.

“Ta không có ý gì khác, nhưng thực ra chị cả ta là người mê tiền, nếu cậu có nhiều một chút thì quay về ta sẽ nói giúp dễ hơn một tí ấy mà. Thật ra ta cũng rất thích cậu.” Vương tứ nương bày ra một bộ dạng ân cần để dò xét Chu Nhị Ngưu.“Lợi hại quá! Rất cảm ơn ạ!” Thôi Đào vội lễ phép hành lễ cảm ơn.Cỗ xe bò đang chạy phía sau họ về căn bản vẫn giống với những cỗ xe bò khác, nhưng giữa khe hở trên tấm chắn xe có vết bẩn dính lại. Có 2 người đàn ông đánh xe, một người khoảng 25 – 26 tuổi, để một chòm râu dê, người còn lại thì trên dưới 20, đầu vấn khăn màu xanh. Cả hai đều mặc đồ màu tro hơi cũ, nhìn như những nông dân bình thường.

“Dù là mấy trăm xâu cũng có thể ạ!” Chu Nhị Ngưu cắn răng nói với Vương tứ nương sự thật. Lúc này hắn đã bị “Đào” mê hoặc, trong đầu chỉ nghĩ bằng mọi giá cũng phải lấy được Thôi Đào làm vợ.

Vương tứ nương thỏa mãn gật đầu, trong lòng lại mắng hắn cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Một người như Thôi nương tử mà hắn cũng dám mơ tới à? Trước có Lữ Công Bật, sau có Hàn Tống, có ai không phải là con trai nhà quyền quý, hào hoa tuấn tú đâu, Chu Nhị Ngưu như ngươi thì làm quái gì mà bì được!

Sau đó, Vương tứ nương mỉm cười tạm biệt Chu Nhị Ngưu.

4 người đi loanh quanh khắp nơi, sau khi xác nhận không có ai theo dõi thì mới tới một quán trọ. Vương tứ nương móc tiền trong đế giày ra thanh toán một căn phòng. Lý Tài thì ra ngoài thuê một thớt lừa rồi chạy về phủ Khai Phong để báo tin.Bình Nhi thấy thế bèn hái những bông hoa dại ven đường kia, chỉ chốc lát đã cầm thành một bó hoa nhỏ, cô ta xếp những bông hoa đầy màu sắc xen lẫn vào nhau để trông càng đẹp hơn, thi thoảng lại đưa lên mũi ngửi một chút.

Bình Nhi và Vương tứ nương vội bảo Thôi Đào nhanh giải thích cho họ, anh em nhà họ Chu này rốt cuộc là có vấn đề gì.

Thôi Đào bảo hai người nói trước đi, cả hai có cảm thấy chỗ nào đáng nghi không.

“Họ bảo lúc nông nhàn sẽ đến tửu lâu làm tư ba, nhưng ở nơi phồn hoa như Biện Kinh, 1 tháng tư ba nhiều nhất cũng kiếm được 300 đồng. Ở căn nhà to như thế, không nấu ăn hàng ngày mà chỉ mua đồ ăn ngoài, sao có thể chống đỡ nổi?Nhị Ngưu ngượng đỏ chín mặt, gãi đầu rồi quay lại cạnh anh cả của mình. Nhân lúc bọn người Thôi Đào vẫn đang nói chuyện phía sau, Nhị Ngưu lại nhích sát cạnh Chu Đại Ngưu rồi nhỏ giọng hỏi: “Có khi nào —”

Dù ngôi nhà đó đúng là của anh cả nhà họ Chu tự mình xây từng viên gạch đi nữa thì gạch, ngói, gỗ tốn cũng không ít. Hơn nữa lúc Tứ nương lấy hôn sự ra thăm dò, Chu Nhị Ngưu còn bảo có đến tận mấy trăm xâu tiền, có thể thấy họ không phải làm nghề gì đàng hoàng nên mới nói láo, không dám nói thật.” Bình Nhi nói suy đoán của mình trước.

Thôi Đào gật đầu, khen Bình Nhi nói hay.Đi cả nửa ngày đường rồi, tất cả mọi người đều mệt không chịu nổi nữa, ăn xong súp cay với bánh bao thịt dê nóng hổi thì bụng cũng ấm lên, cả người ra đầy mồ hôi. Sau khi tắm xong, họ lên thẳng giường nằm, không những thoải mái hơn mà còn giải tỏa được mệt mỏi của cả ngày hôm nay.

Vương tứ nương tức giận mắng Bình Nhi: “Chuyện đính hôn phải để ta nói chứ, ta làm mà, cô dựa vào cái gì mà nói thay ta hả!”Bình Nhi nhìn Vương tứ nương với vẻ vô tôi: “Ai nói mà chẳng thế, đều là nói ra mà, có chút chuyện nhỏ thế mà cũng phải so đo.”

Bình Nhi nhìn Vương tứ nương với vẻ vô tôi: “Ai nói mà chẳng thế, đều là nói ra mà, có chút chuyện nhỏ thế mà cũng phải so đo.”

“Không muốn so đo thì cô đừng có nói, chiếm công của ta làm gì.” Vương tứ nương bất mãn trách Bình Nhi xong rồi nói với Thôi Đào, “Còn đống chăn đệm, bát đũa kia nữa, hai anh em ở thôi mà sao lại dư 4 bộ chăn đệm với nhiều bát đũa như thế chứ?”

Thôi Đào gật đầu, cũng khen Vương tứ nương cẩn thận, còn để ý đến 2 chuyện này.

“Đúng rồi, còn có tro đen trên xe nữa!” Bình Nhi phấn khích nói, “Ta biết rồi, là họ bắt 10 cô gái về nhà, sau khi chơi xong rồi bèn hành hạ họ đến chết, sau đó thiêu cháy rồi lấy xe bò vứt đi!”Sau bữa tối, Chu Nhị Ngưu ôm chăn mền đến cho họ.

“Vậy sao họ không thiêu thi thể xong rồi quăng ngay tại chỗ? Dùng xe bò để chuyển đi nơi khác làm gì? Hơn nữa chỗ phát hiện 10 xác chết cháy đã từng bị phóng hỏa, có rất nhiều nhân chứng tận mắt trông thấy.

Chẳng lẽ họ thiêu thi thể một lần thấy chưa đủ, không chỉ bỏ công ra chuyển xác chết đi, ném cùng một chỗ rồi phải phóng hỏa thiêu lại lần nữa à?”Nhưng thật không may, một cỗ xe sang trọng chạy tới ở phía trước, sau xe còn có thêm hơn chục hộ vệ cưỡi ngựa, khí thế cuồn cuộn trên đường, cản mất lối đi của 3 người 3 lừa bọn họ.

Vương tứ nương và Bình Nhi cũng biết giải thích như thế thì không hợp lý.Cái miệng thật ngọt quá đi mà, đừng nói là thiếu nữ trẻ bình thường, đến cả Vương tứ nương thô lỗ nghe vào cũng thấy trong lòng phơi phới mà đỏ mặt theo.

“Hơn nữa đối với hai anh em họ mà nói, 10 cô gái thì hơi nhiều.” Những cái xác chết cháy kia cũng có thể đã bị phân hủy và thối rữa, thời gian bị hại của 10 cái xác không mấy chênh lệch nhau, rõ ràng họ đã bị hại và thiêu trong cùng một lúc. Trừ khi hai anh em nhà họ Chu là những tên biến thái cực kỳ khát máu, nhưng Thôi Đào cảm thấy hai anh em này vẫn chưa tới mức như thế.

“Ta thấy Chu Nhị Ngưu để ý cô, hay là chúng ta cứ ở lại đây vài ngày, nói không chừng có thể tìm ra được sự thật, lại lập công lớn đấy!” Vương tứ nương phấn khích nói.

Thị thấy mình đi theo Thôi Đào đa tài này thì chuyện phá án lập công chỉ là một chuyện nhỏ như con muỗi.Lúc đám trẻ rời đi, Thôi Đào đều cho mỗi đứa 100 đồng tiền.

“Chắc chắn có ai đó đứng sau bọn chúng, lúc gặp chúng trên đường, Chu Đại Ngưu rất thận trọng và đề phòng chúng ta, nhìn vào thái độ thì hẳn chúng có liên quan tới vụ án, chỉ là gần đây không có hoạt động gì thôi. Có lẽ vì 10 cái xác chết cháy kia bị phát hiện nên chúng đã kiềm chế lại một chút. Vì thế chúng ta cũng không cần thiết tốn công điều tra tiếp nữa, tìm được nguồn đáng ngờ là được, chuyện tiếp theo cứ giao cho nha dịch trong phủ Khai Phong làm đi.”Điều tra và giám sát đều là những công việc cần sự tỉ mỉ và tốn nhiều thời gian, hơn nữa cũng phải đủ nhân lực, phải có 2 nhóm người luân phiên thay ca, cứ để bọn nha dịch trong phủ Khai Phong làm cho chuyên nghiệp đi.

Điều tra và giám sát đều là những công việc cần sự tỉ mỉ và tốn nhiều thời gian, hơn nữa cũng phải đủ nhân lực, phải có 2 nhóm người luân phiên thay ca, cứ để bọn nha dịch trong phủ Khai Phong làm cho chuyên nghiệp đi.Cả nhóm tới nhà anh em họ Chu, không ngờ hai anh em như thế mà lại sống trong một căn nhà 6 gian phòng lớn, 3 trước 3 sau, nhà như thế ở huyện Trường Viên có thể xem là hộ trung lưu rồi.

Hơn 1 canh giờ sau, Vương Chiêu dẫn người đến bố trí ở huyện Trường Viên.Mẹ Tần Uyển Nhi, Tạ thị sau khi biết tin cũng chạy tới đón cô bé về, thấy Thôi Đào cho tiền chúng, bà vội cúi người cảm ơn Thôi Đào.

Thôi Đào, Vương tứ nương và Bình Nhi thì về phủ Khai Phong trước.Sau đó không bao lâu, bên đường phía trước có thêm vài bông hoa xinh xắn màu hồng, cô ta vội chạy tới, đi xuống ven đường để hái hoa.

Lúc về cả ba cưỡi lừa. Ở huyện Trường Viên không dễ tìm ngựa, kiếm được 3 con lừa này cũng phải tốn kha khá tiền rồi.

Vốn dĩ cả ba cưỡi ngựa đi trên đường rất nhàn nhã, thậm chí Bình Nhi còn hái hoa dại ven đường bện thành 3 vòng hoa để đội trên đầu.Lý Tài lập tức ghi nhớ bài học này vào lòng.

Nhưng thật không may, một cỗ xe sang trọng chạy tới ở phía trước, sau xe còn có thêm hơn chục hộ vệ cưỡi ngựa, khí thế cuồn cuộn trên đường, cản mất lối đi của 3 người 3 lừa bọn họ.“Bọn tôi là nông dân, ngoài trồng trọt ra còn có thể làm gì được nữa đâu, tất nhiên là đến Biện Kinh bán đồ rồi.” Nhị Ngưu vội trả lời Thôi Đào.

Vương tứ nương không nghĩ nhiều, đang định nổi giận thì bị Bình Nhi ngăn lại. Bình Nhi bảo Vương tứ nương nhìn cho kỹ 4 góc xe ngựa kia được làm bằng gì.

Lúc này Vương tứ nương mới để ý, 4 góc của cỗ xe đó vàng óng, là vàng đấy!

Không thể trêu vào, không thể trêu vào được! Vương tứ nương lập tức im miệng.

Ngay sau đó, một người đàn ông dung mạo sáng sủa bước ra từ trong xe ngựa, nụ cười xán lạn, đẹp đến bức người.

Lại là Hàn Tống.

Thôi Đào hơi bất ngờ, nhưng cũng thấy có chút thú vị.“Cha tôi tên là Tần Hữu Xuất, bị vu hãm trộm cắp ở huyện Vương Ốc nên phán ngồi tù 20 năm, nhưng trên đường sung quân đã bị bệnh chết, giờ đã được 3 năm rồi.” Tần Uyển Nhi xúc động giải thích với Thôi Đào, “Nhưng cha tôi bị oan, ông ấy không hề làm những chuyện đó! Vì tội danh này của cha tôi mà mẹ và tôi bị không biết bao nhiêu người chửi rủa. Chúng tôi không thể ở đó được nữa, ruộng đất và nhà cửa đều bị người trong dòng họ lấy đi hết thảy, chúng tôi bất đắc dĩ phải rời khỏi Vương Ốc mà đến Biện Kinh kiếm sống.”

Bình Nhi thì mở to mắt nhìn người này, đây là lần đầu tiên cô ta gặp Hàn Tống, trong đầu đột nhiên vang lên tiếng ong ong, mặt lập tức đỏ bừng. Cô ta vội thẹn thùng cúi đầu nhìn đất, túm lấy góc áo.

“Thật tình cờ, thế mà gặp em ở đây rồi.” Hàn Tống mỉm cười rạng rỡ, cưng chiều nhìn con lừa Thôi Đào đang cưỡi rồi lại khen vòng hoa trên đầu nàng rất đẹp, khiến nàng trông như tiên nữ vậy.

Cái miệng thật ngọt quá đi mà, đừng nói là thiếu nữ trẻ bình thường, đến cả Vương tứ nương thô lỗ nghe vào cũng thấy trong lòng phơi phới mà đỏ mặt theo.Chu Nhị Ngưu vội đến năn nỉ Chu Đại Ngưu, “Anh cả, anh nhìn họ cũng khó khăn mà, không thể để họ ngủ đầu đường xó chợ được.”

Thôi Đào đang nghĩ mình nên dùng cách nào để đối phó Hàn Tống, với kiểu đàn ông có tính tình như y, dù thái độ nàng lạnh hay nóng thì y đều tiếp chiêu được cả.Người đàn ông vấn khăn xanh lập tức cất giỏ rồi cười ngây ngô với Thôi Đào: “Chết rồi, không sao đâu.”

“Vòng… Vòng hoa đó là do tôi bện đấy.” Thấy hai bên chẳng ai nói chuyện, Bình Nhi đột nhiên rụt rè nói.

Hàn Tống lạnh lùng liếc nhìn Bình Nhi, sau đó lập tức nhìn Thôi Đào bằng ánh mắt sáng rực, “Nha hoàn của em lắm miệng quá.”

“Tôi không phải là nha hoàn!” Bình Nhi lập tức giải thích, sau đó thì vành mắt đỏ hoe, tủi thân nhìn Hàn Tống rồi lại cúi gằm mặt xuống.

“Đến cả nha hoàn cũng không bằng.” Hàn Tống cau mày, hỏi sao Thôi Đào lại giữ loại người như thế bên cạnh, “Trong phủ của ta có rất nhiều nha hoàn thạo việc, hay là đưa đến cho em vài ả nhé?”

“Chẳng ra làm sao cả! Sao anh lại tới chỗ này hả?” Thôi Đào không có ý định nhảy xuống, ngồi trên thân lừa cao ngạo nghễ nói chuyện với Hàn Tống.Bọn người Thôi Đào tất nhiên là đồng ý, sau đó nhảy xuống xe.

“Nghe nói em đến huyện Trường Viên nên ta mới theo tới. Huyện Trường Viên đó không phải là một nơi tốt lành gì, một cô gái xinh đẹp như em đến đó, e là không có đường quay về, vì thế ta mới đến để bảo vệ em.”

Hàn Tống nói xong bèn mỉm cười ấm áp hỏi Thôi Đào có cảm động không.

Thôi Đào lập tức nhảy xuống lừa, nghiêm túc hỏi y nói vậy là có ý gì.Bọn Thôi Đào và Vương tứ nương đang lao xao bàn bạc xem ở lại huyện Trường Viên thế nào. Lý Tài theo phân phó của Thôi Đào, đến hỏi Chu Nhị Ngưu nhà trọ ở đâu. Vương tứ nương thì giả vờ vô tình sờ tay lên hành lý, ngạc nhiên nói rằng mình ra ngoài mà quên mang theo túi tiền mất rồi.Chu Nhị Ngưu đáp lời rồi nhảy xuống xe.

“Nói rằng em nhớ ta đi, ta sẽ nói cho em nghe.” Hàn Tống cực kỳ nghiêm túc nhìn Thôi Đào, “Em có biết đã bao lâu rồi em không nói với ta câu này không.”

——————–