Tuy rằng bầu không khí có chút cổ quái và Du Duyệt cũng không mấy vui vẻ, nhưng cuối cùng mọi người vẫn ngồi cùng bàn, cùng nhau giải quyết cơm chiều hôm nay.
Không biết những người này là cố ý hay vô tình, ngồi bên cạnh cô một trái một phải là Lục Việt Minh và Vương San San.
Lục Việt Minh thần sắc như thường, anh lăn lộn ở thương trường nhiều năm, gặp được quá nhiều người xấu hổ, tham gia quá nhiều bữa tiệc xấu hổ, hơn nữa tựa hồ anh không cảm thấy việc ăn cơm với vợ cũ có gì không được tự nhiên, thậm chí anh còn rất tự nhiên dùng nước ấm lau bát đũa cho cô.
Du Duyệt như đứng đống lửa, như ngồi đống than, cúi đầu cảm ơn chồng cũ trong ánh mắt mờ ám của Vương San San: “Cảm ơn.”
Lục Việt Minh chỉ cười một cái, Chu Du cùng Lê Sâm hai mặt nhìn nhau, tiếp lời: “Chị dâu sao lại xa lạ như vậy, dù thế nào thì cũng là người chị từng gọi là chồng mà.”
Cũng biết nói là đã từng.
Du Duyệt chửi thầm, cười gượng không cãi cọ với anh ta.
Hai anh em nhà họ Lục tính tình đều giống nhau, Du Duyệt dùng dư quang nhìn thấy Lục Việt Trạch đang cúi đầu toàn tâm toàn ý lột vỏ tôm cho Đỗ Ngạn Chỉ, vừa cúi đầu đã thấy trong chén của chính mình nhiều thêm một cái đuôi tôm đầy thịt.
Trên mặt cô không biểu hiện gì, tay ở dưới mặt bàn lại nhéo eo Lục Việt Minh một cái. Người đàn ông này mỗi ngày đều dành hơn một giờ để tập thể hình, cơ bắp trên người anh căng chặt, cô nhéo hai cái thế nhưng lại không nhéo được.
Lông mày Lục Việt Minh hơi nhíu, cầm lấy chiếc đũa đem đuôi tôm đưa về trong chén của mình.
Du Duyệt: “…”
Anh rốt cuộc có hiểu ly hôn có nghĩa là gì không?
Cũng may những người bạn của anh đều có mạch não giống anh, đối với biểu hiện bất thường của anh cũng không tỏ ra kinh ngạc, họ vẫn nói về những công việc được sắp xếp gần đây của họ.
Bữa tiệc sắp kết thúc, người phục vụ tiến vào dọn dẹp đũa mâm, cái bàn một lần nữa được chà lau sạch sẽ, chỉ chốc lát sau có người đưa trà và điểm tâm ngọt sau bữa chính tiến vào, Du Duyệt sức ăn nhỏ, lại ăn không vô, cầm tách trà nhấp một ngụm nhỏ.
Lục Việt Minh không thích ăn đồ ngọt, cũng ngồi ở bên cạnh uống trà.
Chu Du đột nhiên nói: “Đúng rồi, ngày mai là lễ thành niên của Tiểu Lệnh, nhà chúng tôi đang đưa khu du lịch kia vào hoạt động thử nghiệm, nghe anh họ tôi nói ở đó có rất nhiều hạng mục mới mẻ có thể trải nghiệm, mọi người nếu rảnh thì đi thả lỏng nghỉ ngơi một chút đi, thuận tiện chúc mừng sinh nhật đứa nhóc kia.”
Hai ngày tiếp theo đoàn phim không quay chụp, Lục Việt Minh và Lục Việt Trạch hình như đang được nghỉ phép, đi chơi thả lỏng thể xác và tinh thần là một lựa chọn không tồi, vì thế đều đồng ý.
Du Duyệt cả người rảnh rỗi, ba con mèo trong nhà có thể nhờ bảo mẫu hỗ trợ trông chừng, cô đi ra ngoài một hai ngày cũng không thành vấn đề, do dự một chút, cuối cùng vẫn bị Chu Du và Vương San San thuyết phục.
Thư mời được gửi đến vào ban đêm khi cô đang ở trong chung cư, phong bì màu vàng nhạt, thế nhưng lại là thư mời của khách quý.
Làng du lịch của nhà họ Chu ở bờ biển, phụ cận hải vực có hai hòn đảo diện tích rất lớn, đước quốc gia khai phá thành căn cứ gieo trồng trên biển, gần đây cũng mở cửa cho du khách ngắm cảnh, nương này trận gió đông này, làng du lịch thừa cơ đưa vào hoạt động.
Du Duyệt ở một tiểu khu xa hoa cách làng du lịch hai giờ đi xe, đi về trong ngày hoàn toàn không có vấn đề, Vương San San nói khó có dịp được ra ngoài chơi một chuyến dứt khoát ở bên ngoài qua đêm, thời gian đều lãng phí ở trên đường thật sự không có ý từ gì. Du Duyệt nghĩ lại thấy cũng đúng, buổi sáng liền thu thập một vali hành lý nhỏ, mang theo mấy bộ quần áo bình thường vào đồ sinh hoạt hằng ngày, mở APP đặt một chiếc xe, sau đó thì đi đến trước cửa khu du lịch.
Nhân viên công tác phục vụ đúng lúc, từ xa xa đã có người chào đón hỗ trợ xách hành lý.
Thanh niên cao gầy đi phía trước, hơi hơi nghiêng đầu giới thiệu cho cô những tình huống đại khái của khu du lịch, Du Duyệt cảm nhận phương hướng tương đối kém, thanh niên nói liên miên thế nhưng cô lại không nhớ được bao nhiêu địa điểm, chỉ nhớ rõ ở phía đông có một đường hàm thủy tinh dưới đáy biển.
Một đường đưa du khách đến trước cửa phòng, mở cửa ra sau đó cắm điện vào, sau khi hỏi du khách có nhu cầu gì khác không, thanh niên mới cung kính lui ra ngoài.
Khu du lịch đều có kiến trúc thấp, dọc bờ biển là những dãy nhà đầy màu sắc, đẩ cửa kính ở ban công ra chính là trời xanh biển xanh, bên tai tất cả đều là tiếng sóng vỗ vào bờ.
Phòng Du Duyệt ở lầu một, bên cạnh ban công có các bậc thềm, đi xuống khoảng ba bốn bậc chính là bờ biển.
Cô lớn lên ở thanh phố, khi ở thành phố A có rất ít cơ hội đi biển, có lẽ do từ nhỏ cô đã tập nhảy cầu, nên cô yêu sâu sắc biển xanh rộng lớn sâu thẳm.
Thỉnh thoảng đến chơi cũng là một lựa chọn không tồi.
Người nhà họ Chu dường như rất thích náo nhiệt, mỗi tháng đều có thư mời được phát đi, mục đích tổ chức party thiên kỳ bách quái, có khi là Chu Du nhận được phim mới vừa lòng, có khi là tiểu thiếu gia Chu Lệnh thi cuối kỳ được một trăm điểm.
Bầu không khí party của người trẻ tuổi khá nhẹ nhàng thoải mái, âm nhạc rượu và bài là thứ không thể thiếu, nam nữ cũng là một thứ gia vị không thể nào vắng mặt, một đường đi vào Du Duyệt có thể thường xuyên bắt gặp vài gương mặt hay xuất hiện trên TV.
Tiểu sinh đang lúc nổi tiếng càng nguyện ý giao tiếp kéo gần mối quan hệ với các tiền bối, đối với các thế hệ trẻ thì đây là một trợ lực không nhỏ, rốt cuộc thì họ vẫn đang trong thời kỳ phát triển, vốn trong tay không thể bằng các trưởng bối trong nhà, đối với những người đã già dặn, sẽ không nhìn trúng những tài nguyên này nữa.
Chu Du lại không giống như vậy, một mặt có danh hiệu ảnh đế, một mặt lại là chủ của Giải trí Thịnh Thế, em trai anh ta hôm nay tổ chức lễ thanh niên, người ở trong giới không quan tâm danh khí lớn hay nhỏ, dù tai to mặt lớn hay những người mới đều vui lòng đến góp mặt, nhân mạch và tài nguyên của Chu Du trong giới có thể còn nhiều hơn cả những thổ hào trung niên.
Ở những trường hợp này, Lục Việt Minh vô cùng được hoan nghênh, điện ảnh thành phố A và truyền hình thành phố A đều là sản nghiệp của nhà họ Lục, những đoàn làm phim đều không tránh được kêu gọi sự ủng hộ của anh, mẹ và em trai của anh đều là những người nổi tiếng trong giới giải trí, quen biết rất nhiều những đại lão trong vòng, hơn nữa nhà họ Lục có trọng lượng như thế nào? Muốn có tài nguyên chất lượng không phải chỉ cần một vài câu nói thôi sao.
Đương nhiên anh được hoan nghênh ở những trường hợp này cũng không phải chỉ vì lý do đó, mới ở tuổi này anh đã đi đến vị trí hiện tại đủ để thấy anh là một người vô cùng xuất sắc, lại là trưởng tôn của nhà họ Lục, ông Lục và ba của anh ký thác kỳ vọng rất cao vào anh, Lục thị to lớn như vậy về sau chắc chắn sẽ do anh kế thừa.
Diện mạo và điều kiện của Lục Việt Minh vô cùng cao, nếu không năm đó sẽ không khiến cho nam diễn viên kia mới gặp mặt một lần mà đã canh cánh trong lòng, dù anh mang lại cho người khác áp lực rất lớn, vẫn có không ít nam thanh nữ tú muốn bò lên giường của anh.
Trước khi Du Duyệt vào nhà, đã thấy ở cách vách có vài tiểu minh tinh đang bồi hồi, qua một lát lại nhìn thấy thân ảnh của Lục Việt Minh ở ban công bên cạnh, còn có cái gì không rõ, đó chính là mấy tiểu minh tinh tự mình đưa đến để Lục đại thiếu gia lựa chọn.
Cô một bên cảm thấy chồng cũ ở cách vách có hơi kỳ quái, một bên lại cảm thấy buồn cười vì những tiểu minh tinh bên ngoài đang nén sợ hãi mà câu dẫn anh, vì vậy biểu cảm của cô thay đổi nhiều lần, cuối cùng cô nở nụ cười kỳ quái với anh
Lục Việt Minh nhướng mày: “Hình như em đang rất vui?”
Du Duyệt nhịn không được cười ra tiếng: “Không có.” Cô ngồi trên bậc thang khô ráo, ngâm chân vào nước biển lạnh giá: “Anh vẫn được hoan nghênh như vậy.”
Ban công của hai phòng chỉ cách nhau một cái rào chắn cao chừng một mét, Lục Việt Minh bình tĩnh một tay cắm túi quần, một tay cầm thuốc lá, mùi khói thuốc hòa vào gió biển, thổi đến bên cạnh Du Duyệt, cô nhíu mày theo bản năng, còn chưa nói gì, đã thấy Lục Việt Minh dụi tắt điếu thuốc trong gạt tàn.
Thật ra, anh vẫn cẩn thận như trước.
“Đều là những người nhàm chán.” Anh ngồi xuống bậc thang đầu tiên, chân mang một đôi giày thoải mái, không để chân vào nước giống cô: “Em thế nào? Trong khoảng thời gian này có gặp được người thích hợp hay không?”
Anh biết là không có.
Du Duyệt rất lạnh nhạt đối với tình cảm, lúc trước nếu không phải ông Du tự quyết định, căn bản cô sẽ không hoàn thành việc kết hôn sớm như vậy.
Tính cách của cô, thật ra thích hợp độc thân hơn, nhìn qua có vẻ cái gì cô cũng phối hợp được, thật ra là do cô không có tâm muốn làm gì cả, ngoài miệng gọi một tiếng chồng thân thương, thế nhưng trong ánh mắt lai không có một tia gợn sóng.
Người sống không thể tranh với người chết.
Lục Việt Minh vô cùng chú ý đến việc ngươi tình ta nguyện, anh không thích cưỡng cầu, nếu cô không muốn, vậy dừng ở đây.
Câu trả lời của Du Duyệt đúng như dự liệu của anh: “Không có, tôi hiện tại một mình vẫn rất tốt.” Cô còn nói: “Loại việc này không cần gấp, tôi còn trẻ, không cần sốt ruột.”
Thật ra, khi cô gả cho anh cô chỉ mới hai mươi, hiện tại cũng mới 23, hiện giờ phổ biến việc người trẻ tuổi kết hôn muộn, còn rất nhiều người đã 30 tuổi vẫn chưa lập gia đình.
“Đúng vậy, em còn trẻ.” Anh nhẹ giọng nói, ngữ khí nhàn nhạt, nghe không ra cảm xúc.
Du Duyệt với tay vào trong nước, nhàm chán chơi đùa trong nước: “Thật ra, anh lớn hơn một chút, nhà anh cũng nên bồi dưỡng đời sau, anh lại là trưởng tôn, khẳng định áp lực rất lớn.”
Lục Việt Minh không khỏi bật cười: “Bây giờ là thời đại nào rồi…”
“Nhưng lúc chúng ta kết hôn, ba mẹ anh luôn hối thúc, ông nội… ” cô nghĩ nghĩ, sửa miệng: “Ông nội anh cũng rất muốn ôm cháu trai.”
“Có lẽ chúng ta là người kết hôn đầu tiên trong nhà, họ đều thích trẻ con.” Anh không phải lo lắng về việc đào tạo thế hệ sau, ba và hai người chú của anh vẫn đang trong tuổi mạnh mẽ, ông nội tuy rằng đã 70 nhưng vẫn bước đi như bay.
Du Duyệt hiểu rõ gật đầu, tri kỷ mà kiến nghị: “Anh là đàn ông, muốn sinh lúc nào cũng được, phụ nữ vẫn nên sinh sớm một chút, còn trẻ thân thể sẽ mau chóng khôi phục, qua 30 tuổi sẽ phải chịu khổ, nếu như anh thích một cô gái trẻ tuổi cũng rất tốt, đến lúc đó tìm một người xinh đẹp, anh lớn lên đẹp như vậy, khẳng định có thể sinh ra một đứa bé thật xinh đẹp.”
Lục Việt Minh không muốn cùng cô bàn luận chuyện này, nói: “Đến lúc đó rồi nói sau.”
Du Duyệt cũng cảm thấy cùng chồng trước nói việc này có chút không thích hợp, thật ra nghiêm túc mà nói, việc đề nghị ly hôn là cô không phúc hậu, lúc trước hoặc là không kết hôn, nếu đã kết hôn thì nên bình thản sống yên ổn, khi chồng không hề phạm sai lầm, tính tĩnh hai người lại hòa hợp đột nhiên lại muốn ly hôn, là cô thiếu suy xét. Hiện tại tuổi Lục Việt Minh cũng lớn, đây không phải là do cô làm người ta chậm trễ hai ba năm sao?
Cô không khỏi chột dạ, có chút lời muốn nói lại vẫn nghẹn trong lòng, hiện tại có lẽ là cơ hội không tệ.
Một trận gió biển thổi qua, cô hít vào một hơi, nhẹ giọng mở miệng: “Thực xin lỗi, Lục Việt Minh, có một số việc là tôi không đúng.”
Lục Việt Minh hơi giật mình, ngay sau đó bình tĩnh cong khóe môi: “Đã qua rồi.”
“Thật ra, anh rất tốt, với điều kiện của tôi lấy được anh đã phải thắp nhang cảm tạ thần linh, người nhà tôi đều rất thích anh, tôi cũng muốn cùng anh sống thật yên ổn… Thực xin lỗi, là tôi quá ích kỷ.”
“Em không cần xin lỗi.” Lục Việt Minh nhìn nàng sườn mặt, trầm giọng nói, “Tôi không trách em.”
Đột nhiên Du Duyệt đau xót cái mũi, nước mắt xoạch xoạch rớt hai giọt, lẫn vào nước biển không thấy bóng dáng.
Lục Việt Minh lấy một tấm khăn giấy từ cái bàn thấp phía sau, đưa qua khe hở lan can, Du Duyệt ngẩng đầu đôi mắt hồng hồng nhìn anh, nhận khăn giấy rồi nói cảm ơn. Xoa xoa nước mắt, bỗng nhiên phụt cười ra tiếng.
“Thật là kỳ quái.”
“Cái gì?” Anh hỏi.
Du Duyệt nói: “Anh giống như sẽ không bao giờ tức giận, lúc trước tôi đột nhiên muốn ly hôn, đáng lẽ người nên tức giận là anh, nhưng anh vẫn rất bình tĩnh, tự nhiên chấp nhận sự thật này, ngược lại ông nội và bác của tôi lại rất tức giận, mọi người đều phản đối chúng ta ly hôn, chỉ có tôi và anh quyết định.”
Lục Việt Minh trầm ngâm một lát, hỏi cô: “Cho nên hiện tại em có vui không?”
Du Duyệt muốn nói rằng mình rất vui vẻ, nhưng nhìn đôi mắt sâu thẳm và nghiêm túc của Lục Việt Minh, lại không thể nào nói được, cô lại muốn khóc.
Lục Việt Minh một lần nữa đưa cho cô một tấm khăn giấy, lần này Du Duyệt không nhận, cô dùng sức chớp chớp mắt đem nước mắt nghẹn trở về, thẳng thắn nói: “Cuộc sống hiện tại của tôi, không buồn đau cũng không vui vẻ, thật sự đã rất lâu rồi tôi không trải qua sự vui vẻ chân chính, thế nhưng vẫn muốn cảm ơn anh”
“Cảm ơn cái gì?”
“Cảm ơn anh đã kết hôn với tôi khi tôi muốn kết hôn, đã để tôi đi khi tôi muốn ly hôn, giống như anh thật sự biết tôi đang cần gì, thật tốt.”
Anh biết không?
Thật ra, anh không biết.
Lục Việt Minh cảm thấy có lẽ chính Du Duyệt cũng không biết, cô chỉ làm theo những cảm xúc trong lòng, muốn thoát khỏi nhà họ Du nên xúc động muốn kết hôn, muốn thoát khỏi hôn nhân lại xúc động ly hôn, cô giống như đã đạt được thứ cô muốn, nhưng trên thực tế cô chẳng được cái gì cả.