Ngôi Sao Bảy Cánh

Chương 10: “Hoàn trả tiền”

Không lâu sau khi phòng học máy tính kết thúc, trong phòng học chỉ còn lại một ít sinh viên tác nghiệp.

Lục Duyên đi tới cửa phòng học, phát hiện áo phông vàng đã đi rồi.

Muốn tìm một người trong khuôn viên rộng lớn như vậy, xác suất tương tự như mò kim đáy bể, nhưng không thể chậm trễ nói rõ mình không phải là Tiêu Hành.

Lục Duyên nhớ lại hai cái tiêu đề chấn động vừa rồi, nếu cứ kéo dài, thanh danh học trưởng họ Tiêu kia thật sự xong rồi.

Lục Duyên chọn một người ở lại trong những người này, không hề có gánh nặng tâm lý đi đến người bên cạnh ngồi xuống, cùng cậu ta nói chuyện phiếm: “Cậu còn chưa làm xong à?”

Cậu sinh viên chán nản gõ hai dòng mã cuối cùng rồi bấm chạy, trên màn hình không có gì xảy ra.

“Đúng vậy,” Cậu bạn cùng lớp gãi đầu nói, “Cậu đã nộp bài chưa?”

Trong lớp có rất nhiều người, hết giờ học lại trở về ký túc xá của mình, bạn cùng lớp không nhận ra là chuyện bình thường, cho nên cuộc nói chuyện giữa “Bạn học xa lạ” Lục Duyên không khiến người ta nghi ngờ chút nào.

Hơn nữa thái độ của “Bạn học xa lạ” quá đỗi tự nhiên, cứ như thể hắn là người của hệ máy tính vậy.

“Nội dung bài học này rất khó,” Lục Duyên gật đầu nói, “Không dễ tiêu.”

Lục Duyên câu được câu không cùng người bạn này hàn huyên, trong vòng ba phút, Lục Duyên thành công lừa được đồng học tuồn hết thông tin cá nhân của áo phông vàng.

“Người cậu nói là Hứa Diệp sao? Cậu ta đến căn tin ăn cơm rồi. Cậu ta thường thích ăn món cơm gà bảng hiệu ở tầng một của căn tin. Món cơm gà đó thực sự rất ngon. Cơm nước xong khả năng sẽ ngâm trong quán net một lát, không biết mạng ký túc xá thế nào, tòa nhà của chúng ta dạo này luôn rớt mạng … “

Áo phông vàng quả thực đang đợi món cơm gà bảng hiệu của mình trong căn tin trường.

Chỉ là cậu đợi và đợi, vai trái chợt chùng xuống, một cánh tay đặt lên vai cậu rất tự nhiên mà tuỳ ý, sau đó cậu gặp một gương mặt mà có lẽ trong đời cậu sẽ không bao giờ quên.

Hứa Diệp: “…”

Lục Duyên: “Hi.”

Hứa Diệp gần như suy sụp, muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng cơm gà bảng hiệu vẫn chưa xong, qua một hồi khó xử: “Đại ca, anh rốt cuộc muốn làm gì?”

Lục Duyên ấn vai cậu, xoay người trở mình, cố gắng giải thích: “Bằng hữu, cậu nghe tôi nói ——”

Hứa Diệp muốn nói ‘Ai là bằng hữu của anh chứ? Tôi thật sự không có hứng thú với con trai.’ Lục Duyên trực tiếp lấy tay che miệng cậu, chặn lời còn kịp chưa nói: “Câm miệng một lúc.”

“…”

Nhà ăn người đến người đi.

Khi Lục Duyên giải thích rõ ràng vấn đề, Hứa Diệp gần như choáng váng: “Không phải, vậy là anh không phải sao? Anh chỉ là người thay thế anh ta, à không, thế khoá… Vậy anh nói cho tôi những lời này…”

“Tôi thực sự không có bất kỳ suy nghĩ nào không nên có với cậu,” Lục Duyên hạ cánh tay xuống khỏi vai cậu, chỉ về phía cửa sổ. “Gà của cậu đã sẵn sàng.”

Hứa Diệp bưng cơm gà bảng hiệu tìm chỗ ngồi, Lục Duyên ngồi đối diện cậu.

“Ban nhạc của chúng tôi vẫn đang trong thời kỳ hoạt động ngầm, trước đó đã phát hành ba album.”

“Ngoài các buổi diễn tập, các buổi biểu diễn cũng được tổ chức bình thường.”

Mặc dù Lục Duyên thường không có vẻ hay phân tâm lắm, gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói chuyện ma quỷ, nói bậy bạ gì đó, nhưng nói đến đây, trên mặt lại đè nén vẻ mặt kia: “Tuy rằng có chút đột ngột, nhưng tôi rất muốn mời cậu tham gia. Nếu cậu quan tâm thì xem xét một chút, cậu có từng tham gia ban nhạc nào trước đây chưa?”

Bàn tay đang cầm gà viên của Hứa Diệp dừng một chút, sau một lúc lâu mới nói: “Không.”

“Tôi chỉ lén chơi bass một mình, giống như tôi thích chơi game nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc trở thành tuyển thủ chơi game thể thao điện tử,” Hứa Diệp cúi đầu nói xong, mới ngẩng đầu nhìn Lục Duyên, “Ngại quá, tôi không có ý định đó.”

Lục Duyên không đi thêm nữa.

Hắn không thể hãm hại lừa gạt như Mặt Sẹo: Cậu đã bao giờ cảm thấy không thể tìm thấy mục tiêu trong lớp? Có phải cũng cảm thấy lạc lõng? Trong lòng cậu, có phải đang có một giấc mơ âm nhạc ẩn trong trái tim?

Người anh em, đi theo tôi.

Lời có nói thêm gì nữa cũng có vẻ dư thừa, Lục Duyên đưa danh thiếp cho Hứa Diệp: “Không sao. Nếu đổi ý, cứ gọi cho tôi.”

Hứa Diệp cầm lấy danh thiếp, thấy trên đó có đầy đủ các chữ: Viết giùm bài hát/ dạy đánh cờ / kéo đàn tư nhân định chế.

Một bài hát hay! Là dụng tâm viết ra!

Đội ngũ chuyên nghiệp, giá cả bình dân, không lừa đảo, cho bạn trải nghiệm thế nào là chân chính lợi ích thực tế!

“…”

“Lật ngược lại,” Lục Duyên nói, “ở bên kia.”

Hứa Diệp lật danh thiếp lại, trên mặt kia chỉ ghi: Lục Duyên, ca sĩ chính của ban nhạc Vent.

Tay bass không tóm được.

Công tác thế khoá cũng vàng úa như bắp cải dưới đất.

Lục Duyên cảm thấy gần đây mình có thể là Sao Thủy nghịch hành(*) trong truyền thuyết.

(*)Sao Thủy nghịch hành thường được gọi là sao Thủy đi ngược dòng trong chiêm tinh học. Về mặt bói toán cho rằng, sao Thủy nghịch hành ảnh hưởng đến trí nhớ, giao tiếp, vận trình, thông tin liên lạc,… sẽ gây rắc rối trong mọi việc và khiến con người cảm thấy hụt hẫng.

Thời tiết rất tốt, mặt trời kéo dài đến năm sáu giờ mới từ từ lặn.

Lục Duyên ngồi trên xe buýt trở về, ngủ dựa vào cửa sổ xe xóc nảy.

Khung cảnh bên ngoài thoáng qua, khi mặt trời càng lúc càng mờ, thì Hạ Thành cũng bị bao phủ bởi một tầng bụi.

Một giấc này ngủ cũng không ngon.

Khi xuống xe trở về nhà, vò đầu bứt tai xé một trang lịch treo trên tường, phát hiện đã qua ngày Quốc tế Lao động sáu ngày rồi.

Hoàng Húc bọn họ đến nhà ga vào đêm hôm sau. Sau khi xuống tàu, nhóm bốn người đã đăng một bức ảnh rời khỏi nhà ga. Biển báo ở lối vào nhà ga ghi “Chào mừng đến với Thanh Thành”, lại một giọng nói cất lên, ‘ Đừng lo lắng, em và Diệu Minh đã tới nơi rồi.’

Lục Duyên nắm chặt trang lịch bị xé xuống trong lòng bàn tay, vò thành quả cầu giấy, nhìn trang mới phía sau, trong lòng tự nhủ: Lúc này mới đến?

Con đường phía trước còn dài.

Cái này tính là gì.

Hắn ném trang giấy rách đi, định nấu mì, khi nước sôi, hắn dựa vào tường mở diễn đàn C đại, phát hiện bài đăng mới nổi trên trang chủ, tiếp theo ba ngọn lửa nhỏ đã biến mất.

Được thay thế bằng một bài làm rõ.

Lục Duyên suy nghĩ một chút, sau đó bấm vào giao diện trò chuyện, lật lại hai trăm nhận được ngày hôm qua trả lại cho đại thiếu gia.

[Lục Duyên]: [Chuyển].

[Lục Duyên]: Tôi sẽ không tính khoản tiền này.

Tiêu Hành chậm rãi trả lời tin nhắn.

Sau nửa giờ, tiền lại được trả lại cho hắn, thêm hai chữ.

[Tiêu Hành]: Không cần.

Là một thế khoá có nguyên tắc và đạo đức, Lục Duyên nhất quyết đòi hoàn lại tiền. Hắn đã đem người ta lên diễn đàn trường hơn nữa còn trở nên nổi tiếng sau một đêm, cho nên cảm thấy xấu hổ khi tính phí thế khoá này.

Hai người một đi một về, mỗi cái chuyển khoản một cái hoàn tiền, hành vi cực kỳ ấu trĩ này được lặp lại ba lần.

[Lục Duyên]: Thu.

[Tiêu Hành]: Nói không cần.

[Lục Duyên]: Anh thu lại đi.

[Tiêu Hành]: Anh có phiền không?

[Lục Duyên]: [Chuyển].

[Tiêu Hành]: Đệt.

Sau vài lần, Lục Duyên muốn chuyển tiền lại, một dấu chấm than nhỏ màu đỏ liền nhảy ra khỏi hộp trò chuyện.

[Không có việc gì đừng làm phiền tôi bật xác minh kết bạn, bạn chưa phải là bạn của anh ấy (cô ấy). ]

“…” Đại thiếu gia này khá là tàn nhẫn.

Phỏng chừng thực sự phiền.

Lục Duyên nhấp vào “Gửi xác minh kết bạn”, sau khi xác minh thông qua, không đề cập đến việc chuyển khoản với Tiêu Hành nữa.

Chờ nước nấu sôi, tin nhắn Tiêu Hành chủ động đến, anh gửi ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện, đối tượng chat là một người có ghi chú tên là Lão Hồ.

Lão Hồ: Tiêu Hành.

Lão Hồ: Ngày mai đến văn phòng gặp tôi.

Lão Hồ: Tôi đọc bài tập trên lớp của cậu rồi, rất cảm động, tôi không biết sự ngưỡng mộ của cậu dành cho tôi như một dòng sông cuồn cuộn …

Sau đó Tiêu Hành gửi một câu khác: Anh viết cái gì vậy?

Còn có thể viết cái gì.

Ngàn xuyên vạn xuyên, không phải nịnh.

Lục Duyên sờ mũi, hắn lưu loát viết hơn một nghìn chữ về giáo sư Hồ kiến thức uyên thâm rực rỡ hoa mỹ, vứt bỏ nội dung của lớp học, thổi phồng đến chỗ xa tít mù khơi nào rồi.

Lục Duyên: Tôi đã viết một bài thánh ca, ca ngợi kỹ sư linh hồn nhân loại.

[Tiêu Hành]: …

[Tiêu Hành]: Trả lại tiền.

Trước đó vì không thu hai trăm tệ, thậm chí bạn bè còn xóa đi, bây giờ xuất hiện chữ ‘trả lại’, tương phản quá rõ ràng, mặc dù không tốt bụng nhưng Lục Duyên vẫn muốn cười.

Hắn lại đem hai trăm chuyển qua.

Phát hiện Tiêu Hành chỉ đang nói chuyện tức giận, cũng không có thu thật.

[Tiêu Hành]: Anh còn làm gì nữa không?

[Lục Duyên]: Không có.

Lục Duyên sợ anh không tin, liền cam đoan lập lại: Thật sự không có.

Tiêu Hành không lập tức trả lời tin nhắn, khoảng nửa giờ sau, khi Lục Duyên đang ở bồn rửa bát, màn hình điện thoại sáng lên, bởi vì vẫn chưa mở khóa, chỉ có một khung nhỏ hiện lên trên khóa màn hình. Một vài từ quen thuộc:

[Tiêu Hành]: Tôi có nhiều năm kinh nghiệm bán thời gian.

[Tiêu Hành]: Chịu trách nhiệm thế khoá, làm hài lòng khách hàng.

Cuối cùng là một biểu tượng nụ cười lạnh nhạt: [mỉm cười].

“…”

Đó là lời tuyên bố nhận chức mà hắn đã gửi cho Tiêu Hành trước đó.

Biểu tượng này cùng với sự chế nhạo mà người ban ngày liếc mắt nhìn hắn sau khi nói “Đàn ghi-ta”, Lục Duyên cảm thấy bản thân đang bị chế giễu.

Hắn tắt vòi nước, đang định đặt bát lại, nhìn chiếc bát trên tay lại nhớ ra điều gì đó.

Hắn hỏi mượn cái bát từ 601 còn chưa trả lại.

Mấy ngày nay cũng nghe những người hàng xóm khác kể về người phụ nữ 601 này. Lần trước có một người phụ nữ lạ đến đập cửa, vừa đá vừa nháo, gây ồn ào nên cả tòa nhà đều biết chuyện.

Dù bề ngoài không ai trong tòa nhà nói gì, nhưng sau lưng vẫn có thảo luận.

Điều được nhắc đến nhiều nhất về cô ấy là cô làm việc trong một cửa hàng chăm sóc móng chân.

Cái loại này vừ đến tối, có thể nhìn thấy khắp nơi trên đường phố có nhiều cửa hàng làm móng nhỏ, toàn bộ cửa hàng khi nhìn từ ngoài vào đều có kiểu dáng đặc thù màng kính pha lê màu xanh lam, kỹ nữ ngồi trên ghế sô pha hoặc đứng ở cửa mặc váy ngắn.

Lục Duyên do dự vài giây.

Hắn không phải là người tọc mạch, nhưng hai lần này, hắn đã mắc nợ quá nhiều.

Cuối cùng cũng mở khóa màn hình điện thoại gõ một dòng: Đúng rồi, 601 thường chỉ trở về vào buổi trưa, nếu muốn tìm cô ấy, buổi chiều anh có thể đến, hoặc tôi có thể giúp anh nói với cô ấy.

Lần này Tiêu Hành không nói thêm nữa.

Lục Duyên nghĩ có thể là do hai người đụng phải vài lần, cũng không quá xa lạ, bọn họ đều cũng từng xài chung một cái tên.

[Tiêu Hành]: Được.

[Tiêu Hành]: Đã biết.

Tiêu Hành đáp xong liền nhìn xuống cái đầu nhỏ đang đặt trên đùi mình, vừa mới uống sữa xong, đứa nhỏ đang ngủ say, lông mi như quạt, hơi thở phát ra rất nhỏ, quạt theo đó cũng nhẹ nhàng nhấp nhô.

Ngôi nhà khổng lồ lạnh lẽo, không có hơi người.

Anh cau mày định đẩy cái đầu ra, cuối cùng vẫn không ra tay, đặt tay lên sau ót đứa nhỏ vỗ về.