Ngôi Sao Bầu Trời Đều Hái Cho Em

Chương 22: 22 Vì Cái Gì


Nỗi buồn khó hiểu cứ thế dâng trào từng chút một, sau niềm vui xa cách gặp lại, chính là vết nứt của thực tế vô tình.
Ôn Bảo Tứ nhìn anh, đột nhiên lắc đầu.
"Đều đã qua, chỉ cần anh trở lại là được."
"Ừm." Thiệu Ngọc khẽ đáp, vẻ mặt vẫn không thay đổi, anh cởi dây an toàn ra, nghiêng người tới.

"Tứ Tứ, để anh ôm em một lát."
Thanh âm kề sát bên tai cô vừa khẩn cầu vừa yếu ớt, đi cùng với tiếng rắc khẽ, dây an toàn trên người cô cũng được cởi ra, sau đó cả người liền bị nhấc bổng lên.

Hai tay cô nhanh chóng ôm lấy cổ anh theo bản năng, một giây sau thế giới quay cuồng, ghế ngồi bị hạ xuống, Ôn Bảo Tứ từ phụ lái leo sang ghế lái, ngồi vào lòng Thiệu Ngọc, được anh ôm vào lòng.

Xe đậu ở một nơi hẻo lánh bên đường, xung quanh toàn là cây cối, chỉ có đèn bên trong xe là tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ ấm áp.

Cô gái nhỏ nép vào lòng anh như quả bóng, ngoan ngoãn đến mức khác hoàn toàn với người trước đó khoe khoang trong quán bar.
Phiền não trong lòng cứ thế dần tiêu tán, Thiệu Ngọc cụp mắt xuống, bắt gặp khuôn mặt thanh tú trắng như sứ, cùng đôi mắt to đen láy ướt át của cô gái.

Đôi môi nhỏ và hồng hào chỉ cách trong gang tấc.

Anh hơi cúi đầu xuống, dễ như trờ bàn tay đè lên.

Cực kỳ mềm mại, phảng phất muốn làm tan chảy lòng người, Thiệu Ngọc vừa hôn vừa áp, lại không có tiến thêm bước nữa, cuối cùng vẫn là Ôn Bảo Tứ không nhịn được, nhỏ giọng thì thầm, chủ động hé môi để anh hút lấy.
Hai người hôn nhau trong xe, nhưng làm sao hôn cũng không đủ, cuối cùng môi đều đỏ đến mức có thể chảy máu.

Bộ dáng thỏa mãn đến cực độ.

Thiệu Ngọc vẫn ôm cô không nỡ buông ra.

Ngay cả khi chân anh đã tê rần.

Dường như đây là cách duy nhất để giải tỏa nỗi bất an phiền não mang đến cho anh đêm nay.
"Anh đưa em về." Thật lâu sau, anh mới mở miệng, mặt vùi vào cổ cô, thanh âm buồn rầu.

Ôn Bảo Tứ đang nghịch tóc anh, nghe vậy thì dừng lại, thăm dò hỏi: "Nếu không thì tối nay em đến chỗ anh?"
Giọng nói của cô gái như chìa khóa của chiếc hộp Pandora đầy cám dỗ, Thiệu Ngọc đè nén dục vọng trong lòng xuống.

Âm thầm hít một hơi thật sâu.

"Tứ Tứ, đêm nay anh không tự chủ được nhiều như vậy, em tốt nhất đừng trêu chọc anh."
Anh nghiến răng nghiến lợi nói xong, sau đó nghiêng mặt, dùng sức cắn xuống cái cổ trắng như tuyết của cô.

Nhưng anh cũng không dùng quá nhiều lực, chỉ cắn nhẹ một cái, sau đó dùng đầu lưỡi liếm láp, nhẹ nhàng trấn an cô.

Ôn Bảo Tứ hai mắt bị anh làm cho đỏ bừng, thân thể không khỏi khẽ run, vùi vào trong ngực anh, muốn nói vậy thì đừng đè nén làm gì, nhưng lại chỉ thút thít được hai tiếng, đáng thương gật đầu.

Rất nhanh đã đến căn hộ, Ôn Bảo Tứ sống ở tầng mười, khi xuống xe, Thiệu Ngọc nói muốn tiễn cô, anh một mực đưa Ôn Bảo Tứ tới cửa lấy chìa khóa ra mà vẫn chưa đi, cửa vừa mở, cô lập tức bị Thiệu Ngọc ôm eo kéo vào.
Đèn còn chưa kịp bật, trong phòng tối đen như mực, ánh trăng từ cửa sổ sát đất chiếu vào phòng khách, tăng thêm một chút sáng sủa.

Ôn Bảo Tứ chỉ cảm thấy trong mắt Thiệu Ngọc cất giấu ngọn lửa, còn chưa kịp nhìn rõ ràng, đã bị nụ hôn uy hiếp của anh làm cho thần chí rối loạn, thậm chí quần áo bị cuộn lên lúc nào cũng không biết.

Từ trong ra ngoài đều bị người khi dễ, thậm chí trước ngực còn truyền đến đau đớn.

Tiếng thở dốc của người đàn ông trong bóng tối đặc biệt rõ ràng, Ôn Bảo Tứ sững sờ mở mắt ra, chỉ cảm thấy ngọn lửa trong mắt anh càng thêm hừng hực.

Sau đó, cô nghe thấy thanh âm đe dọa trầm thấp của Thiệu Ngọc bên tai, chậm rãi và rõ ràng.

"Tứ Tứ, sau này nếu còn dám tùy tiện đi ra ngoài trêu chọc mấy tên em trai học đệ gì đấy, anh sẽ khiến em thành phụ nữ thật sự đấy."
Nguyên lai là vì cái này.

Mặt Ôn Bảo Tứ đỏ như sắp chảy máu, vừa định vòng tay ôm lấy anh, làm nũng giải thích, Thiệu Ngọc đã cắn thật mạnh vào vành tai cô.
"Nghe thấy chưa?
"Nghe được." Cô vội vàng gật đầu, thanh âm kéo dài mang theo nức nở, Thiệu Ngọc lại hôn lên môi cô, khàn giọng nói ngoan.

"Anh về trước, em nghỉ ngơi cho tốt."
Anh nói tiếp, sau đó cửa bị mở, Thiệu Ngọc buông cô ra, bước ra ngoài, đóng cửa lại, Ôn Bảo Tứ vẫn đứng đó hồi lâu chưa bình phục được, chỉ biết ôm mặt nức nở, đỏ như tôm luộc.

Bật đèn lên, chiếc gương đối diện vừa vặn phản chiếu bóng dáng cô gái ở bên trong, đôi môi sưng đỏ, trong mắt tràn đầy sắc xuân, hai gò má nhuốm hồng, hệt như má hồng tự nhiên.

Ôn Bảo Tứ cắn môi kiềm chế nụ cười ngọt ngào sắp tràn ra, chợt nghĩ đến cái gì, lúng túng vươn hai tay ra sau lưng cài khuy áo.

Ôn Bảo Tứ nhìn người trong gương, vẻ mặt nghi hoặc nhưng cũng không khống chế được ngọt ngào.

Cô chớp chớp mắt nhìn rồi vui vẻ bật cười.


Phải làm sao đây, có vẻ sắp ngọt ngào đến chết rồi.

- -
Trước mặt người mình thích, mọi điều không vui đều sẽ trở nên ngọt ngào.

Ôn Bảo Tứ mới vừa từ studio bước ra, liền nhận được cuộc gọi của Đường Nghiêu rủ cô chơi bóng rổ.
Lần tụ tập cuối cùng cũng đã là nửa tháng trước, vẫn là đón gió tẩy trần cho Thiệu Ngọc, Đường Nghiêu qua điện thoại thở dài một tiếng, không ngừng nói con gái nuôi lớn ra ngoài rồi không còn thân thiết nữa, Ôn Bảo Tứ đáp một chữ, xéo!
Vẫn là sân bóng rổ trong khuôn viên, khi Ôn Bảo Tứ đến, ba người đã bắt đầu chơi trên sân.

Thiệu Ngọc nhìn như khôi phục không tệ, chỉ là hơi hụt hơi sau khi ném được hai quả, anh mặc áo phông và quần thể thao, trên môi là nụ cười mang theo mấy phần tỏa nắng của thiếu niên.
Là dáng vẻ đã lâu rồi không thấy.

Ôn Bảo Tứ không khống chế được chạy đến lao vào vòng tay anh.
"A Ngọc, a Ngọc..." Cô gái ôm eo anh không chịu buông, trong miệng mềm nhũn không ngừng kêu, Thiệu Ngọc bị hành động của cô làm cho bất ngờ, không kịp phòng bị mà lui về phía sau hai bước, sau khi ổn định thân thể, bất đắc dĩ ôm lấy cô.

"Làm sao vậy?" Thiệu Ngọc hơi cúi đầu nhìn cô, lại chỉ thấy một mảnh da nhỏ trắng nõn mềm mại.

Trong lòng cũng mềm mại thành một mảnh.

"Ai ui, dạo này chó độc thân thì không được sống phải không?" Đường Nghiêu tức giận đến đập quả bóng trong tay xuống đất, nhìn dôi cẩu nam nữ ôm nhau trong sân mà nghiến răng nghiến lợi.

"Con gái sao không biết dè dặt chút hả!" Đường Nghiêu nắm cổ áo sau lưng Ôn Bảo Tứ, lôi người từ trong lòng Thiệu Ngọc ra, trong miệng toàn lời dạy dỗ, Ôn Bảo Tứ tức giận phồng má trừng mắt nhìn anh ấy.

"Anh thật là phiền! Đường Nghiêu, anh là quỷ phiền toái!"
"Ơ!" Đường Nghiêu tức giận đến hộc máu, trút hết những bất mãn tích tụ mấy ngày qua.

"Người sống dở chết dở vì người ta ra nước ngoài là ai hả? Nếu không phải mỗi ngày ông đây cùng Kỳ Nguyên vắt óc mang cô đi chơi, cô có thể điều chỉnh tâm trạng nhanh được như vậy hả?"
"Được lắm, bây giờ người quay lại rồi là có cá quên cơm*, qua cầu rút ván, trở mặt không nhận ai rồi đúng không!!!" Đường Nghiêu hai tay chống nạnh chỉ vào cô dạy dỗ, Kỳ Nguyên ở một bên liên tục gật đầu ủng hộ.

*卸磨杀驴:( tá ma sát lư) nguyên gốc câu nói về việc con lừa hết giá trị lợi dụng nên bị giết, nhưng mình khum tìm ra được câu tương đồng nên lấy câu này:vv
"Đúng vậy, em tự coi đi.

Nếu không phải bọn anh gọi điện thoại cho em, thì mấy ngày nay em cũng chả nhớ nổi ra hai anh.


Nhớ hồi đó ba chúng ta còn như hình với bóng.

" Em xem, người từ trước đến giờ luôn hòa khí như anh Kỳ Nguyên của em còn không nhịn được, huống chi là cái tính nóng nảy của anh hả—" Đường Nghiêu ngay lập tức đồng ý.

Vừa mới tràn đầy khí thế - Ôn Bảo Tứ nhất thời hoàn toàn tiêu tán, đối mặt với lời chỉ trích của hai người, cô không chỉ thấy đuối lý, mà còn cảm thấy chột dạ và áy náy sâu sắc.
Trước đây cô cho rằng câu "thấy sắc quên bạn" sẽ không bao giờ xảy ra với mình, không nghĩ tới thực tế lại hung hãn như vậy, chưa gì đã đánh cho cô hai bạt tai.
Mặt hơi đau.

"Ai za, em biết sai rồi, Đường Nguyên ca ca, Kỳ Nguyên ca ca, các anh đừng giận em nha."
Nên nhượng bộ thì cứ nhượng bộ, Ôn Bảo Tứ ngoan ngoãn vâng vâng dạ dạ tiến lên, nắm lấy góc áo hai người lắc lắc, sau đó cúi người lấy lòng ôm bọn họ một cái.
"Là lỗi của em, là em sai, các anh tha thứ cho em nha!"
Lần này, đổi thành Thiệu Ngọc là người kéo cổ áo cô lại kéo ra ngoài, anh bước lên trước vỗ vai Đường Nghiêu và Kỳ Nguyên, một bộ như trưởng bối trong nhà mở miệng dặn dò.
"Mấy năm nay làm phiền các cậu chăm sóc Tứ Tứ, chờ lát nữa tôi sẽ mời cơm, đến tiệm Bảo Hương gọi gì cũng được."
Đường Nghiêu: "..." Không biết xấu hổ!
Sau trận bóng, Thiệu Ngọc nói được làm được, đã đặt trước phòng, mấy người bọn họ cứ trực tiếp đến tiệm Bảo Hương luôn.
Mới chập chững tối, đường phố hai bên đèn đước sáng choang, trước cửa hàng cổ kính treo hai chiếc đèn lồng đỏ, mang đầy ý cảnh nghệ thuật.

Đường Nghiêu lần này ra tay vô cùng tàn nhẫn, rõ ràng là muốn làm thịt Thiệu Ngọc, Ôn Bảo Tứ một bên nhìn mà đau lòng.

Sau khi gọi món đắt nhất trong menu, Đường Nghiêu trả nó cho phục vụ rồi nhàn nhã dựa lưng vào ghế.

"Đối với Thiệu tổng của chúng ta mà nói, mấy thứ này chẳng qua là tầm thường thôi không phải sao?" Anh ấy nhướng mày trêu chọc, Thiệu Ngọc gật đầu nở nụ cười dịu dàng vô hại.

"Quả thật, so với giám đốc Đường mà nói, tôi có dư dả hơn một chút." "
"..." Đường Nghiêu như bị nhét phân vào mồm, không nói nên lời.

Anh ấy sau khi tốt nghiệp thì làm ở công ty nhà mình, nhưng khác với Thiệu Ngọc, một người trực tiếp tiếp quản công ty, còn người kia thì bắt đầu từ dưới lên.

Hai năm qua, anh ấy từ một nhân viên nhỏ được thăng chức, rồi mới trở thành giám đốc Đường, Đường Nghiêu vẫn luôn khó chịu khi bị người khác trêu chọc chuyện này, nhưng đối mặt với Thiệu Ngọc, anh ấy cũng không dám tức giận gì.

"Tốt lắm..." Đường Nghiêu nghiến răng.

"Không hổ là anh em..." Đâm phát dao này không nương tay mà.
"Đương nhiên, anh em tốt thì phải tặng cậu một món quà lớn rồi." Thiệu Ngọc cười vỗ vỗ vai anh ấy, cúi người nói nhỏ với Đường Nghiêu vài câu, sắc mặt anh ấy đột nhiên chuyển từ âm u chuyển sang vui vẻ, hào hứng hô lên.
"Thật! Không nói điêu đấy chứ?!"
"Tôi có lừa cậu khi nào?" Thiệu Ngọc lười biếng ngả người ra sau, khóe mắt liếc anh ấy một cái, Đường Nghiêu lập tức ân cần nghiêng tới, bưng cốc trà cho anh.

"Được rồi, được rồi, nào anh trai tới uống trà đi."
Bầu không khí trong bữa ăn lập tức hài hòa sôi nổi, Kỳ Nguyên nhìn bộ dạng chân chó của anh ấy, nhịn không được dùng chân đá Đường Nghiêu một cái.


Anh ấy ai ui một tiếng, liếc Kỳ Nguyên một cái, tròng mắt trợn tròn, bắt đầu thông báo cho mọi người.

"Tôi nói cho các cậu biết, Kỳ Nguyên lại đổi bạn gái rồi, đây là lần thứ ba trong tháng này đấy, các cậu có thấy đáng sợ không? Tôi, một tiểu nam đồng ngây thơ trong sáng cũng bị dọa sợ run lên đây này."
"Bụp." Kỳ Nguyên gắp miếng xương sườn nhét vào trong miệng anh ấy.

"Câm miệng cho tôi."
Ôn Bảo Tứ dở khóc dở cười nhìn hai người cãi nhau, ánh mắt chuyển đến trên người Kỳ Nguyên, không nhịn được suy nghĩ sâu xa.
Cô đã từng gặp người bạn gái đầu tiên của Kỳ Nguyên một lần khi còn học cấp 3.

Khi đó, mối quan hệ của cả hai vẫn luôn rất tốt, nhưng lại vì một lý do nào đó mà chia tay.
Sau chuyện này, Kỳ Nguyên như mở ra một loại công tắc nào đó, trong bốn năm đại học, mỗi lần Ôn Bảo Tứ gặp họ, cô đều có thể nghe thấy Kỳ Nguyên lại đổi bạn gái tiếp.

Người yêu cũ nhiều không đếm xuể, nhưng dù vậy, vẫn có một khối đều đặn các cô gái theo đuổi anh ấy, nhưng người bạn khác giới bên cạnh duy nhất của Kỳ Nguyên cũng chỉ có Ôn Bảo Tứ, còn đâu về cơ bản họ đều là những người đã quen, đang quen, và sẽ quen của anh ấy.
Sau bữa ăn náo nhiệt, cuối cùng Thiệu Ngọc là người thanh toán hóa đơn, sau khi bóng dáng anh biến mất, Đường Nghiêu lười biếng khoác vai cô, đột nhiên lên tiếng.

"Aizz, thích cậu ấy đến thế sao?"
"Hả?" Ôn Bảo Tứ nhìn ra cửa, chớp chớp đôi mắt trong veo nhìn anh ấy, sau đó gật đầu.

"Ừm."
"Rất thích, rất rất thích."
"Ai ui, đủ rồi, đủ rồi." Đường Nghiêu xua tay, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

"Không muốn nghe, không muốn nghe đâu, một lời không hợp liền show ân ái, loại người này phải bị thiên lôi giáng chết đi".

"Là chính cậu muốn hỏi." Kỳ Nguyên ở một bên liếc anh ấy một cái, nhàn nhạt nói.

Đường Nghiêu hít một hơi, không thể tin được nói: "Chúng ta không phải cùng một phe sao hả!"
Kỳ Nguyên nhấp một ngụm trà, không để ý tới anh ấy.

"Vậy tại sao mấy năm nay em không liên lạc với cậu ấy, mỗi lần bọn anh đi gặp cậu ấy cũng đều không chịu đi?" Đường Nghiêu tò mò nhìn Ôn Bảo Tứ hỏi.

Còn tưởng rằng vung kiếm chém tơ tình* rồi cơ.

*是挥剑斩情丝: ý chỉ đã chia tay hoàn toàn, từ giờ không còn quan hệ.
Cho dù Thiệu Ngọc có trở lại, hai người cũng sẽ khó xử rất lâu, nhưng anh ấy không ngờ sự tình lại phát triển nhanh như vậy, giống như lốc xoáy, khiến anh ấy phản ứng không kịp.

Ôn Bảo Tứ chống má, nghe vậy, ánh mắt rơi vào không trung, tựa hồ đang nhớ tới cái gì, một lát sau, có chút do dự mở miệng.

"Có lẽ là bởi vì chuyện xảy ra lúc đó...".