Ngôi Nhà Rác

Chương 59: Nụ hôn máu

“Aaaaaa”

Giang Bồi nằm trên đất, con mắt phải đã bị móc ra, dòng máu dính nhớp đỏ tươi chảy liên tục từ trong vết thương hõm vào kia. Hắn vươn tay về phía trước huơ lung tung, mười ngón tay cong lại thành những hình dáng quái dị bởi cơn đau buốt đang tra tấn, bấy giờ hắn đang cố hết sức lết về phía trước. Và phần lưng phía sau hắn khiến người ta nhìn vào chỉ thấy đáng sợ.

Bấy giờ, áo sau lưng Giang Bồi đã bị rách vắt dưới eo, làn da trên lưng hắn bị rọc thành từng miếng một, ngoài những vết rọc sâu thì còn có mảng thịt lộ ra ngoài khi phần da bên trên nó đã bị xé toạc ra. Có vài chỗ xé không được mà vẫn cố nên mất luôn mảng thịt đỏ hồng. Còn những mảng da vàng trắng kia đều nhuốm đầy máu, mảnh lớn mảnh nhỏ làm bẩn cả mặt đất.

Một bàn tay ghìm lại Giang Bồi đang muốn trốn, bàn tay khác vươn ra vói vào trong vết thương trên lưng Giang Bồi, cảm thấy đã đến độ sâu vừa phải, bàn tay nọ lần nữa ra sức xé xuống. Lúc này cậu đã thành công xé được một mảng da lớn trên lưng Giang Bồi, mảng da đầm đìa máu bấy giờ vẫn còn một ít độ đàn hồi, run run trong tay cậu. Sau khi lột miếng da xuống, bàn tay lột ấy không còn hứng thú nữa, vứt luôn sang một bên.

“Aaaa, đừng mà!!!!”

Bị lột da khi còn sống, chỉ cần là người có cảm giác đều không tài nào chịu nổi cơn đau tột cùng này, Giang Bồi chỉ ước mình được ngất đi. Nhưng đến tận bây giờ đầu óc của hắn vẫn rất tỉnh táo, mỗi lần bị Tần Thiên Hạo sau lưng xé một mảng da xuống, hắn đều cảm thấy mình lại chết thêm một lần nữa.

Nhưng cuộc tra tấn này vẫn chưa kết thúc, dường như chưa hài lòng vì không thể lột hết trong một lần, Tần Thiên Hạo vẫn cố chấp lấy mảng da sau lưng Giang Bồi để thực hành và thí nghiệm. Sau nhiều lần mới dần xé được một ít da, không biết có phải vì người bị lột căng thẳng quá khiến sống lưng cứng và căng ra hay không, nên mới khiến cậu lần nào cũng không tài nào lột được mảng lớn.

Sau khi xé rất nhiều miếng, Tần Thiên Hạo cũng thấy chán, huyết tương dính nhớp chảy ra từ cơ thể luôn khiến tay cậu trơn trượt, ngăn cản cậu lột da người. Đừng thấy vóc người Giang Bồi không mậo, nhưng lượng mỡ vàng dưới da hắn chẳng ít chút nào. Mỡ nhớp nháp óng ánh dính vào tay cực ghê tởm. Không muốn chơi với làn da sau lưng đã bị lột đến nhầy nhụa của Giang Bồi, tầm mắt Tần Thiên Dạo dời đến bộ phận dưới lớp da của hắn.

Mảng thịt màu đỏ bỗng co rút lại như có cảm giác riêng khiến Tần Thiên Hạo vô cùng hứng thú. Vươn tay chà hai bàn tay đầm đìa máu lên cái áo vốn không thuộc về mình, Tần Thiên Hạo lần nữa vươn tay sang, bấu vào phần thịt dưới lớp da đã bị lột đi của Giang Bồi.

“Aaaa”

Gần như không thét được nữa, giọng ngày càng nhỏ đi, có lật ngược tay ra sau cũng không cản được tay Tần Thiên Hạo, cảm giác cơn đau của cơ thể đã không còn từ ngữ nào để hình dung được nữa, chỉ ước được ngất rồi chết luôn tại chỗ, không phải chịu cảnh tra tấn khốn khổ thế này.

Móc được một miếng thịt có mạch đập, Tần Thiên Hạo ra sức xé nó xuống nhưng không đứt lìa được, cậu bèn cầm miếng thịt trong tay tiếp tục kéo, càng kéo nhiều thì sự giãy giụa và tiếng kêu của Giang Bồi bên dưới càng yêu đi.

“Xoẹt”, cuối cùng Tần Thiên Hạo đã xé được một mảng thịt đỏ hồng nóng hổi, sau khi cầm trong tay chơi một lúc, cậu vứt miếng thịt xuống đất, tiếp tục xé chỗ thịt khác lộ ra trên người Giang Bồi. Mấy miếng thịt trên lưng hắn bị xé xuống một cách dã man, gân mô máu thịt đều bị kéo đứt, máu tươi phun ra, xương sống sau lưng gần như lộ vài cây ra ngoài, động tác Tần Thiên Hạo trở nên hưng phấn và điên cuồng hơn nữa, sắc đỏ hung tàn nơi đáy mắt cậu trông càng đỏ hơn nữa.

Liếm môi thèm khát, Tần Thiên Hạo thích cảm giác được bao quanh bởi máu tươi ấm nóng lắm, lúc này cậu chỉ muốn hóa thành một món vũ khí sắc nhọn chọc thủng cơ thể người bên dưới, moi hết tim gan phèo phổi ra và khuấy đều chúng. Nhưng dù bây giờ không có vũ khí, cậu dùng hai tay mình để tra tấn kẻ khác cũng đỡ nghiện lắm.

Động tác xé ngày càng dũng mãnh, một lần nữa cầm miếng thịt đẫm máu vừa xé xong, Tần Thiên Hạo rũ mắt nghĩ ngợi, không biết thứ được phủ đầy máu tanh nồng sẽ có vị như thế nào nhỉ?

Bụng ngón tay sờ soạng miếng thịt nóng, Tần Thiên Hạo chậm rãi đưa nó đến gần trước mắt mình, ngước mắt lên đánh giá thật kỹ miếng thịt trong tay. Mùi tanh nồng khó ngửi tỏa ra từ miếng thịt đầm đìa máu. Không biết lúc này Tần Thiên Hạo đang nghĩ gì mà lại đưa miếng thịt trong tay đến gần miệng mình, đôi môi hơi mở ra, trông như muốn cắn xuống.

Cảnh tượng này khiến Quan Hử vừa xoay người lại sau khi đã chắc chắn Tôn Phổ chết hẳn không thể sống lại được nữa nhìn thấy, y lập tức đến gần bên cạnh Tần Thiên Hạo, mở miệng nói: “Tần Thiên Hạo…”

“?” Nghe thấy giọng nói quen thuộc đang gọi, Tần Thiên Hạo đang giữ tư thế khom lưng ngồi xổm cầm miếng thịt lưng bằng hai tay bấy giờ dừng động tác lại, nhưng vẫn không quay đầu nhìn Quan Hử đang gọi mình.

“”Tần Thiên Hạo…” Gọi tên Tần Thiên Hạo lần nữa, Quan Hử đã dần đến bên cạnh cậu, cũng ngồi xổm xuống giống với tư thế của Tần Thiên Hạo.

“Em… vẫn ổn, đã bình tĩnh lại rồi.”

Bàn tay vốn run cầm cập lúc này cũng bình thường trở lại. Nhưng trạng thái tinh thần của Tần Thiên Hạo dường như vẫn còn chút phấn khích, khó kiểm soát được tâm lý khát máu thích tra tấn của mình, cậu vẫn chưa ổn định lắm. Còn có ý định ăn miếng thịt xé ra từ trên người kẻ khác nữa.

“Em chỉ đang nghĩ có phải máu thịt của bọn độc ác sẽ đắng như người ta hay đồn không.” Cũng chẳng biết nghe từ đâu khiến Tần Thiên Hạo có suy nghĩ muốn chứng thật cách nói này. Cậu xoay miếng thịt trong tay sang nhiều hướng khác nhau, khi thì nghiêng đầu sang bên này, lúc lại nghiêng sang bên khác, đôi môi trắng tái vẫn chưa lấy lại sắc hồng, đôi mắt chớp vài cái như kẻ điên, hé môi lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề, muốn cắn miếng thịt.

“Bịch” Quan Hử kịp thời vươn tay đẩy miếng thịt trong tay Tần Thiên Hạo xuống đất.

Mím môi, Tần Thiên Hạo nhìn chằm chằm miếng thịt đã dính đầy bụi đất ngay khi tiếp xúc với mặt đất, nhưng cậu không hề tức giận hay la hét gì Quan Hử ở sau lưng mình. Cậu chỉ cúi đầu xoắn những ngón tay đầy máu của mình, lẩm bẩm: “Chưa ăn được.”

“Bẩn.” Đây là nguyên nhân quan trọng nhất mà Quan Hử ngăn cản cậu, không biết người đang nằm trên đất đã làm bao nhiêu chuyện xấu rồi, dù chất thịt của hắn không đắng đi nữa cũng chẳng ngon đâu. Ăn thịt của kẻ này vào sẽ càng khiến bản thân thêm buồn nôn mà thôi, Quan Hử không hy vọng Tần Thiên Hạo sẽ làm chuyện ngu ngốc này chỉ bởi một ý tưởng nhất thời.

“Nói đúng, bẩn thật.” Sắc mặt vốn đang âm u lạnh lùng chợt bình thường trở lại, Tần Thiên Hạo nở nụ cười thường thấy của mình, lúm đồng tiền nho nhỏ xuất hiện hai bên má cậu, rạng rỡ và đầy sức hút. Cậu nhanh chóng xoay người lại nhìn Quan Hử đang ở sau lưng mình, mặc kệ bàn tay đang rướm đầy máu, cậu nâng nó đặt lên mặt Quan Hử, ép Quan Hử nhìn vào mắt mình, để hai người nhìn nhau trong khoảng cách gần.

“Bị thương rồi…” Nhìn người đối diện chăm chú, Quan Hử mới quan sát kỹ và thấy vết thương bị ván gỗ đánh trúng trên đỉnh đầu Tần Thiên Hạo. Miệng vết thương không sâu lắm, nhưng dòng máu chảy ra từ trán vẫn khiến Quan Hử lo lắng. Y vươn tay muốn lau đi chỗ máu đã khô được một nửa đi.

Nhắm mắt lại, Tần Thiên Hạo yên lặng để Quan Hử làm, để y dùng đôi bàn tay thô ráp nhưng tràn đầy ấm áp ấy lau đi những vết bẩn trên mặt mình. Khi Quan Hử rời tay khỏi má cậu, Tần Thiên Hạo mới mở mắt ra. Nhìn người trước mặt mình, cậu nhoẻn miệng cười: “Không ăn thịt của người khác, vẫn là anh Hử ngon nhất.”

“?” Chưa kịp hiểu ý của Tần Thiên Hạo, Quan Hử đã ngơ ngác thấy gương mặt đang kề sát vào của cậu, và rồi hai đôi môi chạm vào nhau.

Tần Thiên Hạo thè lưỡi liếm lên cánh môi Quan Hử, nhận ra đôi môi này hơi khô, cậu bèn liếm láp vài lần, dường như muốn giúp môi Quan Hử ẩm mềm trở lại. Liếm đến khi hài lòng rồi, Tần Thiên Hạo mới tách khỏi Quan Hử một chút. Thả lỏng tay đang áp trên má Quan Hử, Tần Thiên Hạo cầm bàn tay vừa giúp mình lau đi vết máu bẩn giơ đến trước mặt mình, nhìn những vệt máu từ vết thương của bản thân mình, Tần Thiên Hạo nghiêng đầu, tiếp tục thè lưỡi liếm chúng, thậm chí cho cả ngón trỏ của Quan Hử vào miệng.

Đầu ngón tay hơi đau, Quan Hử nhíu mày rút tay theo phản xạ, y phát hiện đầu ngón tay mình đã bị Tần Thiên Hạo cắn tróc da, lộ ra lỗ máu nhỏ.

Liếm môi như đang nhớ lại hương vị ban nãy, Tần Thiên Hạo nhìn Quan Hử, nói: “Vẫn là máu của anh Hử ngọt nhất. À không đúng, nên nói là miệng của anh Hử ngon nhất.” Vừa dứt lời, Tần Thiên Hạo lần nữa cúi người về phía trước, hôn lên môi Quan Hử.

Lần này Tần Thiên Hạo không chỉ liếm một cách triền miên lên cánh môi như ban nãy, mà cậu dùng răng để gặm cắn và nút cánh môi hơi dày của y, khiến đôi môi trông chẳng hề yếu đuối chút nào ấy bị tróc da, khiến máu tươi rỉ một ít.

Từ đầu đến cuối, tuy Quan Hử hơi nhíu mày nhưng y vẫn ngồi yên tại chỗ, để Tần Thiên Hạo với thần kinh bị kích thích chưa ổn định lại mặc sức cắn môi mình, thậm chí khiến nó chảy máu.

Như một con người đã mấy ngày không được uống nước sắp phải chết khát, Tần Thiên Hạo bức thiết dùng lưỡi liếm láp cánh môi đã bị cắn trầy của Quan Hử. Máu rỉ ra từ miệng vết thương của người mà cậu yêu nhất, và nó cũng luôn là những giọt máu thuộc về một mình cậu. Nuốt máu xuống cổ họng, nhấm nháp vị máu tanh mùi sắt, đến tận khi vết thương trên môi không còn rỉ máu nữa, Tần Thiên Hạo mới quyến luyến mút thêm vài cái, chuyển sang khoang miệng không đóng chặt của Quan Hử.

Đầu lưỡi hai bên chầm chậm tiếp xúc, sau đó quấn quýt lấy nhau, Tần Thiên Hạo lần lượt đổi các góc độ khác biệt để hôn Quan Hử, một bàn tay không kiểm soát được ôm chặt đầu Quan Hử, khiến hai người kề sát vào nhau hơn, không bao giờ chia xa nữa.

Bị Tần Thiên Hạo hôn mút nồng nhiệt, Quan Hử khép hờ mắt, cảm giác nhiệt độ bên trong cơ thể cũng bị khơi dậy, khiến toàn thân nóng dần lên. Nhưng nơi mà họ đang ở lúc này làm Quan Hử không dám buông bỏ hết cảnh giác trong lòng, sợ rằng sẽ xảy ra thêm sự cố ngoài ý muốn. Chậm rãi nâng tay lên, Quan Hử ôm lưng Tần Thiên Hạo, phối hợp điều chỉnh tư thế khiến nụ hôn càng thân mật và thoải mái hơn.

“Bịch”

Một tiếng vang cực khẽ xuất hiện trong căn phòng dưới hành lang dài tĩnh lặng, nghe vô cùng rõ ràng. Quan Hử vốn luôn giữ cảnh giác cao độ và Tần Thiên Hạo đang rất không vui khi bị cắt ngang đều dừng lại nụ hôn thân mật của mình, cùng quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh…