Ngôi Nhà Rác

Chương 52: Tàn sát

Bên kia, Tần Thiên Hạo đã suýt bị cưa điện của Trâu Văn chém lên vai cũng bắt đầu vờ như vô tình dẫn Trâu Văn chạy một vòng trong hành lang dài. Vết thương trên hai tay Trâu Văn vốn lừa lành được một ít, bấy giờ hắn lại đắm chìm trong sự hưng phấn phấn khích như mèo vớ được chuột, dù tay đang cầm cưa điện của mình đã bắt đầu run nhẹ do cầm vật nặng khi bị thương, nhưng mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm Tần Thiên Hạo không rời.

Hai bên đuổi nhau một lúc lâu, Quan Hử và Tần Thiên Hạo chợt quay đầu chạy thẳng về phía đối phương một cách cực kỳ ăn ý. Còn đôi song sinh cầm cưa điện chạy theo sau hai người vốn chẳng hề chú ý đến người mình đang đuổi theo đang chạy về phía người khác, họ chỉ tiếp tục đuổi theo phía sau.

Thấy phía trước có người, gần như sắp va phải nhau không tài nào tránh được, Trâu Võ phía sau nở nụ cười tàn ác, giơ chiếc cưa điện trong tay lên cao quá đầu rồi chém thẳng về phía trước, muốn bổ đôi cơ thể thiếu niên đáng chết trước mặt mình.

Nhưng không ngờ rằng Quan Hử và Tần Thiên Hạo chạm mặt nhau đằng trước lại đột ngột xoay đi người rẽ trái kẻ rẽ phải, lách ra khỏi quỹ đạo đường thẳng. Sự thay đổi trong tích tắc này cũng chỉ trong một cái chớp mắt của Trâu Văn, đến khi kịp phản ứng lần nữa, hắn chỉ thấy Trâu Võ cũng đang chạy đến trước mặt mình…

Trâu Võ ngẩng đầu nhìn cười trước mặt chợt đổi thành Trâu Văn, tức thì nhận ra mình đã bị hai thằng nhóc nọ chơi xỏ. Một tay hắn không thể nhanh chóng tắt công tắc cưa điện trong thời gian ngắn như thế, chỉ đành buông chiếc cưa điện trong tay ra để tránh khiến người của mình bị thương.

Nhưng Trâu Võ đã nâng cao cưa điện vốn cũng định thả nó xuống. Song khi hắn định làm thì chợt nghe tiếng “rắc” trong xương mình. Đôi tay bị thương vốn chưa lành lặn hẳn bấy giờ bị trẹo truyền đến cơn đau điếng người, cổ tay bỗng chốc không còn sức lực nữa. Và chiếc cưa điện cũng mất kiểm soát chém thẳng lên người Trâu Võ phía trước.

“Này! Anh đừng…!!”

Muốn lớn tiếng hô để Trâu Văn dừng lại động tác chém, nhưng mọi việc xảy ra quá nhanh, chỉ trong một cái chớp mắt mà thôi, chẳng tài nào né kịp, bấy giờ Trâu Võ cũng chỉ có thể nâng cánh tay lên theo phản xạ, định cản lại chiếc cưa điện với sức sát thương cực mạnh kia.

Nhưng cánh tay yếu ớt của con người làm sao mà cản được sự sắc bén của cưa điện đang chuyển động cực nhanh được. Khi lưỡi cưa chạm trúng tay Trâu Võ, tức thì nơi ấy vang lên tiếng “xoẹt”, máu tươi bắn ra tứ tung, sau khi cắt vào cánh tay Trâu Vũ, lưỡi cưa sắc bén tiếp tục đi xuống chém lên lồng ngực của Trâu Võ, sau đó có lẽ bị bị vướng trúng xương nên còn nghe thêm vài tiếng “két két”.

Thấy mình chém trúng em, Trâu Văn vội ra sức rút cưa điện khỏi người Trâu Võ. Nào ngờ khi ra sức nâng lên, tuy cưa điện đã rời khỏi người Trâu Võ rồi, nhưng máu bên trong lập tức tràn ra ngoài qua khe hở, bắn tung tóe khiến Quan Hử và Tần Thiên Hạo đứng cách đôi song sinh cả mấy mét cũng dính đầy máu.

Trâu Văn đang đứng gần ngay trước mặt Trâu Võ thì càng khỏi nói, từ áo xuống quần và cả giày đều bị bắn đầy máu, cả mặt cũng dính mảng máu lớn, máu tươi liên tục nhỏ tí tách xuống.

Bị cưa điện chém lên người rồi bị kẹt, sau đó rút thẳng ra khiến chỗ vết thương trên lồng ngực trông cực kỳ kinh khủng. Hắn bị chém xuyên từ xương vai xuống tận xương sườn, lưỡi cưa cứa dứt da thịt cắt qua phổi, gan, bấy giờ bị thương rất nặng. Bấy giờ bên cánh tay đang cầm cưa điện của Trâu Võ cũng buông thõng xuống không cầm được nữa, khi cơn đau quằn quại truyền thẳng lên thần kinh, khi máu tươi bắn ra tung tóe, tay của hắn cũng dần thả lỏng.

Cưa điện rơi thẳng lên mặt đất cứng, lưỡi cưa đang chuyển động mạnh vừa chạm trúng mặt đất đã bị bắn ngược lên, phần lưỡi bị xoay ngược lại văng thẳng sang bên cạnh. Chiếc cưa điện bị văng này cứa trúng bắp chân Trâu Võ, khiến nửa cái chân bị đứt lìa.

Trâu Văn vốn đang sững sờ vì đã làm em mình bị thương, ngay sau đó chợt cảm thấy chân đau buốt, cơ thể hắn bất giác nghiêng sang một bên, không chịu được cơn đau và sự mất thăng bằng của cơ thể khiến hắn ngã thẳng xuống đất. Cưa điện trong tay cũng bắn ngược lên sau khi bị thả lỏng. Chân đau quá, Trâu Văn gần như chẳng có hơi sức đâu để quan tâm cưa điện nữa, hắn ngã xuống đất, gào thét ôm lấy phần chân lòi thịt máu me đầm đìa của mình.

Nhưng xui xẻo vẫn chưa chấm dứt tại đây, hai chiếc cưa điện vẫn đang bị văng ngược không hè dừng lại, một chiếc tiếp tục xoay vòng liên tiếp giữa không trung, chém thêm một nhát lên người Trâu Võ đang nằm dưới đất vì vết thương trên lồng ngực. Bởi khi ngã xuống, cơ thể Trâu Võ trùng hợp đè lên chiếc cưa đang bắn ngược, bấy giờ đùi trái tức thì bị lưỡi cưa cứa thêm một đường dài, mảng thịt to bằng lòng bàn tay và phần quần bên ngoài đều bị cắt đứt.

“Aaaaa!!”

“A!!!”

Tiếng đàn ông lớn tiếng gào thét giãy giụa chẳng hề êm tai hơn tiếng phụ nữ the thé cầu cứu, đều cực kỳ chối tai và gây lùng bùng. Bi kịch của đôi song sinh vẫn đang được tiếp diễn, hoàn toàn chẳng cần Quan Hử và Tần Thiên Hạo phải ra tay, bởi chiếc cưa điện bị Trâu Văn buông trong hoảng loạn giật văng lên bấy giờ đã hưởng ứng lời kêu gọi từ lực hấp dẫn của Trái đất, nó lại một lần nữa rơi xuống trở lại…

Hai anh em đang nằm trên đất lúc này gần như đã bị máu nhuộm đẫm toàn thân. Dưới người họ là vũng máu đỏ đang chảy. Chưa kịp phản ứng là thứ gì rơi xuống thì “phập”, lưỡi cưa điện đã cắm thẳng lên vai Trâu Văn.

“Aaaaaaaa!!!”

Há to miệng gào lên, Trâu Văn hốt hoảng đến mức không biết phải tìm công tắc và cán cầm của cưa điện ở đâu nữa. Hắn đưa hai tay ra thử kéo chiếc cưa điện đang ghim trên thịt mình xuống, nhưng chiếc cưa điện với lưỡi răng sắc nhọn bằng kim loại chuyển động mạnh có sức công phá quá mạnh, hai bàn tay trần làm sao mà lấy nổi chứ? Quan Hử đứng bên cạnh nhìn thấy tay Trâu Văn vừa chạm trúng cưa điện thì lại một tiếng hét thảm vang lên, nửa đốt ngón tay màu da thịt văng lên giữa không trung, nhiều ngón tay đều bị chiếc cưa cắt đứt, văng lung tung xuống các góc trên hành lang dài.

“Tay của tôi! Tay của tôi aaa!!!” Cúi đầu thấy ngón tay mình đã bị cưa điện cắt cụt lủn. Trâu Văn hoảng hốt tột độ, không biết do thiếu máu hay do quá sợ hãi mà mặt hắn bỗng chốc trở nên vàng vọt. Mà chiếc cưa điện đã gây ra quá nhiều vết thương lớn trên người hắn cuối cùng cũng rời khỏi cơ thể sau chuỗi động tác vùng vẫy lung tung, nhưng ngay sau đó, chiếc cưa điện nọ lại rơi xuống chỗ một người khác đang ở cách Trâu Văn không xa, chính là Trâu Võ…

Trâu Võ vốn đã không còn động đậy được gì bởi mất máu quá nhiều, chỉ có thể trợn to mắt nhìn chiếc cưa điện mà Trâu Văn ném sang phía mình, nhìn nó cắm thẳng lên bụng mình. Da, thịt, nội tạng, một lần nữa, tất cả đều bị cưa điện cắt ra, từng dòng máu tanh nồng trào khỏi miệng hắn. Mỗi một lần chiếc cưa chuyển động điên cuồng và cắt sâu vào đều như đang tra tấn Trâu Võ vốn đã không động đậy nổi. Lúc này thứ duy nhất có thể phản ứng được của Trâu Võ đó là khi chiếc cưa điện đã gần như cứa nát ruột của mình, cơ thể hắn mới co giật một lúc.

Quan Hử và Tần Thiên Hạo đứng bên cạnh không biết phải nói gì. Tuy ban đầu hai người đã nghĩ trước được những kết quả, nhưng vẫn không tài nào ngờ rằng đôi song sinh trước mặt này bị giải quyết thuận lợi hơn cả trong dự đoán của họ. Kế hoạch ban đầu cũng định để hai người họ chém nhau một nhát, ít nhiều gì cũng khiến họ bị thương, không ngờ bây giờ hiệu quả trước mặt còn khoa trương hơn dự kiến của hai người họ nhiều.

Mới chỉ vài phút thôi, hai con người sống đang đứng bình thường đã cưa chém nhau khiến máu chảy đầm đìa, thịt nát văng tứ tung. Cuối cùng, hai anh em đều ngã xuống mặt đất đầy máu, biến thành dáng vẻ tàn tạ thảm hại cụt tay thiếu chân thế này, bên cạnh họ còn có một vài bộ phận của tứ chi bị cắt nhỏ xuống.

Chiếc cưa điện vẫn tiếp tục chuyển động bên cạnh và trên người, Trâu Văn Trâu Võ đã không thể nói chuyện được nữa, họ há to miệng cũng chỉ khiến từng dòng máu tươi trào thẳng ra, hai mắt vô hồn nhìn chằm chằm chiếc đèn lồng đỏ được treo trên hành lang dài. Tuy bây giờ hai người vẫn chưa chết, nhưng dòng máu tươi tràn ra từ cơ thể và những khối thịt vụn thịt nát, rồi cả việc những bộ phận quan trọng của cơ thể bị thương nặng đều nói lên rằng họ đã gần như mất đi khả năng được cứu chữa rồi, cái kết duy nhất đang chờ đợi họ chỉ có chết mà thôi…