Ngôi Nhà Rác

Chương 26: Xuất phát

“Ư ưm…”

“Anh Hử, anh, thấy sao?” Ôm cơ thể rắn chắc được rèn luyện đến gần như không có mỡ thừa của Quan Hử từ phía sau, Tần Thiên Hạo dán sát vào người y. Một tay vắt lên vai Quan Hử vo nắn đầu v* đã bị cậu giày vò đến tróc da cả buổi tối, đầu móng tay ngắt liên tục không ngừng. Tay còn lại luồng xuống dưới xoa bóp từ gốc đến ngọn phân thân vừa bắn ra không lâu đang dần cương trở lại.

Lúc này dục vọng của Tần Thiên Hạo đang ở bên trong cơ thể Quan Hử. Kể từ sau cái ngày hai người bày tỏ với nhau, cậu đã hoàn toàn đắm chìm trong sự vui thú lúc giao hoan. Gần như tối nào cũng đòi làm với Quan Hử, còn Quan Hử, người vốn không giỏi nói chuyện, cũng không biết làm sao để từ chối, cứ thế bị cậu đòi lấy hết lần này đến lần khác. Mấy hôm nay Tần Thiên Hạo sống hạnh phúc biết bao, dù là ban ngày cũng ước gì được thân mật với Quan Hử như lúc này.

Đêm qua cậu ôm lấy Quan Hử làm thật lâu, còn Quan Hử ban đầu vùng vẫy một chút do chưa quen, giờ đây cũng dần thích ứng, không còn khó chịu cứng đờ như hồi đầu nữa. Giờ mỗi khi làm, y đều sẽ cố gắng thả lỏng cơ thể, cùng nhau hưởng thụ kích thích do khoái cảm mang đến.

Tuy Tần Thiên Hạo rất thích vùi dục vọng của mình vào tiểu huyệt trơn mềm ẩm ướt kia, bởi làm thế cậu sẽ có cảm giác được gắn chặt với Quan Hử không bao giờ tách rời nhau. Nhưng mỗi sáng thức dậy, Quan Hử đều luôn không ở bên cạnh, y đã quen với việc mỗi sáng dậy tập thể dục rồi.

Mỗi sáng thức dậy không thấy Quan Hử, Tần Thiên Hạo sẽ bực bội, lúc Quan Hử tập thể dục tắm rửa xong trở về, cậu liền đè y xuống giường. Cậu không thể chờ được nữa cởi áo y, tụt quần y xuống, chỉ vừa xa nhau chưa tới vài giờ nhưng mỗi lần thấy y, cậu luôn không thể kiểm soát được phân thân của mình, luôn khát khao được vùi mình trong nơi ấm áp ướt át ấy.

Dù đã bị giày vò cả đêm, nhưng giờ đây khi đi vào trong, tiểu huyệt vẫn chặt khít khiến Tần Thiên Hạo vừa vào đã muốn bắn ngay, cậu banh hai chân Quan Hử, người đã chấp nhận và thả lỏng cơ thể, ra thêm một chút, rồi bắt đầu ‘nhấm nháp món ngon’ của mình.

Đây đã là lần thứ hai của buổi sáng hôm nay, không gấp gáp mạnh mẽ như lần đầu, lần này động tác của Tần Thiên Hạo chậm rãi nhẹ nhàng, từ từ rút phân thân của mình khỏi tiểu huyệt của Quan Hử cho đến khi nó gần như sắp rơi ra mới đâm thật mạnh vào trong, để cả phân thân của mình vùi vào nơi sâu nhất trong cơ thể Quan Hử, khiến y không nén được tiếng rên nhỏ.

Tần Thiên Hạo vô cùng yêu thích tiếng rên kiềm nén của Quan Hử, âm thanh khàn khàn ấy càng khơi dậy tình dục mãnh liệt trong cậu. Nhưng tiếc là tuy Quan Hử rất phối hợp hưởng thụ khoái cảm, nhưng y không thích phát ra tiếng, lần nào Tần Thiên Hạo cũng phải giở trò kích thích chơi đùa, Quan Hử mới kêu ra tiếng, khiến Tần Thiên Hạo càng thêm hưng phấn.

Sau khi đâm mạnh vài phát, Tần Thiên Hạo kề sát đầu mình vào lưng Quan Hử, buông một chuỗi những nụ hôn lên vô số vết sẹo đã có từ thuở ấu niên, không biết vì sao, mỗi lần trông thấy những vết sẹo này, Tần Thiên Hạo không những không thấy xấu xí, mà ngược lại chúng còn khơi dậy cơn khát tình dục cháy bỏng trong cậu.

Cậu yêu thích phản ứng run rẩy của Quan Hử khi mình đặt môi lên những vết sẹo đã chẳng còn đau đớn ấy, không biết do nhạy cảm hoặc do quá kích thích, hành vi hôn liếm không ngừng của cậu dường như có thể khơi dậy tình dục trong Quan Hử.

Hiện giờ họ đang làm trong tư thế từ sau lưng, tuy có thể đi sâu vào cơ thể Quan Hử, cũng có thể hôn liếm những vết sẹo trên lưng y, nhưng điều đáng tiếc duy nhất chính là không thể trông thấy vẻ mặt nhẫn nại khi cơn tình dục bị kích thích của y. Tần Thiên Hạo thầm thấy tiếc nuối, càng ra sức đẩy phân thân của mình vào người Quan Hử, không còn giữ tốc độ chậm rãi như trước nữa, y nâng một chân Quan Hử lên để cơ thể của hai người càng dán sát vào nhau, sau đó vẫn đặt phân thân của mình trong cơ thể Quan Hử rồi xoay tròn với một biên độ nhỏ, sau đó bắt đầu công kích mãnh liệt vào nơi nhạy cảm bên trong.

“Ư! A ưm…”

Bị tấn công đột ngột khiến Quan Hử không kiềm nổi tiếng rên, hai tay y siết chặt drap giường bên dưới, khoái cảm mãnh liệt khi bị công kích giày vò khiến y không biết phải phản ứng thế nào, phân thân đã ngóc cao đầu đằng trước vẫn còn nằm trong tay Tần Thiên Hạo, được cậu xoa nắn không ngừng, khoái cảm cả trước lẫn sau khiến đôi mắt đen như mực luôn giữ bình tĩnh lúc này đã nhuốm đầy hơi nước.

“Anh Hử, thoải mái không?” Nghe thấy tiếng rên của Quan Hử, Tần Thiên Hạo không thể nhịn nổi nữa, cậu vươn tay xoay người Quan Hử lại để y đối mặt với mình, khi trông thấy đôi mắt mịt mù hơi nước ấy thì bật cười thật khẽ, thè lưỡi của mình ra liếm đi giọt nước mắt trong suốt long lanh vừa chảy xuống.

“Anh Hử, sướng đến vậy sao? Anh khóc rồi kìa.”

“Ư!” Muốn lên tiếng giải thích nhưng cơ thể lại một lần nữa chịu đựng những đòn tấn công mãnh liệt, khiến y nhất thời không thể nói ra được gì. Quan Hử biết chỉ cần mình vừa mở miệng thì sẽ rên lên. Tư thế bị thay đổi, y chỉ còn biết giơ tay ôm chặt Tần Thiên Hạo đang ở trên người mình, thừa nhận sự xâm lăng của cậu với cơ thể.

Mới sáng sớm đã có trải nghiệm mất hồn như thế đấy, đến khi Quan Hử một lần nữa tắm rửa sạch sẽ thì đã là rất lâu sau đó, kể từ sau khi Tần Thiên Hạo biết Quan Hử có thói quen tắm rửa bên bờ sông, thấy dạo này người đến đây ngày càng đông, cậu bèn ép anh phải vào buồng trú mưa trú đông bên cạnh ngôi nhà rác để tắm.

Bấy giờ Quan Hử chỉ mặc quần dài, nửa thân trên để trần chưa được lau khô, từng giọt nước chảy dọc theo làn da rắn chắc màu đồng nhỏ xuống đất. Có thể trông thấy dấu vết tình dục rõ ràng trên cơ thể, tất cả đều là của Tần Thiên Hạo thích cắn người để lại.

Vốn đã thích cơ thể rắn chắc đàn hồi của Quan Hử, thêm vào tính độc chiếm quá mạnh khiến cho chỉ cần tình dục bị kích thích một chút thôi là Tần Thiên Hạo sẽ làm cơ thể Quan Hử chi chít những dấu vết mập mờ.

Nhưng khi những vết tích này đọng lại trên cơ thể của Quan Hử, y vốn không hề để ý đến chuyện này, y cũng không cảm thấy có chỗ nào kỳ lạ cả, tất cả đều bình thường. Trở vào nhà, bởi tiết trời khá oi bức nên Quan Hử không định mặc áo. Ngoài ra còn một nguyên nhân khác, bởi Tần Thiên Hạo yêu thích đầu v* của y nên chúng thường xuyên bị chà đạp một cách tàn nhẫn, giờ đây chúng đã trở nên nhạy cảm quá mức, và trận giày vò sáng nay khiến chúng mỗi lần ma sát với lớp áo đều vừa tê vừa đau, rất kỳ lạ, thế nên Quan Hử mới định chờ bớt rồi mới mặc áo vào.

Khi Tần Thiên Hạo vừa tắm rửa xong, đẩy cửa bước vào thì trông thấy Quan Hử để trần nửa thân trên, cậu không nhịn được xông qua đó. Chỉ cần nhìn thấy cơ thể hút hồn ấy của Quan Hử thôi là cậu đã không chịu nổi rồi, Tần Thiên Hạo nâng tay sờ vào bắp thịt săn chắc của Quan Hử, sờ chỗ này sờ chỗ nọ, ngay khi động tác trên tay dần trở nên suồng sã, ngay khi cậu chuẩn bị làm thêm lần nữa, thì cánh cửa đang im lặng đột nhiên phát ra tiếng gõ động trời.

“Rầm rầm rầm! Rầm rầm rầm!”

“……”

“……”

Tư thế mập mờ của hai người tức thì khựng lại.

“Rầm rầm rầm!”

“Rầm rầm rầm!”

“Chuột! Quan Hử! Hai người có ở nhà không?”

Giọng khản đặc quen thuộc vang lên bên ngoài, người nọ đang lớn tiếng gọi vọng vào.

Hai người bên trong phải một lát nữa mới kịp phản ứng, Đào Lượng đang gõ cửa nhà họ.

Ban đầu Tần Thiên Hạo không muốn quan tâm, nhưng cậu ta cứ gõ cửa liên tục, tiếng “rầm rầm” chói tai vang lên khiến người không thích ồn ào như Quan Hử nhíu chặt mày, định chuẩn bị ra mở cửa thì bị Tần Thiên Hạo kéo lại. Tần Thiên Hạo lục lọi trên giường tìm áo của Quan Hử rồi đưa sang, ý bảo Quan Hử mặc vào trước, cậu không thể chịu nổi khi thấy ánh mắt của người khác cứ chăm chăm vào cơ thể Quan Hử.

Quan Hử nhận, sau đó nâng tay mặc vào, còn Tần Thiên Hạo thì nói lớn với người ra ngoài: “Đừng gõ nữa, chúng tôi ở trong, cậu đến làm gì?”

“… Các cậu quên rồi sao? … Chẳng phải đã hẹn hôm nay đi thành phố V à…” Im lặng một lúc, Đào Lượng đứng bên ngoài vác một cái ba lô lớn, tay cầm hành lý, miệng thì thở hồng hộc, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, giờ phút này cậu thật sự không biết phải phản ứng ra sao với hai người này nữa..