Ngôi Nhà Đó Có Anh Đẹp Trai

Chương 35

– Nội đã từng trãi nên Nội hiểu. – Ánh mắt bà đăm chiêu hướng về xa xăm

– Nội…Nội??? – Nó ngơ ngác như con nai vàng nhìn bà

Bà bắt đầu kể quá khứ tuổi trẻ của bà

– Nội đã trãi qua hai đời chồng! Năm Nội 20 tuổi là cái duyên khắt nghiệt nhất trong đời Nội. Năm đó, Nội còn nhớ Nội đã yêu một thương gia trẻ tuổi, làm việc rất giỏi. Lúc đó, Nội còn là sinh viên trường Đại học..Không biết từ đâu mà duyên kiếp cho Nội và người đó yêu nhau. Yêu nhau một thời gian khá dài, có thể nói đó là tình yêu đầu tiên khiến cho Nội ngây ngất nhất – Bà kể mà nước mắt tuôn như mưa tháng 7.

Nó ngơ ngác, chăm chú nghe bà nói tiếp:

– Rồi sao nữa Nội??

– Nội còn nhớ, hôm đó một ngày mưa thật to, và gió thật lớn. Tại túp lều quê cằn cõi. Người đó đã hẹn Nội ra để nói một chuyện quan trọng. Và Nội còn nhớ ngày đó là ngày 25/09/1938.

– Người đó nói gì hả Nội?

Bà bắt đầu khóc nức nở, đến nổi phải kéo áo lên chùi khi nhớ về quá khứ đau buồn.

– Người đó nói: “ Hai đứa mình chia tay đi, tại anh bị …anh bị…”. Nội hỏi mà người đó không trả lời bị bệnh gì, đến dữ lắm nài nĩ, người đó mới chịu nói ra: “ Anh không thể cưới em được Phụng à,tại vì lâu nay anh nghĩ mình có thể kết duyên cùng con gái, nhưng từ khi đi với đàn ông anh mới biết mình không phải là…là…đàn ông”

– Trời! – Nó lấy tay che miệng kín mít vì bất ngờ.

Bà tiếp tục kể tiếp bằng hồi tưởng:

– Anh anh? – bà Nội bất ngờ như muốn ngất xĩu.

– Anh xin lỗi em Phụng à! Anh không thể cưới em được, anh không thể có con với em được. Anh chỉ yêu đàn ông.

– Anh!

Bà Nội nài nĩ người đó vì đã quá yêu, yêu đến cháy cả con tim, và rụi cả lá gan

– Không, chúng ta vẫn có thể mà ……….

Người đó ngắt lời bà:

– Không! Anh đã cố gắng yêu em, nhưng không được Phụng à

Bà Nội thẫn thờ như người mất trí:

– Sao chứ? Tại sao vậy chứ?

– Anh xin lỗi. Anh không muốn như vậy, anh muốn làm chính mình Phụng à, anh không muốn sống trong cái vỏ ốc suốt đời Phụng à!

– Đúng! Không ai muốn như vậy cả! Và như vậy..em đã mất anh rồi!

Một hồi lâu, người đó cất tiếng chào:

– Thôi! Anh có chuyến bay qua Paris với mấy ông bạn. Em ở lại mạnh giỏi nghe. Đừng hận anh nghe Phụng

– ……

– Anh đi đây, em ở lại mạnh giỏi. Em ráng sống và kiếm cho mình người đàn ông khác tốt hơn anh nghe Phụng.!

– …….

– Anh đi đây, em nhớ bảo trọng đó – Giọng người đó ngày càng xa khúât.

– …… – Bà như chết lặng.

Quay lại căn phòng của bà Nội:

Bà và nó cứ ôm nhau ôn lại kỹ niệm tuổi đôi mươi, bà nói tiếp:

– Và như vậy… trong một năm đó Nội không làm gì hết, cứ như người mất hồn, đi ra đi vào rồi cứ ăn rồi ngủ bỏ quên cả chuyện học hành, nhưng cũng do chiến tranh năm ấy thật ác liệt khiến cho Nội thức tĩnh.

– Vậy Nội gặp ba của ba anh đẹp trai trai như thế nào?

– 2 năm sau, sau khi Nội đã nguôi ngoai nỗi đau mất “Chồng”, tuy không phải là chồng thật, nhưng từ khi hai đứa quen nhau Nội và người đó cứ gọi là vợ chồng. Năm đó, Nội tốt nghiệp ra trường và bắt đầu đi dạy học và quen được ba của ba thằng Tú. Quen được 3 năm Nội và ông ấy cưới nhau và sinh ra ba thằng Tú.

– Rồi…rồi sao nữa Nội!

– Hơ! Sống với nhau được gần 15 năm thì cũng do chiến tran đã cướp đi sinh mạng chồng của Nội! Sau đó Nội vẫn ở vậy mà nuôi ba thằng Tú nên người.

Nghe xong câu chuyện của bà Nội nó cảm thấy day dứt, thương bà nhiều hơn. Vậy mà bấy lâu nay nó không hề biết đến cái quá khứ đau đớn của bà.

Nó nhè nhẹ lau đôi dòng lệ cứ tuôn trên gương mặt bà.

Bà Nội nói tiếp:

– Sự việc này lần đầu tiên Nội kể con nghe, trong nhà này chưa ai từng nghe Nội kể về mối tình đầu của Nội, kể cả ba thằng Tú. Con đừng kể lại cho ai nghe hết nghe!

– Dạ…có lẽ do chuyện của con mà Nội lại nhớ đến chuyện năm ấy của Nội phải không? – Nó mặt buồn rũ rượi

Bà vuốt đầu nó nói:

– Nội cũng thầm cảm ơn mối tình đầu của Nội! Nhờ vậy mà Nội hiểu hơn về người đồng tính, họ thật tội nghiệp, họ đáng thương hơn là đáng trách con à!

– Vậy còn con, con đáng thương hay đáng trách hả Nội? – Nó ngu ngơ hỏi

– Con….thì đáng thương mà! Ai cũng đáng thương hết con à!

Bà hỏi nó:

– Sau này, có chuyện gì con hãy nói với Nội nghe, nghe không? Đừng để chuyện con yêu thầm anh đẹp trai của con ngày càng phức tạp, nghe không?

Bỗng nó ngóc đầu, mặt bình tĩnh hỏi bà:

– Vậy là Nội hết giận con rồi hả?

– Ừhm. Nhưng con phải hứa với Nội?

– Dạ. Mai này có chuyện gì đi nữa con cũng sẽ hứa nói với Nội!

– Ừhm

Bà nói tiếp khi thấy nó bỗng nhiên buồn trở lại:

– Nho nè?

– Dạ…?

– Con bắt đầu yêu thầm anh đẹp trai của con khi nào vậy?

Mặt nó đăm chiêu, buồn rười rượi nói:

– Dạ..con…con…con thương…mà không…con yêu..yêu anh đẹp trai từ lúc..từ lúc con còn ngồi trước nhà của con. Mỗi lần ảnh đi học là con đều nhìn theo. Lúc đó, không hiểu sao mỗi lần nhìn ảnh tim con lại đập loạn xạ, đêm thì mơ thấy ảnh đến nỗi té cả xuống đất.

– Vậy là tình yêu sét đánh rồi!

Nó ngước mặt lên, bỗng hỏi bà:

– Nội ơi! Vậy Nội có ghét con không hả Nội?

– Không! Nội không còn ghét Nho của Nội nữa

– Nội ơi! Vậy giờ hai bà cháu mình uề được không Nội!

– Ừm.hì – Hai bà cháu ôm nhau mà cười

Một hồi lâu:

– Nội ơi! Con xin Nội đều này.

– Con nói đi?

– Con xin Nội đừng nói chuyện này cho ai biết hết được không Nội!

– Nội ….

– Sao hả Nội?

– Nội tính Nội với anh đẹp trai của con

Nó bỗng trợn mắt bất ngờ nhìn bà hoảng hốt:

– Nội ơi! đừng mà, con xin Nội đó

– Sao vậy Nho? – Mặt bà nhăn nhó

– Không, không, không được Nội ơi! Con sẽ chết mất! – Hai tay nó vơ vàu liên tục

– Con không nói, sao anh đẹp trai của con biết được chứ hả? Không lẽ con định nhìn chị Phương cướp mất anh đẹp trai của con sao?

Nó chợt ngạc nhiên quay lại lần nữa nhìn bà:

– Nội! Nội nói vậy là sao?

– Nội ủng hộ tình yêu của con, tình yêu của con không có tội, cũng không có lỗi gì mà phải giấu giếm.

– Không không Nội ơi, con thấy như vậy là được rồi.

– Con phải vì hạnh phúc của con chứ?

– Không, con chỉ muốn thương thầm anh đẹp trai, thấy anh đẹp trai hạnh phúc với chị Phương là con đủ vui cả đời rồi Nội ơi! Nhưng xin đừng ai bắt con phải xa anh đẹp trai, vì một ngày nào đó không nhìn thấy được gương mặt và nụ cười của anh, chắc..chắc…con chết mất Nội ơi!

– Con..sao con lại làm như vậy….con đâu có lỗi gì đâu Nho!

– Nội ơi! con biết Nội đã hiểu cho con rồi, con cám ơn, cám ơn Nội nhiều lắm vì đã cảm thông cho con, nhưng xin Nội đừng làm chuyện này rắc rối thêm nghe Nội, xin Nội hãy hứa với con đi.

– Nội ….

– Con xin Nội mà…..

– ….Cháu của Nội!!!!!!! – Bà kéo nó lại ôm nó vào lòng.

Nó lại nức nở bên bà.

Không biết chỉ trong ngày hôm nay thôi, nó đã khóc mấy lần. Những tưởng khi nó xa anh đẹp trai của nó không biết sẽ còn bao nhiêu “trận mưa” nữa ….

– Đêm nay ở lại ngủ với Nội! hai bà cháu mình cùng tâm sự nghe con!

– Dạ……híc híc.

Bà và nó đã bắt đầu lên giường ngủ, cả hai đã có một đêm không ngủ.

Mọi tâm sự đều đã được bắt đầu từ…:

-…………

– Hèn chi hôm đó con dám vào rừng cứu anh đẹp trai của con!

-………..

-……….

-……………………………….

Cuối cùng thì tất cả thầm kín trong lòng nó đã được một người biết.Nó cũng thấy một phần được yên ổn. Nhưng nó sợ bà Nội sẽ nói bí mật của nó cho anh đẹp trai của nó nghe. Nhưng dù sao nó cũng thấy hạnh phúc hơn khi bà Nội biết bí mật bấy lâu trong lòng nó mà không hề la rầy trách mắng nó, mà được bà yêu thương nhiều hơn khi biết về thân phận thật sự của mình.

Còn về bà Nội, nhờ cái quá khứ tuổi trẻ với một thương gia đồng tính mà cảm thấy thông cảm cho nó biết bao, cũng nhờ mối tình đầu của bà mà bà hiểu hơn và nghĩ nhiều hơn về số phận những người như vậy.

Bà càng thấy thương nó nhiều hơn, nó không lẫn tránh thân phận mình mà dũng cảm nói sự thật hết cho bà nghe. Bà quyết sau này sẽ không để nó thiệt thòi với một ai khi bà còn một hơi thở cuối cùng.

Mới đây, mà chỉ còn 4 ngày nữa đám cưới sẽ được cử hành:

Nó như con chuột đang bị mắc mưa, cứ chuối nhuỗi kiếm đường về, nhưng kiếm hoài kiếm hoài mà vẫn không thấy đâu hết.

Những ngày qua, sau khi bị bà Nội biết thân phận, nó một phần cảm thấy yên lòng, một phần vì sợ..vì sợ thời gian trôi qua nhanh quá sẽ cướp đi anh đẹp trai của nó.

4 ngày – quá ít ỏi với nó.

Nó cảm thấy xót xa vô hạn, nhiều lần nó tự hỏi trong đầu nó: “ Mình phải làm gì trong 4 ngày còn lại đây “.

Những ngày này đây, chuyện bếp nút trong nhà nó đều không dính tay tới nữa, công việc của nó hằng ngày đã có hàng chục người làm. Bây giờ nó có cảm giác như là một đứa bơ vơ trong gia đình này.

Anh đẹp trai của nó thì bận bịu liên miên, nào là lo thiệp cưới, lo mướn thợ mướn thầy, rồi đi chụp hình cưới với chị Phương ….khiến anh không thể bên nó khi hôn lễ sắp tới cận kề.

Nó dạo một vòng căn nhà.

Nó đi đâu đâu cũng thấy in giấy đề-can đỏ khắp nhà, hình đôi long phụng treo khắp trần nhà. Hình cưới của anh và chị Phương cũng đã chuẩn bị tươm tất.

Nó bước lên cầu thang thì thấy một khung ảnh rất lớn chụp hai người. Trông thật xứng đôi làm sao, chính lúc đó nó thầm cầu chúc cho anh và chị..

Nó bước lên phòng anh, thấy một nhiều người lo mềm mùng chăn gối tươm tất, tường thì trang trí lộng lẫy thêm nhờ bức ảnh cưới khổ lớn thật xinh đẹp của hai người.

Nó nhìn xuống chiếc giường, lấy tay xoa xoa vào đôi gối mà Nội và nó thêu đã xong mà thấy chạnh lòng: “ Đáng lẽ ra chiếc gối kia là của anh, và chiếc gối còn lại là của nó nằm kế anh “

Bà Nội ở ngoài cửa phòng nhìn chen qua đám người làm để có thể thấy đến được nó. Bà Nội thấy nó ủ rủ như đoá hoa héo giữa mùa thu.

Bà không khỏi xót xa.

Đáng lẽ những ngày này đây, bà phải cảm thấy vui thật vui mới đúng. Nhưng do chuyện của nó làm lòng bà không khỏi bình yên.

Bà trở về phòng, nằm xuống giường, gác tay lên trán suy nghĩ đủ điều về nó.

Bà thấy nó thật đáng thương, có cha mẹ mà cũng bị bỏ rơi, có đứa bạn thân duy nhất mà cũng bỏ nó mà đi. Bà nghĩ sâu hơn nữa, bà nhận ra rằng trên thế gian này thực sự là nó…không còn ai hết.

Nỗi đau bao nhiêu đó đè lên đôi vai đứa bé đôi mươi bé bỏng phải nghĩ học giữa chừng chưa hết hay sao? Nay còn lại vướng vào một tình yêu không dành cho mình. Một tình yêu thật ngây thơ và trong sáng. Một tình yêu không có sự dối trá, đố kỵ hay lòng thù hận.

Nó chỉ là đứa bé thôi mà?!!!

Bà thử nghĩ nếu mai này anh đẹp trai của nó sẽ đám cưới vào một ngày không xa nữa đây rồi nó sẽ như thế nào?

Nó sẽ như một con ốc sên, tối ngày thục đầu vào ló đầu ra và đi thật chậm trên con đường dài. Sự hiện diện của người mới trong tình anh em của nó sẽ khiến nó hụt hẫng đến mức nào?. Chắc…nó sẽ chết mất!!

Nghĩ đến nhiêu đó thôi, bà muốn tuôn trào lên vì số phận nghiệt ngã của nó.

Tự dưng một luồng song mạnh mẽ trỗi dậy trong bà, bà muốn lấy lại công bằng cho nó!.

Ngày hôm sau:

Nó đang đứng khập khiễng ở đằng sau bếp làm những động không ra hồn gì khi thấy một bọn người làm đang chuẩn bị đồ ăn cho tiệc cưới thật đàng hoàng tươm tất.

Bà Nội ở trên lầu bước xuống với một gương mặt dịu hiền đôn hậu. Bà tiến thẳng đến nơi phòng khách ba mẹ Tú đang xem Tivi như mọi ngày.

Bà điềm tĩnh ngồi xuống, gương mặt nghiêm trọng pha chút thỉnh cầu điều gì đó hiện rất rõ.

Thấy vậy, ba mẹ Tú lấy làm lạ nên hỏi:

– Mẹ, hôm nay mẹ sao vậy? Mẹ không được khoẻ à? – mẹ Tú ân cần hỏi

Bà lắc đầu nhẹ nhàng đáp:

– Không, mẹ không có bệnh

Ba Tú lên tiếng:

– Mẹ, hay là mẹ có chuyện gì quan trọng muốn nói với tụi con à?

– Ừm, mẹ có chuyện… – Bà vẫn điềm tĩnh

– Dạ. Vậy tụi con xin nghe mẹ nói

Bà bắt đầu dâng lên nỗi hồi hộp. Bà không thể không nói được. Nhưng nói ra thì quá kỳ cục, mâu thuẫn trong bà đang đánh nhau dữ dội.

Nhưng cuối cùng, bà ráng gượng miệng để nói:

– 2 con à!

– Dạ, hai con nghe – 2 vợ chồng cũng hồi hộp theo bà

– Hay là…hay là…..

– Sao mẹ???

– Hay là….hay là…mình dừng đám cưới thằng Tú với con Phương lại đi, được không?

Ba mẹ Tú sốc đến trong cổ họng, thốt lên:

– Hả?

Mẹ Tú nói:

– Mẹ, mẹ nói gì vậy. Dừng đám cưới là sao?

– Ờ thì….

– Mẹ ơi! không được đâu. Thiệp cưới, quan khách đã mời đông đủ hết rồi. – ba Tú vỗ đùi nói

Mẹ Tú nói tiếp:

– Hay là hai đứa nó làm gì cho mẹ giận phải không? Mẹ cứ nó con sẽ la rầy tụi nó.

Nó đứng sau bếp, nghe chuyện gì liên quan đến anh đẹp trai của nó trên phòng khách nên lục đục chạy lên như giặc để đứng nghe sau nếp cột.

Bà Nội xua tay liên tục:

– Không có, tụi nó đâu có làm gì để mẹ giận…chỉ tại….chỉ tại….

– Sao hả mẹ? – 2 vợ chồng nói tiếp

– Chỉ tại..tự nhiên mẹ nghĩ… thấy thằng Tú với con Phương chưa trưởng thành lắm, hai đứa nó còn con nít quá

Bỗng ba Tú cười ầm lên:

– Trời! tưởng chuyện gì, hơi đâu mẹ lo cho tụi nó, tụi nó lớn chòng ngòng cái đầu hết rồi.

– Đúng rồi đó mẹ. Mình không thể huỷ đám cưới được đâu

Nghe mẹ Tú nói tới đây nó mới hiểu đầu đuôi câu chuyện, nó mở mắt chao cháo ngạc nhiên nhìn bà Nội: “ Tại sao bà Nội lại làm vậy chứ? “ – Nó tự hỏi một mình

Bỗng ba Tú nói thêm:

– À…hay là mẹ lo thằng Tú chưa đủ sức để cho mẹ một thằng cu tí hay cô công chúa đúng không? Tưởng gì chuyện đó con huấn luyện nó rồi mẹ ơi! – ba Tú có vẻ vui mừng.

– Mẹ! có gì chúng con sẽ chỉ dạy thêm cho hai đứa nó, chứ con thấy hai đứa nó biết suy nghĩ, biết hướng tới tương lai và biết lo cho nhau rồi mẹ ơi! Với lại mình là người lớn nói là phải làm không thể để tụi nhỏ nó chê cười được. Mình không thể nói suông được! Mình mà huỷ việc cưới mặt mũi đâu mà nhìn với bên họ nữa. – mẹ Tú bắt tay bà Nội đang chết lặng nói