Tiểu nhị sau khi rời đi, Thượng Quan Tây Nguyệt tới một cái bàn gần cửa sổ ngồi xuống, ra hiệu hai tiểu nha hoàn cũng cùng ngồi.
Lần này các nàng cũng không từ chối nữa, tự nhiên ngồi xuống
"Tiểu thư, nơi này phục vụ quá tốt." Bích Ngọc cảm khái từ đáy lòng.
"Đúng vậy a, tiểu thư, ta cho tới bây giờ đều chưa từng được tiếp đãi nhiệt tình như vậy." Tiểu Ngôn thật sự rất kích động, không nghĩ tới mình cũng được tôn trọng một ngày.
Thượng Quan Tây Nguyệt không có mở miệng, rót một chén Bích Loa Xuân vừa rồi tiểu nhị đưa tới, nếm thử một miếng, cười nhạt nhìn các nàng.
"Thái tử, nếu không chúng ta đến chỗ đó ngồi đi." Đang lúc Thượng Quan Tây Nguyệt rất vui vẻ uống trà, một thanh âm truyền vào trong tai nàng.
Thượng Quan Tây Nguyệt nghe được thanh âm quen thuộc theo bản năng quay đầu lại, vừa vặn đối diện với Thượng Quan Lâm.
"Thượng Quan Tây Nguyệt, sao ngươi lại ở đây." Thượng Quan Lâm lúc này nhìn thấy Thượng Quan Tây Nguyệt tức giận không chỗ phát tiết, nếu không phải nàng, đồ của mình cũng sẽ không bị cướp đi.
Nếu để cho Thượng Quan Tây Nguyệt biết ý nghĩ trong lòng nàng, sẽ không để cho nàng nói như vậy.
Cái gì gọi là đồ của ngươi,
Rõ ràng là các ngươi chiếm lấy, ta chỉ đòi lại thứ thuộc về mình thôi
"Nhị muội, ngươi có thể đến, ta vì sao không thể tới." Thượng Quan Tây Nguyệt buồn cười nhìn Thượng Quan Lâm trợn tròn hai mắt.
"Ngươi làm sao lại có tiền tới đây." Thượng Quan Lâm căn bản xem thường Thượng Quan Tây Nguyệt làm sao có thể tới được nơi cao quý này, trong ấn tượng của Thượng Quan Lâm, Thượng Quan Tây Nguyệt chỉ xứng ở trong căn phòng nhỏ rách nát của nàng ta.
"Chẳng lẽ Nhị muội quên rồi sao, Giang di nương đem đồ cưới đã giúp ta đảm bảo quản nhiều năm trả lại rồi?" Thượng Quan Tây Nguyệt có lòng tốt nhắc nhở nàng.
Chưa dứt lời, lửa giận của Thượng Quan Lâm đã bốc lên tới mặt, sắc mặt tái nhợt vừa muốn mở miệng mắng to, đột nhiên nhớ tới thái tử còn bên cạnh mình.
Không được, nhất định phải nhịn xuống
Không thể để cho thái tử phát phát hiện ôn nhu của mình đều là giả vờ
Nàng còn nhiều thời gian để thu thập tiểu tiện nhân này.
Nhịn, nhất định phải nhịn...
Thượng Quan Lâm ở trong lòng hô hấp, rốt cục trấn định lại.
"Đại tỷ, ta chỉ lo lắng ngươi không có tiền thanh toán, ngươi cần gì phải hùng hổ dọa người như thế." Thượng Quan Lâm che giấu hận ý trong mắt ra vẻ ủy khuất cúi đầu.
Hừ, giả bộ a, là tự ngươi tìm đường chết
"Ngươi..." Vừa muốn mở miệng Thượng Quan Tây Nguyệt bị một tiếng rống giận dữ dọa sợ.
"Ngươi, nữ nhân xấu xí này, Lâm Nhi quan tâm ngươi, ngươi còn được một tấc lên đằng đầu muốn khi dễ nàng."
Ta khi dễ nàng?
Thật sự là oan uổng, chẳng lẽ chỉ là vài câu nói kia liền nói là khi dễ nàng?
Đạo lý gì thế này
Thượng Quan Tây Nguyệt trong lòng thở dài, nhìn về phía người đang giúp Thượng Quan Lâm nói chuyện.
Hắn mặc y phục màu trắng, bên hông thắt đai lưng cẩm thạch, tay cầm một thanh chiếc quạt xếp xanh ngọc, lúc này gương mặt tuấn tú vì tức giận mà cực kỳ vặn vẹo.
Thì ra là Bách Lý Hành, là gương mặt Thượng Quan Tây Nguyệt thấy nhiều nhất trong trí nhớ của thân thể này, nên có thể nhận ra hắn.