Ngọc Tiêu Hồn

Chương 8

Một đêm úng dục quá độ kết cục chính là buổi sáng suýt nữa không bò dậy nổi.

Cảm giác ánh nắng ấm áp  chiếu xuống mặt, Nam Cung Liễu giơ tay che lại mí mắt, nghĩ tới còn phải kéo thân thể uể oải bất kham này cưỡi ngựa gấp rút lên đường, hắn liền chỉ muốn ngất đi thôi.

Đêm qua, thật sự là túng dục vô đồ rồi.

Ở bên bờ suối gần như đánh dã chiến, còn một trận chiến đến mấy hiệp, làm hại hắn hiện tại eo mỏi chân đau, muốn động cũng không động nổi đều mệt đến run, giống như lão nhân gia sắp gần đất xa trời, càng không cần nhắc tới địa phương bị ma sát quá độ kia, cho dù thoa thuốc vẫn là sưng đau không thôi, làm cho hắn trong lồng ngực phát lên một trận hỏa khí không biết tên, thẳng muốn tóm lấy cái người khởi xướng kia chửi mắng một trận.

Bất quá, cũng chỉ là suy nghĩ trong đầu thôi, hắn nhát gan nào giám hướng Ly Cảnh hò hét.

Đợi đến lúc thích ứng được ánh dương quang, hắn hơi mở mí mắt chua xót đến lợi hại, lại phát hiện mình nằm ở trên một cái giường, xem trong phòng trang trí tuy rằng đơn giản, nhưng là chỉnh tề sạch sẽ, cùng thời điểm ngủ ngoài trời có chút khác biệt rất nhiều.

Trong hành lang truyền đến một loạt tiếng bước chân, còn có âm thanh hầu bàn chào hỏi khách nhân, Nam Cung Liễu nhắm mắt lại liền mở, tuy rằng khó có thể tin, thế nhưng sự thực bày ở trước mắt, hắn hiện tại nằm ở bên trong một khách điếm nhỏ.

Ly Cảnh đâu? Hắn trong lòng kinh hoảng đẩy lên thân thể đau nhức không thôi, kết quả một trận choáng váng ập tới, làm cho hắn lại nặng nề mà ngã xuống giường, Nam Cung Liễu chửi thầm vài tiếng, vỗ ngực thuận khí.

Cái cảm giác này giống như đã từng quen biết, nhất định là Ly Cảnh thừa dịp thời điểm hắn ngủ say lén lút khiến cho điều khiển phong thuật, bất quá lần này tuy rằng bệnh tương đồng, nhưng lại không đến mức nghiêm trọng như lần trước.

Nam Cung Liễu tại bên hông sờ soạng một hồi, không có tìm được Ngọc Hoàn, hắn nhíu mày, thần sắc có chút khổ sở.

Yêu quái này, lại chạy đi đâu rồi?

Đang nghĩ ngợi, cửa một tiếng cọt kẹt mở, Ly Cảnh nâng một túi hỗn độn đồ vật tiến vào, thấy hắn tỉnh lại, mặt mày hớn hở đặt túi đồ lên bàn tiến đến bên giường, nói: “Khá hơn không? Ta sợ ngươi không chịu nổi, không dám đi quá xa, hiện tại chúng ta đang ở Tây Quan trên trấn, ta mới vừa đi chợ một chút, mua một ít đồ ăn vặt cho ngươi.”

Y tinh thần phấn chân nâng Nam Cung Liễu dậy, y lấy ra một gói lớn sơn tra cao, kẹo hồ lô và một số thứ cần thiết cho hắn, còn săn sóc mà bài một khối nhỏ sơn tra cao cho hắn ăn, Nam Cung Liễu tuy rằng không thích ăn những đồ ăn vặt này, bất quá vì cảm giác ngột ngạt khó chịu buồn nôn, hắn miễn cưỡng ăn vài miếng, liền uống một bát canh hoa mai ngọt, dạ dày quả nhiên sảng khoái không ít.

Ly Cảnh một bên cho hắn ăn, một bên thì toét miệng cười không ngừng, cười đến làm cho Nam Cung Liễu sởn cả tóc gáy, hỏi: “Ngươi cười cái gì?”

Ly Cảnh cười đến càng là thoải mái, nói: “Ta nghĩ tới thời điểm ta mua những đồ ăn này, đại thẩm bán sơn tra cao còn hỏi ta có phải vợ có tin vui mới mua nhiều đồ ăn chua như vậy a.”

Nam Cung Liễu nghe được mặt đều đen cả rồi, lệch đầu sang một bên tránh né miếng mứt đưa tới bên miệng, nói: “Ta không ăn, khẩu vị ngươi thật khác người bình thường a.” (phải a người ta là ngọc đó anh.)

Ly Cảnh biết hắn là thân thể không khỏe thêm vào xấu hổ không chịu nổi, cũng không tính toán, mở cửa gọi tiểu nhị đưa đồ ăn tới sớm một chút, sau đó liền ngồi ở mép giường định cho hắn ăn, làm cho Nam Cung Liễu dở khóc dở cười, nói: “Ngươi đừng thật sự coi ta là bệnh nhân a, ta tự mình đến ăn là được rồi.”

“Ồ.” Ly Cảnh cầm chén đũa đưa cho hắn, cười híp mắt nói: “Ta nghĩ muốn yêu thương ngươi mà!”

Nam Cung Liễu cả người run lên, cúi đầu húp cháo, bên tai lại từ lúc nào xuất hiện một mạt đỏ ửng, dưới nắng sớm chiếu vào trong phòng đặc biệt làm Ly Cảnh nhìn híp mắt.

Bộ dáng xấu hổ của hắn thật sự là quá dụ người, Ly Cảnh híp mắt mà theo dõi hắn, nghĩ tới cảnh sắc tươi đẹp đêm qua lửa nóng triền miên có bao nhiêu phần tư vị, hắn liền không nhịn được nuốt nước miếng.

Tuy rằng tiểu Liễu lúc mới nhìn là cứng nhắc vô vị, một mặt thành thật vô cùng, chỉ khi nào bị y ôm vào trong ngực, kia thật đúng là nhiệt tình như lửa, nhu thuận ngoan ngoãn, làm cho y yêu thích không muốn buông tay, dù có ăn hắn qua bao nhiêu lần vẫn là cảm giác không nỡ rời đi không hề buồn chán.

Đại khái đây chính là t mối tình thắm thiết trong truyền thuyết a?(=.=) Ly Cảnh chống cằm nhìn chằm chằm Nam Cung Liễu ăn cháo, thậm chí có chút chua xót mà đố kị cái kia bát. (=n=)

Nam Cung Liễu bị hắn nhìn đến cả người nổi da gà, miễn cưỡng ăn xong một bát cháo, vươn mình xuống giường, chân mềm nhũn đi tới bên cạnh bàn rót chén trà, quay đầu lại nhìn Ly Cảnh, nói: “Là ta hoa mắt sao? Có cảm giác long văn giữa mi tâm trên trán ngươi biến mất a?”

“Ồ?” Ly Cảnh mạn bất kinh tâm đến soi gương, nói: “Đại khái là do ở nhân gian nán lại quá lâu đi.”

Nam Cung Liễu như là nhớ tới cái gì, thần sắc có vài phần xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Đêm hôm qua, ngươi thải bổ đến không đủ sao?” (ô…*ôm mặt* lăn a lăn)

Ly Cảnh đầu tiên là sững sờ, lập tức cười ha ha, khiến Nam Cung Liễu cho là y nổi điên, tay hơi run nước trà theo đó đổ một ít ra ngoài.

“Kia đều là lừa gạt ngươi.” Ly Cảnh cười đủ, thành thật khai báo: “Ta là ngọc, cùng gỗ đá đều có phần giống nhau, bản thân là bao hàm thiên địa linh khí sinh ra, tự nhiên cũng phải hút tinh hoa nhật nguyệt mà tu hành, không giống như thân thể yêu quái hạ đẳng, còn cần mượn tinh khí phàm nhân để tu luyện.”

“A?” Nam Cung Liễu làm đổ chén trà, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, Ly Cảnh cho là hắn là oán hận chính mình lừa dối, vội vàng ôn nhu mà dụ dỗ nói: “Ban đầu ta chỉ là muốn dọa ngươi một chút thôi, cũng không ác ý.”

Ta mới không tin! Nam Cung Liễu lườm y một cái, có thể chưa quên yêu quái này vừa bắt đầu chính là mượn lý do này gây sức ép với mình, nếu không mình làm sao lại tùy ý hắn bài bố, liên tiếp cùng hắn dây dưa đến bây giờ?

Mặc dù là muốn như vậy, bất quá liếc một cái khuôn mặt Ly Cảnh, Nam Cung Liễu trong lòng rõ ràng, nếu không phải là mình bị ma xui quỷ khiến, bị sắc đẹp của y câu đến quên hết tất cả, bọn họ cũng không đến nỗi dây dưa đến đây, đến bây giờ hết thảy đều không thể tách rời.

Hơn nữa, cẩn thận tính ra, hắn nợ Ly Cảnh trái lại càng nhiều, Nam Cung Liễu đau đầu mà xoa thái dương, nói: “Nói như thế, ta đối với ngươi quả nhiên là một điểm tác dụng cũng không có.”

“Ngươi nói nói cái gì ngốc như vậy!?” Ly Cảnh thấp giọng trách mắng, đem hắn kéo tới, nói: “Coi như người trong thiên hạ đều cảm thấy được ngươi là tên rác rưởi, ta cũng chỉ muốn một mình ngươi, ngươi liền ngoan ngoãn nhận mệnh làm người của ta đi!”

Yêu quái này  thời điểm nào cũng đều không đổi được bản tính bá đạo độc đoán, Nam Cung Liễu không khỏi mỉm cười, không phải không muốn thừa nhận, dù Ly Cảnh có bướng bỉnh nắm chặt hắn không tha, nhưng thật ra trong lòng hắn là âm thầm vui mừng.

Đọc sách thánh hiền nhiều năm như vậy, Nam Cung Liễu tự nhiên rõ ràng, thân là nam tử, giống như vậy đảo càn vi khôn, nằm dưới thân một nam nhân khác là xấu hổ đến cỡ nào, nhưng hôm nay hắn không muốn để ý tới, chỉ muốn nghe theo ý nguyện bản năng, cùng nam nhân này sớm chiều làm bạn.

Sách vở lạnh như băng không mang lại cho hắn một chút ấm áp không xóa đi tịch mịch trong lòng hắn, chỉ có Ly Cảnh, tuy rằng tính tình bá đạo cùng cường ngạnh, lại coi hắn như trân bảo mà yêu thương hắn, Bạch Thu Thụy luôn nói yêu quái này quấn lấy hắn, kỳ thực bằng lương tâm nói, là hắn có được một may mắn to lớn mới đúng.

“Ngươi nha, luôn thích để tâm đến những chuyện vun vặt.” Ly Cảnh thấy hắn trầm mặc không nói, lại bắt đầu nói liên miên cằn nhằn mà quở trách hắn, “Còn khách khí với ta như vậy, ngươi này tiểu tử ngốc! Ta không phải từng nói với ngươi sao, ngươi muốn cái gì, liến nói với ta.”

Nam Cung Liễu đỏ mặt gật đầu, nhẹ nhàng kéo ống tay áo y, chần chờ chốc lát, lắp bắp mà nói: “Ngươi cùng ta đi nằm một hồi đi, qua buổi trưa lại xuất phát, có được hay không?”

Hảo, đương nhiên được! Ly Cảnh cười đến khóe miệng ngoác đến mang tai, hoan hỉ  kéo hắn lên giường, còn như thê tử hầu hạ hắn cởi áo cởi giày, lại lấy một cái khăn tay cho hắn lau mặt cùng lau tay, xong xuôi mọi việc, mới thư thư phục phục ôm eo hắn, hỏi: “Nói mau, còn muốn ta làm cái gì?”

Xem ra tên này là nghiện nói lời buồn nôn a, Nam Cung Liễu bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Vậy ngươi lại xoa xoa eo cho ta đi.”

Ly Cảnh tự nhiên mừng rỡ nghe lệnh, đem hắn thân thể để nằm ngang, bàn tay đặt lên eo lưng của hắn, từng cái từng cái nhẹ nhàng nắn bóp, Nam Cung Liễu nhắm mắt lại, toàn thân thả lỏng, không bao lâu liền ngủ.

+++++

Sau khi ăn cơm trưa, hai người ngồi xe ngựa đến bờ sông, ngồi thuyền xuôi theo hạ nguồn xuống dưới.

Hai bờ sông cỏ mọc xanh rì thẳng tắp, phong cảnh như tranh vẽ, nước sông róc rách chảy xuôi, nhỏ nhắn lãng vuốt mép thuyền, cơn gió mang theo hơi nước mát lạnh xông tới mặt, mát mẻ thanh tân, khiến người tâm thần sảng khoái.

Nếu là sau này cũng có thể như vậy, hai người bên nhau như vậy, cùng nhau thưởng thức phong cảnh trên đường, thật là thích a.

Nam Cung Liễu nhìn nước sông trong xanh thở dài, Ly Cảnh đang ngồi ở một bên tẻ nhạt, thấy hắn mặt lộ vẻ vẻ lo âu, lập tức nhích lại gần, hỏi: “Ngươi lại làm sao? Cả ngày sầu mi khổ kiểm.”

Nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ so với phong cảnh hai bờ sông càng đẹp hơn vạn phần, cho dù sớm chiều ở chung, vẫn không khỏi có cảm giác kinh diễm, Nam Cung Liễu thân thủ xoa nhẹ lên mái tóc dài của Ly Cảnh, cười nói: “Ngươi làm sao tóc tai rối tung lên như vậy, như người điên a.”

” Người phàm các ngươi thực sự là nhiều chuyện.” Ly Cảnh hừ lạnh một tiếng, quay lưng lại, tùy ý Nam Cung Liễu đem sợi tóc chảy dài xinh đẹp chải vuốt chỉnh tề, lại dùng một khối ngọc trâm cài lên.

Bất tri bất giác, thân mật như phu thê nhiều năm, quyến luyến khó bỏ.

“Ngươi có tâm sự?” Ly Cảnh nắm lấy tay hắn, mắt phượng híp lại, nghiêm mặt ra lệnh: “Thành thật khai báo, không cho gạt ta.”

Nam Cung Liễu thần sắc có chút ủ rũ, hạ thấp giọng hỏi: “Ngươi nói, những người kia tại sao lại muốn hại ta?”

Không chỉ đôi phu thê trong núi kia, còn có lúc trước, hắn cũng từng bị bốn hắc y nhân lấy đao đuổi theo, dọc theo con đường này thật sự là ngàn cân treo sợi tóc, nhờ có vô tình gặp được Ly Cảnh, hắn mới nhiều lần trở về từ cõi chết.

Ly Cảnh cười ha ha, nói: “Không phải giựt tiền, chính là cướp sắc, nhưng đáng tiếc hai dạng ngươi đều không có, cũng chỉ còn sót lại” cái kia “.”

“Cái nào?” Nam Cung Liễu thần sắc rùng mình, theo bản năng mà đi mò bao quần áo của hắn, mò tới cái kia hộp gỗ, mới thở phào nhẹ nhõm, cau mày nói: “Không thể, ai có thể biết đến ta cầm trong tay” cái kia “? Việc này là việc sinh tử tồn vôn, gia phụ đều cực kỳ thận trọng, làm sao có khả năng tiết lộ ra ngoài?”

Ngươi là thật khờ hay là giả ngốc? Ly Cảnh vừa buồn cười vừa tức giận mà nhìn hắn, thản nhiên nói: “Nếu thật là việc quan trọng liên quan đến sinh tử, làm sao để cho ngươi một người không có võ công đi làm, không có tâm nhãn lại kém thông minh loạn đi chuyến này? Lại nói, coi như người nhà ngươi giữ nghiêm bí mật, có thể bảo đảm hai nhà khác cũng miệng kín như bưng?”

“Chuyện này…” Nam Cung Liễu bị hắn nói đến nói không ra lời, hắn tính cách ôn hòa thành thật, luôn luôn không muốn suy đoán lung tung tâm tư người khác, nhưng là liên tiếp gặp nguy hiểm làm cho hắn nghi ngờ không thôi, trong lúc nhất thời không biết làm thế nào cho phải.

Ly Cảnh vỗ nhẹ bờ vai hắn, động viên nói: “Đến đâu thì hay đến đó, ngược lại ngươi bây giờ lại không chết, đem đồ vật đến nơi liền vạn sự đại cát, không cần sợ, ngoại trừ ta, ai có thể động một cọng lông măng trên người ngươi a?”

Nam Cung Trĩ Liễu có chút lúng túng, nhìn bốn bề vắng lặng, nửa đùa nửa thật mà ai oán nói: “Ngươi cũng đừng quá bừa bãi, vạn nhất bị tên háo sắc nào đó nhìn chằm chằm, ta đây muốn võ công không có võ công, muốn tâm nhãn liền thiếu thông minh làm sao gánh nổi ngươi.”

Ly Cảnh cười đến híp cả mắt, kéo hắn tiến vào khoang tàu nghỉ ngơi, dụ dỗ nói: “Hiện tại ở đây phiền muộn cũng vô dụng, nghỉ ngơi đi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.”

Nam nhân này có lẽ thành người hắn tin tưởng nhất rồi, Nam Cung Liễu có chút xấu hổ ý thức được điểm này, sau đó bị Ly Cảnh ấn tới trên giường, ngữ khí cương quyết mệnh lệnh: “Không cho tái tự tìm phiền não, ngươi chỉ được tin tưởng ta, dựa vào ta là đủ rồi.”

Nam Cung Liễu gật đầu liên tục, thật giống như tiểu hài tử khóc nháo đòi ăn kẹo đường, Ly Cảnh bất mãn mà hừ một tiếng, cúi đầu ngăn chặn cái miệng của hắn.

Không biết tới khi nào, hắn mới có thể triệt để nắm lấy người này.

Nam nhân ấm áp mềm yếu này, có lúc lại cố chấp đến làm người nhức đầu.

Ly Cảnh bá đạo mà ôm eo Nam Cung Liễu, hoàn toàn không cảm thấy được chính mình có bao nhiêu gian xảo thế nhưng là ăn bậy dấm chua của Nan cung nhị cong tử a, người này là của y, vô luận cả người, một ngày nào đó liền bị chính mình hoàn toàn chiếm lấy, liền một phần tâm tư đều không thể nghĩ về người khác.

+++++

Nửa đêm tỉnh lại, trong khoang thuyền một mảnh u ám, Ly Cảnh nhìn đến người bên cạnh, đưa mắt nhìn chốc lát nhìn tình nhân an tường ngủ say, sau đó, cái trán nhẹ nhàng chặn lại hắn, trong miệng thấp giọng ngâm lẩm bẩm cái gì đó, trong bóng tối, giữa mi tâm dấu ấn long văn tinh xảo tỏa ra ánh sáng khác thường mỹ lệ.

+++++

Sáng sớm hôm sau, thuyền đi tới bên dưới ngọn núi Bích Lan cung, hai người trải qua một đêm ngủ say, tinh thần sảng khoái, tinh thần phấn chấn rời khỏi thuyền, Ly Cảnh là một bộ dáng nhàn nhã tự tại, Nam Cung Liễu nhưng lại là vội vã cuống cuồng, căng thẳng mỗi một dây cung, ôm bao quần áo của hắn không buông tay.

Càng là sắp tiếp cận tới mục tiêu, hắn thì càng nơm nớp lo sợ.

Dưới chân núi có hành quán tiếp đón khách mời, tụ tập không ít nhân sĩ giang hồ, Nam Cung Liễu bộ dạng phục tùng hạ ánh mắt, muốn tận lực không gây chú ý, nhưng mà không như mong muốn, bọn họ vừa vào đại môn, Ly Cảnh mỹ mạo xinh đẹp doạ người nhượng bọn họ trừng mắt miệng há to mà nhìn, vị quản gia đi đến đón tiếp bọn họ cũng đồng dạng ngây ngẩn cả người.

Trong viện nhất thời yên lặng như tờ, tầm mắt mọi người đồng loạt quét tới, nhượng Nam Cung Liễu có chút lúng túng, hận không thể xả một khối xiêm y che lại đầu Ly Cảnh, nhưng đáng tiếc gia hỏa kia cậy mình có bản lĩnh phi phàm không cần hắn lo lắng, còn đắc ý mà hết nhìn đông tới nhìn tây, một đôi mắt phượng con cong hàm ý cười dịu dàng, thật là phải đem người hồn cũng câu đi.

Đứng bên cạnh Ly Cảnh, đời này lần đầu nếm được tư vị được mọi người chú ý, khiến Nam Cung Liễu nhất thời khó thích ứng, tay chân cũng không biết đặt ở nơi nào.

Ho nhẹ một tiếng, dùng ánh mắt ra hiệu cho Ly Cảnh thu liễm một chút, Ly Cảnh hiểu ý, kéo cánh tay của hắn, cúi đầu bày ra bộ dáng ngượng ngùng, ôn nhu nói: “Phu quân, chúng ta vào đi thôi.” (*ngã* nước mắt giàn dụa…hảo buồn nôn a)

Nhìn y kia cong lên khóe môi liền biết cái tên này lại muốn trêu đùa mình đi, Nam Cung Liễu bị Ly Cảnh đột nhiên gọi một tiếng phu quân ngượng đến đỏ cả mặt, đối diện những người khác bỗng nhiên tỉnh ngộ, càng là quẫn bách không chịu nổi.

“Nam Cung đại ca?” Phía sau bỗng vang lên giọng nam nhân ôn nhuận, giống như víu được nhánh cỏ cứu mạng, Nam Cung Trĩ Liễu xoay người, định thần nhìn lại, vui mừng kêu lên: “Duật Thừa?”

Một thân bạch y nam tử tuấn mỹ, trầm tĩnh, chính là Giang Nam Hoa gia con trai độc nhất, Hoa Duật Thừa.

Bọn họ lúc còn nhỏ quen biết, tuy rằng từ biệt sau chưa từng tái gặp lại, thế nhưng vẫn còn nhớ được một chút, Hoa Duật Thừa dung mạo tuấn tú, khí chất thanh minh, mắt phải có một dấu chu sa chí nhỏ, làm cho hắn liếc mắt một cái liền nhận ra.

Ly Cảnh từ trên xuống dưới quét Hoa Duật Thừa vài lần, mùi dấm chua bôc lên bay tứ tán, một cái móng vuốt dục vọng chiếm hữu mười phần mà bám vào vai Nam Cung Liễu, gọi hắn “Phu quân” lúc này mới ý thức được “Kiều thê” ghen tỵ, tại trước mặt mọi người liền không tiện trò chuyện, vì vậy giới thiệu về y một chút, bọn họ bị an bài đến một phòng nhỏ nghỉ ngơi.

Hai người ngầm hiểu ý, biết cũng là vì thực hiện cam kết mười lăm năm trước mà đến, bất quá Nam Cung Liễu không nghĩ tới Hoa Duật Thừa không biết võ công cũng một thân một mình đến đây… Ạch, đi theo chỉ dẫn của một cái cận vệ, tuy rằng cao cao đại đại, lại như cây cột trầm mặc ít nói, khiến người lơ đãng sẽ quên mất hắn có tồn tại.

Cùng so ra, Ly Cảnh tính tình kiêu căng phách lối càng giống như chủ nhân, trái lại Nam Cung Liễu hắn mới giống như tuỳ tùng.

Mọi người cùng dùng trà bánh, Nam Cung Liễu lôi kéo Hoa Duật Thừa ôn chuyện, còn thỉnh thoảng phải đối phó Ly Cảnh quấy rầy, bảo tiêu cũng không có gia nhập vào cuộc nói chuyện, như trước không nói một lời, vì bọn họ thêm trà rót nước.

Nghỉ ngơi chốc lát, gã sai vặt Bích Lan cung đi đến, hướng bọn họ cúi chào, nói: “Mấy vị quý khách đường xa mà đến, lẽ ra nên quét dọn giường chiếu mà đợi, đón tiếp thật chu đáo, những ngày gần đây trong cung sự vụ bận rộn, chủ nhân nhà ta thật là không thể tới đón tiếp chư vị được, liền mời các vị tự tiện đi, có chỗ nào chiêu đãi chưa chu toàn xin các vị thứ lỗi.”

Lời nói tuy rằng khách khí, thái độ kiêu căng lại có thể thấy được chút ít, Nam Cung Liễu khó có thể tin nhìn hắn chằm chằm, nói: “Có ý gì? Chúng ta nhiều năm như vậy không gặp, thật vất vả mới cùng một chỗ gặp lại, Ly Ánh Chu liền định đem chúng ta ném ở đây hay sao?”

Gã sai vặt khom người lại, có nề nếp mà đáp: “Chủ nhân có quy củ của ngài, tiểu nhân chỉ là truyền lời mà thôi.”

“Ngươi…” Nam Cung Liễu nhịn xuống một bụng hỏa, nghĩ thầm đoạn đường này bôn ba, đến tột cùng là vì ai khổ cực vì ai chịu cực? “Hắn coi như thiếu kiên nhẫn thấy chúng ta, lẽ nào liền…”

“Nam Cung đại ca.” Hoa Duật Thừa túm túm ống tay áo của hắn, đánh gãy suy nghĩ nóng nảy của Nam Cung Liễu, ôn nhu hỏi: “Vị tiểu ca này, quy củ của chủ nhân nhà ngươi là có ý gì?”

Hắn trên người trầm tĩnh ôn hòa khí chất rất dễ dàng khiến người có ấn tượng tốt, kia gã sai vặt sắc mặt cũng hòa hoãn không ít, đáp: “Chủ nhân nói, phàm là khách nhân được gửi thiệp mời, lên được thanh vân đạo, mới có tư cách vào ở Bích Lan cung, còn nếu không được, ở dưới chân núi du ngoạn mấy ngày, liền có thể một đường trở về phủ.”

Đây là cái chết tiệt gì!? Nếu không có Ly Cảnh ngăn, Nam Cung Liễu sớm lao ra tìm quản gia hỏi cho ra lẽ.

Hoa Duật Thừa móc ra nén bạc đuổi đi gã sai vặt, ngẫm nghĩ chốc lát, nói: “Nam Cung đại ca, Ánh Chu điều quy củ này đặt đến thực là kỳ lạ, ta xem hắn lần này mời khách, hơn nửa tại trong chốn giang hồ có chút danh tiếng, khinh công cũng không kém, chúng ta đều là người không có võ công, nhưng là nếu hắn phát ra thiệp mời, thì tại sao còn bố trí một cửa ải kia?”

Nam Cung Trĩ Liễu đầu óc tỉnh táo lại, thần kinh thô chậm chạp cũng mơ hồ nhận ra được có chút kì quái, hắn xoa cằm rơi vào trầm tư, nghi ngờ nói: “Lẽ nào hắn không tiện gặp chúng ta?”

Liền coi như bọn họ ấu niên giao tình không đáng một gốc cây hành, kia Thương Long khóa giang bội cực kì trọng yếu, Ly Ánh Chu cũng sẽ cái kia cũng không cần đi?

“Cũng có thể, hắn là bị người khống chế.” Hoa Duật Thừa đặt chén trà xuống, đứng dậy, cười nói: “Đi thôi, như vậy xem ra, phải đi vào Bích Lan cung mới có thể thấy rõ ràng.”

+++++

Thanh vân đạo, thanh vân nhiễu, phải phải đi hướng nào a, dốc thẳng đứng ngàn trượng, Thương Long khóa ngăn trở nước sông, Bích Lan sâu thẳm ẩn trong mây xanh.

Địa phương kia đến trẻ con ba tuổi cũng biết nó nguy hiểm thế nào, những người biết về ngọn núi này nói đến thanh vân đạo liền sợ hãi mà chùn bước.

Đến Bích Lan cung có hai lối đi, một cái bí ẩn đến không người biết đến, một lối khác, chính là vách đá thẳng đứng phía trước a, bên trong được bài bố vô số bẫy rập cùng ám khí.

“Phía dưới trong sơn cốc này có không ít người bị rơi xuống mà chết.” Nam Cung Liễu ngước cổ, nhìn đỉnh núi quanh co mơ hồ ẩn sau mây, ngọn núi này quả thật không đơn giản, Nam Cung nhị thiếu gia không khỏi cảm thán một câu.

Bởi lâu năm không tu sửa, không ít chỗ những tấm ván gỗ đều mục nát rơi xuống, làm cho hắn chỉ nhìn thôi đã trong lòng sinh ra sợ hãi.

May là trên đường gặp được Ly Cảnh, Nam Cung Liễu vui mừng mà nhìn Ly Cảnh liếc mắt một cái, đem hắn kéo qua một bên nhỏ giọng hỏi: “Ngươi có thể hay không đem ba người chúng ta toàn bộ mang qua bên kia?”

Ly Cảnh cười hì hì đáp: “Ngươi cũng quá ngốc nhìn cây cột kia đi?”

Oa! Ngươi sao lại tùy tiện đặt biệt hiệu cho người khác!? Nam Cung Liễu bận thân thủ che cái miệng của hắn, chột dạ hướng chủ tớ Hoa Duật Thừa nhìn đến, Hoa Duật Thừa lơ đễnh cười cười, một tay để lên vai người bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Dịch Phong, mang ta đi lên.”

Vị đại nam nhân khi bọn họ nói chuyện luôn bảo trì trầm mặc không nói một câu, cẩn thận ôm lấy Hoa Duật Thừa, sau đó tại sự kinh ngạc của Nam Cung Liễu, thả người nhảy lên, chân liên tục đạp vách đá nhún người nhảy lên, thân ảnh rất nhanh mất hút vào bên trong bị bụi cây che đậy đi.

Không nhìn ra được người nhìn ôn hòa như vậy, khinh công thân pháp lại uyển chuyển tiêu sái như vậy, Nam Cung Liễu há hốc mồm nhìn đến sững sờ, mãi đến tận khi bị Ly Cảnh tức giận gõ mạnh vào đầu, hắn mới phục hồi tinh thần lại.

Nhìn qua một chút liền biết, Ly Cảnh sắp lật bình dấm chua rồi a, Nam Cung Liễu vội vàng kéo tay y, gọi “Kiều thê”: “Đừng nóng giận đừng nóng giận, mau đưa ta lên đó đi.”

Ly Cảnh nở nụ cười tà, mở hai tay ra, ra lệnh: “Lại đây.”

Vừa nhìn bộ dáng Dịch Phong ôm Hoa Duật Thừa làm cho y ghen tị đến đỏ mắt, dù sao Nam Cung Liễu da mặt mỏng trong bụng lại một đoàn lễ nghĩa, có thể có cơ hội quang minh chính đại mà ôm hắn thật sự ít đến đáng thương.

Nam Cung Liễu nhăn mặt mà đi tới, đem bao quần áo đeo lên lưng, không khỏi có chút nhăn nhó, nhỏ giọng nói: “Ngươi vẫn là cõng ta lên đi.”

“Không được.” Ly Cảnh một nói từ chối, một mặt bỡn cợt cười xấu xa, yên tâm thoải mái mà chờ Nam Cung Liễu chui vào lòng mình.

Vừa mới ở trong sân liền đùa giỡn hắn một hồi, lúc này lại càng quá đáng, Ly Cảnh tại thời điểm quan trọng luôn muốn giở trò, chính là cố ý muốn tại trước mặt người khác khoe khoang bọn họ là loại quan hệ gì.

“Ngươi sao lại như vậy… da mặt thật dày a?” Nam Cung Liễu xấu hổ đến quẫn bách, đỏ mặt, lắp bắp chỉ trích.

Người bên ngoài nhìn sang bọn họ ánh mắt rõ ràng ý nói “Nguyên lai các ngươi thực sự là loại quan hệ này a”, nhượng Nam Cung Liễu cả người lông tơ đều dựng lên.

Ly Cảnh đem hắn lôi đến, nghiêm trang nói: “Ôm ngươi tương đối an toàn, vạn nhất ngươi chóng mặt đến buồn nôn, chỉ có thể phun tại trên người mình, nếu là cõng ngươi trên lưng, chẳng phải toàn bộ đều phun trên người ta?”

Mặc dù là y cố chấp, bất quá những gì y nói đều không có sai, Nam Cung Liễu vì vậy mà bất đắc dĩ bị y bế lên, cánh tay tự nhiên mà vòng qua bả vai Ly Cảnh.

Đem mình hoàn toàn giao phó cho y, cảm giác này gọi là hạnh phúc đi, Nam Cung Liễu nhắm mắt lại, bên tai phần phật tiếng gió, áo bào tung bay, từng trận cảm giác hôn mê tập kích thẳng đến đại não, làm cho hắn dụng hết toàn bộ sức lực mà ôm chặt lấy Ly Cảnh.

Không biết qua bao lâu, tiếng gió bên tai ngừng lại, tiếng cười của Ly Cảnh từ trên đỉnh đầu truyền đến: “Đến rồi, mở mắt ra đi.”

Nam Cung Liễu dài một một hơi, mở mắt ra, chỉ thấy bọn họ đã đứng ở trên đỉnh núi, phía dưới mây mù phủ kín, khắp nơi hoàn toàn trắng xoá, không khác Tiên cảnh bao nhiêu.

Cuối cùng đã tới!

Nam Cung Liễu trên mặt mang theo vui sướng, từ trong lòng Ly Cảnh trượt xuống, hai chân có chút nhũn ra, bên kia hai người Dịch Phong cũng vừa lên tới, Hoa Duật Thừa tuy rằng vẫn là mang theo nụ cười nhàn nhạt, sắc mặt cũng không tốt hơn hắn bao nhiêu.

Ngồi ở trên một tảng đá nghỉ ngơi một lát, liền hướng Bích Lan cung đại môn đi đến.

Trên đỉnh núi, lại đẹp đến như vậy.

Thời tiết cuối hạ, khắp nơi muôn hoa khoe sắc, cây xanh mọc thành hàng, trên đỉnh núi khí trời mát mẻ cây cối râm mát, nhìn xuống dưới chân núi thời tiết nóng, không khí mát lạnh thoải mái, xung quanh còn tỏa ra hương hoa cỏ nhàn nhạt, thật sự rất thoải mái.

Bước lên hơn 100 bậc thềm đá, đến trước đại môn Bích Lan cung, trước cửa đại môn còn có hai con hổ bằng đá chấn giữ bên ngoài, dưới chân hổ đá là những khối trạm khăc hoa văn bên trong mơ hồ có thể thấy được màu đen của máu khô, yên lặng mà nhắc người nhớ đến thảm cảnh kinh hoàng trước kia.

Nam Cung Liễu tâm tình có chút trầm trọng, quay đầu nhìn Hoa Duật Thừa, chỉ thấy hắn sắc mặt tái nhợt, trong mắt tất cả đều là vẻ đau lòng cùng thương xót.

Tuy rằng chưa từng tự mình trải qua, dù sao gia phụ cũng từng bị cuốn vào trong đó, làm bọn họ có một loại ăn ý trời sinh.

Nam Cung Liễu không tự chủ được mà vỗ vỗ vai hắn, tay mới duỗi ra đến liền bị Ly Cảnh bắt lấy, như bắt được tay hài tử không ngoan mà gắt gao cầm lấy không buông, còn tức giận mà trừng hắn một cái.

Hoa Duật Thừa nhìn ra giữa hai người đang sóng ngầm mãnh liệt, mím môi nở nụ cười, nói một cách đầy ý vị sâu xa: “Nam Cung đại ca có thể lấy được người xinh đẹp như vậy, thật là làm cho tiểu đệ hâm mộ không thôi.”

Ly Cảnh đắc ý, đối Hoa Duật Thừa hảo cảm tăng gấp bội, Nam Cung Liễu lại cười khổ lắc đầu, giễu giễu nói: “Để đệ chê cười rồi, thê tử ta tính tình ương ngạnh, thật sự là khiến ta đau đầu muốn chết.”

“Ngươi là có phúc mà không biết hưởng.” Ly Cảnh từ trong lỗ mũi hừ ra một câu, bất mãn mà nắm ngón tay của hắn, Hoa Duật Thừa vô tình hay cố ý quét Dịch Phong liếc mắt một cái, người phía sau như trước mặt không hề lộ chút cảm xúc, im lặng không lên tiếng ở bên cạnh hắn.

Dù thái sơn có thật sự sập xuống mắt hắn e rằng hắn cũng không thèm nhúc nhích lông mày, thật giống Ly Cảnh nói, giống như trụ đá trầm mặc không nói, khiến người đoán không ra trong lòng hắn đang suy nghĩ gì.

Gió núi lướt nhẹ qua mặt, che đậy đi một tiếng than thở nhàn nhạt.