Kèm theo nước sông bắn lên sàn thuyền, còn có hai, ba con cá. Bọt nước rơi xuống, ba con cá ở trên sàn thuyền nhảy đành đạch, càng nhảy, càng thấp, cuối cùng ngoắt ngoắt cái đuôi, miệng mở rộng.". . . . . ." Diệp Linh Cẩm kinh ngạc, hóa đá.Trên sàn thuyền, hai người chèo thuyền cũng có vẻ mặt này. Khi Diệp Linh Cẩm kịp phản ứng, Nhan Nhiễm Y đã đi rồi, chỉ để lại một bóng lưng."Trong hồ cũng có thể nuôi cá để ăn. . . . Muốn ăn cá, cũng không nhất định mình phải bắt. . . .". Diệp Linh Cẩm chỉ nghe Mẹ kế nàng để lại câu này, lời nói hơi cao thâm.Trên sàn thuyền, cả ba người đang hóa đá."Cô nương. . . . .". Một đại thúc là người chèo thuyền đi tới.Nhan Nhiễm Y và Diệp Linh Cẩm là cô nam, quả nữ, bao trọn chiếc thuyền, hai người cũng không ở chung một gian phòng, mấy người chèo thuyền cho là công tử và tiểu thư nhà ai đã định việc chung thân đại sự, cho nên đối với Diệp Linh Cẩm vẫn là dùng lấy "Cô nương" cho tương xứng ....Gọi thật lâu, ý thức Diệp Linh Cẩm đã quay trở lại, biểu tình vẫn còn chưa khôi phục bình thường. Quay đầu nhìn về phía vị đại thúc kia, vẻ mặt mờ mịt."Công tử hẳn là người lợi hại . . . ." Đại thúc hồi tưởng lại cảnh tượng mới vừa xãy ra, cũng là lần đầu tiên thấy trong đời.Diệp Linh Cẩm gật đầu một cái. Lúc nảy thật là lợi hại. . . . . ."Xem ra Công tử có chút tức giận, cô nương đừng chọc công tử quá tức giận …. những người bình thường chúng tôi không chịu nổi a. . . . ." Đại thúc trầm thống nói.Diệp Linh Cẩm gật đầu. Đúng vậy a. . . . . . Ngộ nhỡ ngày nào đó Mẹ kế nàng mất hứng, trực tiếp làm thủng một lổ lớn trên thuyền, sau đó hắn bay đi mất thì làm thế nào. . . . . .Đợi chút, Nhan Nhiễm Y tức giận? Diệp Linh Cẩm không hiểu người chèo thuyền từ đâu nhìn ra được. Hắn không biết Nhan Nhiễm Y là người muôn đời không tức giận, nếu có tức giận, tuyệt đối cũng không biểu hiện ở trên mặt. Trên mặt của hắn, vĩnh viễn chỉ có nụ cười ôn hòa."Cô nương. . . . . . Con cá này. . . . . . Có muốn hay không đem đi nướng?"Diệp Linh Cẩm lúc này mới nhớ tới mấy con cá vẫn còn ở trên sàn thuyền, gật đầu một cái. Sau đó trở lại khoang thuyền.Chờ đến lúc ăn cơm, trong lòng Diệp Linh Cẩm cảm thấy có chút kỳ lạ."Ăn cá. . . . . ." Một đôi đũa đang gắp cá bỏ vào trong chén Diệp Linh Cẩm.Diệp Linh Cẩm ngẩng đầu nhìn Nhan Nhiễm Y."Ngẩn người cái gì. . . . . ."Nhìn vẻ mặt Nhan Nhiễm Y vẫn cười ôn hòa, Diệp Linh Cẩm hoài nghi, có phải hay không mình đã nghĩ quá nhiều. . . . . .Mấy ngày sau, Nhan Nhiễm Y đối với Diệp Linh Cẩm vẫn thế, chỉ là không cần hắn động thủ bắt cá thôi. Diệp Linh Cẩm thở dài trong lòng, nói: Ta ngược đãi Mẹ kế trăm ngàn lần, Mẹ kế đối xử với ta như lúc mới yêu.