Mỗi ngày tranh chấp mấy câu là một kiểu phương thức sống chung của bọn họ. Nếu mấy người hài hòa hữu nghị, nhượng bộ lẫn nhau, như vậy Nhan Nhiễm Y sẽ không gọi Nhan Nhiễm Y rồi, Quan Hoán Chi thì không phải là Quan Hoán Chi rồi, Địch Tinh cũng không phải là con thỏ nhỏ. . . . . .Người cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì. . . . . . dĩ nhiên là Diệp Linh Cẩm ác cảm .Nàng rất ưa thích cuộc sống như bây giờ, nếu không phải xảy ra chuyện ở Liễu thành, nàng sẽ thoải mái hơn, yên tĩnh hơn."Người trên giang hồ tìm nàng tìm hùng hùng hổ hổ, nghe nói ngay cả người của Kinh Phong lâu cũng được mời tới. . . . . . cẩn thận là hơn." Quan Hoán Chi cũng bỏ qua thói quen tổn hại lẫn nhau bắt đầu nói chuyện chính."Aiz. . . . . . Cả ngày ta ra ngoài cùng ngươi, vì sao ngươi biết tin này ta lại không biết?" Địch Tinh hỏi."Đừng quên ta là người của quan phủ. . . . . .""Ta còn là. . . . . ." Địch Tinh ngừng miệng, cứng rắn nuốt mấy chữ "Trích Tinh Thánh Thủ nổi tiếng giang hồ’ lại, hiện tại không dễ dàng dời đi sự chú ý của Quan Hoán Chi, hắn cũng không muốn để hắn ta tập trung vào mình.Nhan Nhiễm Y mỉm cười với Quan Hoán Chi, nói: "Tin tức của Quan huynh thật linh thông. . . . . ."Diệp Linh Cẩm cảm thấy mặc dù những lời này của Nhan Nhiễm Y có điểm châm chọc, nhưng trên thực tế là biểu đạt cảm tạ."Không đúng! Kinh Phong lâu không phải chuyên nhận thù lao giết người sao!" Địch Tinh chen vào nói.Muốn giết nàng! Diệp Linh Cẩm cả kinh, vốn nghĩ chỉ bắt nàng để hỏi vị trí Trường Sinh Dẫn, sao còn phải ép nàng vào chỗ chết?Trên giang hồ đều là đao quang kiếm ảnh, muốn giết người nào chỉ cần có năng lực, có thể giết được người đó. . . . . . Nghĩ tới đây, Diệp Linh Cẩm cúi đầu che giấu ánh mắt sợ hãi, hai tay nắm chặt. . . . . ."Có thật không. . . . . ." Nhan Nhiễm Y hỏi."Giang hồ Bách Hiểu Sanh nói có thể là giả sao?" Quan Hoán Chi hồi đáp.Lời Bách Hiểu Sanh nói không thể là giả, hơn nữa nàng còn có giao tình với Diệp Linh Cẩm Nhan Nhiễm Y.Nếu là bình thường, Địch Tinh hoặc là Nhan Nhiễm Y nhất định sẽ giễu cợt Quan Hoán Chi có quan hệ không đơn giản với Bách Hiểu Sanh.Lúc này. . . . . . Diệp Linh Cẩm chỉ cảm thấy xung quanh rất yên tĩnh, cả đại sảnh có vẻ đặc biệt trống trải. Trong đầu không thể khống chế thoáng hiện rất nhiều tình huống nếu như bị bắt giết."Không phải muốn ăn thịt sao . . . . . Dẫn ngươi đi ăn thịt. . . . . ."Trước mắt Diệp Linh Cẩm xuất hiện một bàn tay, ngón tay thon dài trắng nõn."Mẹ kế. . . . . ." Diệp Linh Cẩm nỉ non ngẩng đầu lên, có chút sững sờ."Ngoan. . . . . . Dẫn ngươi đi ăn thịt. . . . . ." bàn tay kia vẫn chìa ra trước mặt nàng."Ừ. . . . . ." Diệp Linh Cẩm duỗi móng vuốt, cúi đầu, cắn cắn môi, nước mắt thiếu chút nữa không thể khống chế trào ra. . . . . . tốt rồi. . . . . .Nhan Nhiễm Y nắm tay Diệp Linh Cẩm, bỏ lại Quan Hoán Chi và Địch Tinh, đi ra ngoài.