Khuôn mặt Quan Hoán Chi vẫn nghiêm túc như cũ, trường bào đỏ sậm tỉ mỉ đến từng chi tiết lộ vẻ anh khí bức người, rất có tinh thần."Triều đình rất quan tâm đến thảm án diệt môn của Diệp gia, ta phụng mệnh điều tra vụ án này, hi vọng Nhan công tử có thể hợp tác với ta." "Tại hạ không muốn hợp tác cùng quan phủ, nhưng nếu là 'Thần Bộ' (chức quan bộ đầu của phủ nha) như Quan công tử, dĩ nhiên là ‘nhạc ý chi chí’ (sẵn lòng hợp tác)." Ý Nhan Nhiễm Y là, hắn không muốn có quan hệ gì với triều đình nhưng nếu Quan Hoán Chi chịu giúp một tay thì đó là tốt nhất. Quan Hoán Chi nói: "Chuyện này Nhan huynh không cần phải lo lắng, ta chỉ cần bẩm báo chân tướng với triều đình là được." Nhan Nhiễm Y liếc Diệp Linh Cẩm vẫn lẳng lặng ngồi ở một bên, nói: "Nếu đã như vậy, sau này chúng ta là bằng hữu." Bọn họ hàn huyên tới khi trời tối mới xuống lầu ăn cơm. Bốn người ngồi một bàn, Diệp Linh Cẩm nhìn xung quanh, phát hiện có không ít người giang hồ. Tại sao tới chỗ nào cũng gặp người giang hồ. . . . . . Diệp Linh Cẩm vô cùng buồn, hung hăng chọc chọc đĩa cá trước mặt. "Đứa ngốc ngươi làm sao vậy. . . . . ." Một miếng thịt bay vào miệng Địch Tinh. Diệp Linh Cẩm cười ha hả. Nhan Nhiễm Y ưu nhã gắp thêm đồ ăn cho Diệp Linh Cẩm, lại còn nhẹ giọng nói ra: "Cẩm Nhi. . . . . . Quên lúc đi đã đồng ý với ta cái gì rồi hả ?" Nếu quên ngươi chắc chắn sẽ chết. Đồng ý cái gì? Ngoan ngoãn không gây chuyện? Mà Nham Nhiễm Y, kẻ vừa gây hoạ lại bày ra tư thế rất nhàn nhã. Quan Hoán Chi nhẹ giọng nói: "Địch huynh, ngươi có biết bây giờ có bao nhiêu người đang truy tìm Diệp cô nương không?" Địch Tinh lập tức hiểu ra, ngoan ngoãn ăn cơm. Diệp Linh Cẩm cũng lập tức hiểu ra. Đặc điểm tương đối dễ nhận để tìm ra nàng chính là ‘ngốc’. . . . . . Đám người tham lam kia không buông tha bất kỳ một cô gái nào có vẻ ngu dại, ai cũng đều liếc trộm một chút . Người tham lam quả thật đáng sợ, nhất là đối với khát vọng 'trường sinh'. Nhưng Diệp Linh Cẩm không biết mình nên làm như thế nào, nếu là một ‘kẻ ngu’ quá nghe lời, quá rõ, vậy chẳng phải là kẻ ngu sao? Huống chi những người nàng phải đối mặt đều rất thông minh, dĩ nhiên, trừ Địch Tinh. Sau nàng lại nghĩ, thật ra thì cúi đầu trầm mặc, giữ vững ánh mắt trống rỗng là đủ rồi, vừa có thể không để cho người ta phát hiện, cũng có thể không để ấy người ngồi trước mặt phát hiện ra. Dùng xong cơm tối, bọn họ lại trở về phòng, tính toán kế hoạch sau này. Địch Tinh lười phải nghe hai người có đầu óc cực kỳ phức tạp là Nhan Nhiễm Y và Quan Hoán Chi nói chuyện, trong lúc nhàm chán lại nhìn Diệp Linh Cẩm đang ngồi ngoan ngoãn ở một bên. Quan Hoán Chi không nói nhiều, Nhan Nhiễm Y lại rất lười nói chuyện, thật ra thì cuộc đối thoại của bọn họ cũng không được bao lâu. Thấy bọn họ ngừng lại, Địch Tinh hiếu kỳ nói: "Các ngươi có nhận ra hôm nay đứa ngốc rất nghe lời không? Nhất là lúc nói đến chuyện kia khi ăn cơm?"