"Chúng ta, ba ngày sau rời khỏi nơi này, đi Liễu Thành, sau đó một đường đi thẳng tới Đan thành tìm Bùi gia, suy cho cùng, sau khi Diệp gia gặp chuyện không may, Bùi gia là người thứ nhất chạy tới, hơn nữa muội muội ngươi cũng ở Bùi gia, Bùi gia và Diệp gia qua lại thân thiết, người Bùi gia chứa chấp Diệp Linh Đoạn, người trên giang hồ cũng không thể nói gì hơn". Cứu Diệp Linh Đoạn chính là Bùi gia hay sao? Diệp Linh Đoạn hẳn là được bảo vệ rất tốt. .. Diệp Linh Cẩm không hiểu sao Nhan Nhiễm Y lại bắt đầu nói với nàng nhiều như vậy, nhưng mà vất vả lắm Nhan đại sói xám mới để ý nàng khi ở chung với nhau, dù sao nàng cũng nên nể mặt mà? "Muội muội?" "Ừ . . . Diệp Linh Đoạn . . . ." Diệp Linh Cẩm không thể không thừa nhận, lúc Nhan Nhiễm Y không làm chuyện xấu thật rất ôn hòa, làm cho người ta rất thoải mái. "Đoạn nhi. . .. Tốt. . . . . ." Sau đó lại trầm mặc ăn cơm. . . . . . Nhan Nhiễm Y hẳn không phải là người thích xen vào việc của người khác, nhưng tại sao nhặt lấy kẻ rất ngốc là nàng, lại còn một mực tìm kiếm chân tướng Diệp gia gặp chuyện không may? Diệp Linh Cẩm vắt hết óc suy nghĩ. "Ngẩn người cái gì, ăn cơm. . . . . ." Nhan đại sói xám mỉm cười gắp miếng thịt bỏ vào trong chén Diệp Linh Cẩm. Diệp Linh Cẩm thích nhất là thịt, Nhan Nhiễm Y này thật là rất được lòng nàng. Nếu như Nhan Nhiễm Y che giấu bản chất ác liệt, vẫn nên như thế này thì thật tốt, thật rất thích hợp để làm mẹ. . . . . . Còn lại ba ngày, Nhan Nhiễm Y không đưa Diệp Linh Cẩm đi lại giang hồ nữa, chính hắn cũng không đi ra ngoài, lúc ăn cơm, Diệp Linh Cẩm liền đến trong phòng Nhan Nhiễm Y. Vì vậy ba ngày nay, tiểu nhị đi vào đưa cơm, nhìn thấy đều là, một công tử áo tím đang đọc sách uống trà, một tiểu nha đầu ở bên cạnh ngẩn người. Diệp Linh Cẩm cũng rất kinh ngạc, nàng và Nhan Nhiễm Y lại có một ngày có thể an tĩnh ngồi ở trong một gian phòng như vậy. Ngày cuối cùng ở Lịch Thành, Nhan Nhiễm Y dắt theo Diệp Linh Cẩm mời Bách Hiểu đến quán rượu tương đối nổi tiếng của Lịch Thành bên bờ Trường Giang để ăn cơm cũng xem như là lời chia tay, sau bữa cơm này, bọn họ bắt đầu lên đường rồi. Bách Hiểu mặc y phục màu xanh nổi bật, sợi tóc buộc tùy ý, mặc dù rất kiều diễm, nhưng lại có mùi vị nữ tử giang hồ cứng cỏi và hào phóng, thoạt nhìn hết sức quyến rũ. Giơ ly rượu lên "Cảm ơn Bách Hiểu cô nương mấy ngày này đã chiếu cố" Nhan Nhiễm Y vẫn như cũ, mặc áo choàng màu tím viền vàng, phía sau lưng là mặt Trường Giang bao phủ sương mù, càng tăng thêm vẻ tuấn tú của hắn. "Chỉ là việc rất nhỏ thôi, chuyện Diệp gia bị diệt môn Nhan công tử nhờ ta điều tra không có chút manh mối, nhưng trên giang hồ truyền ra, con gái của Liễu Như Sương, Diệp gia đại tiểu thư vẫn còn sống trên đời, Diệp Linh Cẩm rất có thể còn sống nhưng mà khi tin tức này truyền ra, tiểu nữ tử vẫn còn chưa tra ra, thật thẹn với danh hiệu giang hồ Bách Hiểu Sanh này." Diệp linh Cẩm khiếp sợ trong lòng. Nàng bị bại lộ rồi?