Ngọc Quan Âm

Chương 9

Tôi biết trung tâm thương mại đó ở đâu nhưng chưa ghé vào lần nào.

Ngay hôm sau, tôi quyết định đến đó tìm An Tâm. Bên ngoài cổng trung tâm thương mại đỗ đầy xe ô tô, có mấy người đang bận rộn khuân vác hàng hóa. Vốn tưởng buôn bán ở đây cũng khá nhưng khi bước vào trong rồi tôi mới thấy, khắp các gian hàng đồ gia dụng lớn có bé có liền sát nhau chỉ lèo tèo mấy vị khách. Hầu hết nhân viên bán hàng đều túm năm tụm ba chuyện phiếm với nhau hoặc nằm ngủ trên đống hàng hóa. Tôi đi qua từng gian hàng, đi đến đâu, đám nhân viên bán hàng trông thấy tôi cũng dừng chuyện phiếm lại, ngước mắt nhìn một cách chăm chú hoặc hững hờ cho đến khi biết chắc là tôi không có hứng thú mua hàng, bọn họ lại quay về dáng vẻ nhàn nhã như cũ. Đi hết khu vực bày bán số một, cuối cùng tôi cũng thấy An Tâm. Em đang đứng bên kệ trưng bày sản phẩm phòng ngủ, mắt nhìn xa xăm, có lẽ đang suy tư điều gì đó. Tôi thực sự phục Lưu Minh Hạo, trên đời này không có chuyện gì cậu ta không biết!

Tôi đi vào gian hàng của em, giả vờ xem hàng. Sản phẩm ở đó đa phần đều đã lỗi thời. An Tâm thấy có khách liền vội tới giới thiệu sản phẩm. Giọng nói của em rất dịu dàng, chuẩn tiếng phổ thông hơn hồi mới quen tôi.

“Anh muốn mua đồ dùng gia đình ạ? Chỗ chúng tôi đang giảm giá, nếu anh chuẩn bị kết hôn thì chúng tôi sẽ giảm giá nhiều hơn cho anh…”

Lúc đó, tôi mới quay đầu lại nhìn em.

Em im bặt, tròn mắt nhìn tôi. Chúng tôi nhìn nhau rất lâu, em mới lên tiếng, giọng nói trở nên khô cứng: “Nếu anh kết hôn, có thể được giảm năm mươi phần trăm.”

Tôi nghiêm túc nhìn em, nói: “Tôi không kết hôn.”

Em dừng lại một lát, dường như không biết nên nói gì, chỉ biết thuận theo câu nói lúc nãy của tôi để hỏi: “Thế anh muốn mua đồ dùng gia đình không?”

Tôi lắc đầu, “Không.”

Em cố gắng tỏ ra lịch sự. “Không mua cũng không sao, anh cứ xem thoải mái.”

“Anh muốn nói chuyện với em.” Tôi nói.

Em đáp lại một cách lạnh lùng và khách sáo: “Xin lỗi, em đang trong giờ làm việc. Cửa hàng quy định không được nói chuyện riêng với khách trong giờ làm việc. Em không giống người Bắc Kinh các anh, tìm được một công việc không phải là dễ.”

Đúng lúc đó thì có khách vào, em lại nói lời xin lỗi rồi đi tiếp vị khách kia. Tôi đứng nhìn một lát rồi lặng lẽ rời khỏi cửa hàng của em, đi về phía cửa ra vào.

Tôi ngồi trong xe ở bên đường, đợi em.

Hai tiếng sau, ánh nắng tắt dần. An Tâm là người cuối cùng rời khỏi cửa hàng, em đi về hướng nam, tôi lái xe theo.

Tối hôm đó, tôi đưa em tới nhà hàng Gia Lăng Các, hi vọng nơi đó có thể gợi lại những kỷ niệm và mang đến sự đồng cảm cho chúng tôi, mặc dù chẳng ai muốn nhắc đến những chuyện đã qua cả.

Em gầy hơn so với hai tháng trước, sắc mặt xanh xao, nhìn mà đau lòng. Gầy guộc và xanh xao là thước đo của cuộc sống khó khăn. Tôi nhìn khuôn mặt trong sáng thuần khiết ấy, rất muốn nói câu “anh yêu em” nhưng lại thôi. Tôi chỉ hỏi em hai tháng qua đã sống ra sao, tôi rất muốn biết em vượt qua cú sốc đột ngột ấy như thế nào.

An Tâm tỏ ra bình tĩnh hơn tôi tưởng, không oán trách tôi một câu, thậm chí còn không có hứng thú nhắc lại chuyện ấy. Sự khoan dung và bình thản của em khiến tôi cảm động, đồng thời cũng khiến tôi xấu hổ, dằn vặt.

“Một tháng trước, em không tìm được việc, cũng có chút lo lắng. Sau đó, em làm thuê hai ngày ở quán ăn rồi đến đây làm. Một vị khách quen của quán ăn giới thiệu cho em.”

Tôi thấy em có vẻ hài lòng với công việc đó nên cũng mừng, hỏi: “Bọn họ đặt điều rồi đuổi việc em, em không giận sao?”

An Tâm cười. “Trước đây có người xem tướng cho em, nói khi còn trẻ em sẽ trải qua nhiều khó khăn. Em nghĩ đó cũng là số phận, tức giận cũng chẳng ích gì.”

“Em không nên phó mặc cho số phận, bị oan ức thì phải đòi lẽ phải, nếu không được thì kiện bọn họ. Bọn họ vu khống em rồi đuổi em ra khỏi trường, sao em không đòi quyền lợi hợp pháp để bảo vệ mình?”

An Tâm cười nhạt. “Em chỉ là một nhân viên hợp đồng, họ muốn đuổi thì nói gì chả được, kiện họ cũng vô dụng. Kệ họ nói gì thì nói, miễn không viết vào lý lịch là được.”

“Ồ, em cũng có lý lịch à?” Tôi cười cười, hỏi.

Không ngờ câu hỏi của tôi làm An Tâm hơi sững sờ. Em cười nhạt, sau đó quay ra cửa sổ, nói nhỏ như chỉ để mình nghe thấy: “Giờ đây, cái em cần là một nơi không bắt buộc phải có lý lịch cá nhân.”

Lời em nói cùng với thái độ đều rất kì lạ, cứ như thể trong quá khứ của em đã có vấn đề gì đó. Tôi không tiện để lộ thái độ nghi hoặc, chỉ hỏi đùa: “Ồ, chẳng lẽ ngày trước em phạm tội gì sao, lý lịch của em có vết đen gì phải che giấu à?”

An Tâm quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt tôi, nói: “Sai lầm lớn nhất của em chẳng phải đã nói với anh rồi sao?”

“Sai lầm gì, sao anh không nhớ?”

An Tâm nhìn đi chỗ khác, nói: “Sai lầm lớn nhất của em chính là có quan hệ với Mao Kiệt.”

Mỗi lần nhắc đến Mao Kiệt, khuôn mặt em dường như không còn sức sống, khiến tôi cảm nhận được đó chính là nỗi đau lớn nhất trong tâm hồn em. Tôi buột miệng nói ra dự đoán bấy lâu trong lòng: “Vì chuyện giữa em và Mao Kiệt mà Trương Thiết Quân rời xa em, đúng không?”

An Tâm quay đầu nhìn tôi, trong mắt ánh lên một tia sáng, nhưng em lập tức khẽ nhếch khóe miệng, nặn ra một nụ cười chua xót. Tôi nhận ra em muốn im lặng, đồng thời cũng nghe thấy một câu trả lời nhẹ như gió thoảng.

“Đúng.”

Thế rồi chúng tôi không nói gì nữa. Tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được nỗi bi thương và cô độc của em. Tôi có thể suy ra rằng em vẫn thương nhớ anh chàng Trương Thiết Quân kia, nếu không sao đến giờ này em vẫn không quên được anh ta?

Tôi vốn không biết cách an ủi người khác nên đã vô ý hỏi một câu không nên hỏi: “Sau Mao Kiệt, em còn yêu ai nữa không?”

An Tâm trả lời rõ ràng: “Không tính anh thì em không yêu ai nữa.”

Tôi không biết mình nên vui hay buồn vì câu trả lời của em. Thế nào gọi là không tính tôi, lẽ nào tôi không là gì trong mắt em? Nhưng nghĩ kĩ lại, câu trả lời của em đã đặt mối quan hệ của chúng tôi vào trường hợp đặc biệt.

Tôi chuyển chủ đề, nói: “Hồi mới quen em không lâu, có lần đi tìm em, anh nhìn thấy em đứng với một người đàn ông khoảng bốn, năm mươi tuổi gần trường võ. Anh thấy hai người rất thân thiết, chắc không phải là quan hệ bình thường nên không gọi em, sợ làm phiền hai người.”

An Tâm hỏi lại tôi: “Khi nào, với ai?”

Tôi tả sơ qua hình dáng của người đó. An Tâm gật đầu, nhớ ra. “À, là ông ấy sao, đó là người bạn tốt nhất của em.”

Bạn tốt? Bạn tốt là sao? Tôi không tiện hỏi thẳng, chỉ đành nói một câu sặc mùi ghen bóng ghen gió: “Ồ, anh lại tưởng đó là bố em chứ. Tầm tuổi ông ta, chắc không hợp để kết bạn với em đâu.”

An Tâm không trả lời, chỉ cười nhạt. Thái độ của em vốn đã có chút không bình thường, nụ cười nhạt đó càng tăng thêm phần ám muội.

Tôi hỏi tiếp: “Hai tháng trước, anh nhận được tiền của em gửi trả từ Nam Đức, Vân Nam. Là ai gửi vậy? Người nhà em à? Quê em chẳng phải ở Thanh Miên sao?”

An Tâm không giấu giếm nữa. “Chính là người bạn đó gửi. Ông ấy họ Phan, ông ấy có viết tên lên phong bì không?”

“Không viết, chỉ có tên của em trên đó thôi. Xem ra hai người thân thiết đến mức không phân biệt tiền của ai nữa nhỉ.”

Lời nói của tôi mang theo gai nhọn, nhưng không biết là An Tâm không hiểu thật hay giả vờ ngốc nghếch, lại nói hùa theo tôi: “Đúng, ông ấy rất tốt với em.”

Tôi nhìn khuôn mặt em, khó có thể nhận ra được là nó ngây thơ vô tội hay mưu mô xảo quyệt. Đến tận lúc đó tôi mới cảm nhận được em là một cô gái rất khó hiểu, khó nắm bắt. Tôi chợt hiểu ra một điều, có lẽ vì điểm này mà tôi mới say mê em đến vậy.

Hôm đó, ra khỏi Gia Lăng Các, tôi định kéo em vào một quán bar nào đó nhưng cuối cùng không đi, vì An Tâm nói có việc phải về sớm. Hơn nữa, nếu đến quán bar, tôi sợ gặp phải người quen, ngộ nhỡ đến tai Chung Ninh thì sóng gió lại ập tới.

Tôi đưa em về gần trung tâm thương mại. Tôi vốn muốn đưa em về tận nhà nhưng em kiên quyết từ chối, lấy cớ là đường hẹp, xe ô tô không vào được. Khi em nói lời tạm biệt, tôi đã cầm lấy tay em, đặt vào lòng bàn tay mình và vuốt nhẹ, sau đó hôn lên tay em một cái. Em không từ chối nhưng cũng không có phản ứng gì.

“Em còn muốn gặp lại anh không?” Tôi hỏi.

Em cười, hỏi lại: “Anh còn muốn mua đồ gia dụng không?”

Em đưa cho tôi một tấm danh thiếp, bên trên viết những món hàng mà công ty em bán, còn viết cả tên của em lên đó. “Lần sau, anh nhớ mang theo danh thiếp, có nó anh có thể được giảm giá ba mươi phần trăm đấy. Nghe nói anh sắp kết hôn rồi, mang theo giấy chứng nhận kết hôn có thể được giảm giá năm mươi phần trăm. Có điều, nội thất chỗ em bán là hàng bình dân, sợ anh chị không thích.”

Nói rồi, em định mở cửa xuống xe, tôi liền khóa cửa lại. Em quay lại, nhìn tôi một cách nghi hoặc.

Tôi chau mày, hỏi: “Em nghe ai nói vậy?”

“Sao cơ?”

“Em nghe ai nói anh sắp kết hôn?”

“Thì nghe Hà Xuân Bác, bạn học cùng lớp Teakwondo với anh nói. Hôm trước, anh ta đến chỗ em mua đồ nội thất.”

Hà Xuân Bác? Tôi nhất thời không nhớ nổi anh ta là ai, nghe tên có vẻ lạ lắm, chắc anh ta không biết mối quan hệ giữa tôi và An Tâm, càng không có lý do gì để nói chuyện đó trước mặt em. Tôi nghi ngờ hỏi tiếp: “Sao anh ta lại nói chuyện của anh với em?”

An Tâm không trả lời.

Tôi lại hỏi: “Em hỏi anh ta hay tự anh ta nói ra?”

An Tâm im lặng một lúc mới thừa nhận: “Là em hỏi anh ta.”

Tôi ngẩn ra giây lát, rồi bất ngờ ôm chầm lấy An Tâm.

Tuy ở trong xe hơi chật chội nhưng tôi vẫn ôm chặt lấy em, thì thầm bên tai em: “Em không muốn anh kết hôn, có đúng không?”

An Tâm để cho tôi ôm, thậm chí cơ thể em còn áp sát vào người tôi. Nhưng câu trả lời thì vẫn lạnh lùng như cũ.

“Anh nên kết hôn đi. Có gia đình rồi, anh sẽ ổn định, có con rồi, anh sẽ không nghĩ tới những việc khác nữa. Em hi vọng anh sẽ có một gia đình êm ấm, sẽ có một cuộc sống hạnh phúc.”

Lời em nói khiến tôi cảm động, đặc biệt là hai câu cuối, khiến tôi có thể nhìn thấy nội tâm đau khổ ẩn dưới lớp vỏ ngoài lạnh lùng của em. Nước mắt tôi chực trào ra. Thời khắc đó, tôi thật sự muốn thề rằng dù phải rời bỏ Bắc Kinh, nơi mà tôi đang có mọi thứ, để cùng em sống một cuộc sống nghèo khổ thì tôi cũng cam lòng.

Nhưng tôi không sao thốt nên lời, tôi chỉ ôm chặt lấy em, con tim đau nhói.

An Tâm… Tôi biết, tôi đã yêu em mất rồi.

Mặc dù vậy, tôi vẫn không thể quyết tâm cắt đứt mối quan hệ với Chung Ninh, vì một cuộc sống xa hoa, một sự nghiệp huy hoàng đang ở ngay trước mắt tôi, chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm tới. Đối với đàn ông, sự nghiệp vô cùng quan trọng. Còn tình yêu ư, rồi đến một lúc nào đó, tình yêu cũng phai nhạt thôi.

Liệu tôi có phải là một người tham lam, thực dụng và đáng chê trách?

Vâng, đúng là tôi tham lam, thưc dụng, nhưng bên cạnh đó, tôi cũng muốn có được tình yêu đích thực. Và người tôi yêu chính là An Tâm.

Mấy ngày sau đó, hễ có thời gian là tôi đi tìm An Tâm, hẹn em đi ăn, nói chuyện, thậm chí còn đến trung tâm thương mại giúp em bán hàng. Nhưng trong lòng tôi vẫn đầy mâu thuẫn. Mỗi lần đến trung tâm thương mại, tôi đều lén lén lút lút như kẻ trộm vậy, chỉ sợ người quen bắt gặp, kéo theo phiền phức.

Quan hệ giữa tôi và Chung Ninh cũng trở lại bình thường, nhờ một lần bố tôi bị xe taxi va phải. Hôm đó, tôi biết tin liền vội vàng lao tới bệnh viện. Chung Ninh đã đến trước, đang cãi nhau với gã tài xế taxi. Chúng tôi vô tình mà hữu ý nhìn nhau, nhưng không chào hỏi. Tôi đi vào phòng bệnh trước, vết thương của bố tôi không nghiêm trọng lắm, chỉ là da đùi bị rách, đã được băng bó cẩn thận, đầu cũng bị trầy xước nên phải kiểm tra thêm. Tôi đang hỏi nguyên do sự việc thì Chung Ninh đi vào, rót nước cho bố tôi, còn giúp y tá việc này việc nọ, ra dáng con dâu hiếu thảo. Bố tôi rất cảm động, tôi cũng cảm động. Sau một hồi kiểm tra, bố tôi được phép ra viện.

Ra khỏi bệnh viện thì trời đã tối. Chung Ninh lên tiếng trước: “Anh đói chưa?”

Tôi gật đầu, nói: “Tìm chỗ nào đó ăn tối đi.”

Sau khi thống nhất địa điểm, chúng tôi đi xe riêng đến đó, cùng nhau ăn cơm, mỗi người tự chọn món mình thích. Từ đó, chúng tôi làm lành và không nhắc đến chuyện cũ nữa.

Tôi kể nỗi khổ tâm của mình cho Lưu Minh Hạo nghe. Lưu Minh Hạo biết An Tâm, nhưng cậu ta cũng là người sống thực tế, cậu ta đương nhiên không khuyến khích tôi từ bỏ tất cả để chạy theo tình yêu thuần khiết.

“Cảm giác về một người phụ nữ sớm muộn cũng sẽ thay đổi, cậu đừng ôm khư khư sự rung động nhất thời đó đến hết đời. Đàn ông đến một độ tuổi nào đó sẽ không còn lãng mạn nữa, tình cảm sẽ rơi vào quên lãng, cái duy nhất còn tồn tại và có giá trị suốt đời chính là sự nghiệp. Đúng thế đấy, người anh em ạ, cậu còn quá trẻ, hãy nghe lời tôi, đó đều là những lời tâm huyết đấy!”

Tôi biết những lời Lưu Minh Hạo nói là thật lòng. Đạo lý đó tôi hoàn toàn hiểu, nhưng tôi còn quá trẻ, có lẽ suy nghĩ chưa đủ chín chắn, nhưng tôi không thể nào thôi nhớ đến An Tâm. Nỗi nhớ ấy khiến tôi ngày đêm đứng ngồi không yên.

Cũng phải, trước đây quả thực tôi có mê gái, nhưng đó chỉ là một phút nông nổi, lên giường rồi tôi lập tức chán ngay. Chỉ duy có An Tâm là không như vậy. Cho dù sau đó, chúng tôi cũng làm “chuyện đó” thêm vài lần nữa, tôi không dám nói từng bộ phận, từng đường nét trên cơ thể em đều khiến tôi mê đắm như lúc đầu, nhưng có một thứ gì đó khiến tôi rất cảm động, đó là sự hấp dẫn về tâm hồn, đó là niềm hạnh phúc chưa có cô gái nào mang đến cho tôi. Tôi có quan hệ với không ít cô gái nhưng chỉ có An Tâm là có thể biến tôi thành một con người chân thành và lương thiện.

Có An Tâm nên mỗi ngày ở với Chung Ninh, tôi đều cảm thấy vô vị, chán ghét. Những lúc cơm không lành canh không ngọt ngày một nhiều hơn, đến nỗi câu “anh thật chẳng giống đàn ông chút nào” đã trở thành câu cửa miệng của cô ta. Đúng, tôi không nhường nhịn cô ta, khiến cô ta tức giận, tôi cũng mặc kệ chẳng thèm dỗ dành.

Hơn nữa, tôi luôn ghi hận chuyện cô ta hại An Tâm, thế nên những lúc cãi nhau, dù chỉ vì những chuyện vặt vãnh, tôi đều lấy đó làm cái cớ để trút giận.

Dần dần, Chung Ninh đã đánh hơi được chuyện gì đó. Cô ta tìm gặp Lưu Minh Hạo, hỏi xem tôi có đang cặp kè với ai không. Lưu Minh Hạo giả ngốc, nói: “Không phải đâu, lần trước em giận cậu ta những hai tháng trời, giờ có cho cậu ta ăn gan trời thì cậu ta cũng không dám đâu.”

Chung Ninh nói: “Anh đừng có bao che cho anh ta, bọn đàn ông các anh em còn lạ gì, chắc chắn là đang cặp với con nào rồi! Anh lừa ai chứ?”

Tối hôm đó, Lưu Minh Hạo hốt hoảng gọi điện hẹn gặp tôi. Chúng tôi đến nhà hàng Moscow, cậu ta kể Chung Ninh đến tìm mình, còn nói Chung Ninh đang nghe ngóng tin tức của An Tâm, xem tôi và An Tâm còn qua lại với nhau không. Tôi hỏi cậu ta trả lời thế nào, cậu ta nói lúc đầu còn thề thốt là không biết, nhưng sau đó Chung Ninh hết mua chuộc lại dọa dẫm, đem công trình trường thể thao và những hợp đồng với công ty Quốc Ninh ra làm mồi nhử, trong khi Lưu Minh Hạo lại là người nhu nhược, nên cuối cùng cậu ta đã khai ra chỗ làm mới của An Tâm. Cậu ta giải thích rằng qua lời nói của Chung Ninh, có thể thấy cô ta đã biết về tung tích của An Tâm, nên cậu ta có chối quanh cũng chẳng ích gì, chỉ là sự hi sinh vô ích mà thôi.

Lúc đầu, nghe Lưu Minh Hạo phân trần, tôi khẳng định Chung Ninh đã giở trò dọa nạt, mà Lưu Minh Hạo lại tham sống sợ chết nên mới bán đứng bạn bè. Sau đó, Lưu Minh Hạo bỗng nói Chung Ninh tìm thấy tấm danh thiếp của An Tâm trong túi của tôi, tình tiết này khiến tôi có muốn cãi cũng không được.

“An Tâm đưa danh thiếp cho cậu ư?” Lưu Minh Hạo hỏi tôi.

Miệng tôi không thừa nhận nhưng mặt thì đã trắng bệch. Tôi vô cùng hối hận, chỉ có thể âm thầm trách cái tính cẩu thả của mình.

Lưu Minh Hạo khuyên tôi nên chuẩn bị tinh thần, tạm thời ngừng liên lạc với An Tâm, để qua chuyện này rồi tính, nếu không được thì tìm cho An Tâm một công việc khác. Lưu Minh Hạo tìm tôi, nói rõ tình thế và đưa ra cách giải quyết cho tôi là vì cậu ta không muốn đắc tội với tôi.

Ngoài mặt, tôi tỏ ra bình thản không thèm để ý đến Lưu Minh Hạo, nhưng kỳ thực trong lòng tôi thấp thỏm không yên. Lưu Minh Hạo gọi rất nhiều món nhưng tôi không ăn, chỉ ngồi nghe cậu ta giải thích, cuối cùng hỏi: “Cậu còn ăn nữa không?”

Cậu ta nhìn tôi, ngẩn ra giây lát rồi nói: “Không ăn nữa, về thôi.”

Chúng tôi đứng lên, Lưu Minh Hạo suýt nữa quên cả trả tiền.

Trên đường về nhà, tôi gọi cho An Tâm hai lần nhưng em không nghe máy. Tôi lái xe về hoa viên Hương Giang, từ ngày bố tôi bị tai nạn, tôi lại dọn về đó sống. Tôi vào nhà, Chung Ninh và Chung Quốc Khánh đang thì thầm gì đó với nhau, thấy tôi vào, hai người họ liền im lặng. Chung Quốc Khánh đứng lên, lườm tôi một cái rồi đi thẳng vào thư phòng. Chung Ninh không buồn nhìn tôi, cũng không nói gì, hai mắt đỏ hoe như vừa mới khóc.

Tôi cũng không nói gì, đi thẳng về phòng của mình. Chung Ninh lúc này mới gọi tôi lại, nói: “Dương Thụy, anh lại đây một lát, em cho anh xem một thứ.”

Giọng cô ta nghẹn lại. Tôi không viện được cớ lảng tránh, liền đi tới, ngồi xuống sô pha đối diện cô ta.

“Dương Thụy, anh xem đây là ai?” Cô ta lấy mấy bức ảnh dưới bàn trà lên, đặt trước mặt tôi. “Anh có quen người này không?”

Tôi nhìn mấy bức ảnh đó, nét mặt tuy bình thản nhưng tim thì đập thình thịch. Đều là ảnh của An Tâm, hình như bị ai đó chụp lén, cảnh nền là một khu tập thể cũ nát. Tôi không nhớ rõ lúc đó mình cảm thấy khó xử hay phẫn nộ nhưng tôi cố che giấu cảm xúc của mình, bởi tôi nhìn thấy trong bức ảnh, An Tâm còn dắt theo một đứa bé khoảng một, hai tuổi.

Tôi hỏi Chung Ninh: “Ai chụp vậy?”

Chung Ninh không trả lời, còn hỏi lại tôi: “Người phụ nữ này là ai, anh có quen không? Còn đứa trẻ này nữa, anh có quen không?”

Tôi sẵng giọng hỏi lại: “Là ai chụp?”

Chung Ninh lạnh lùng trả lời: “Là em, em thuê người chụp.”

Tôi tức giận quát: “Em muốn làm gì?”

Chung Ninh đáp: “Không làm gì cả, em chỉ muốn biết đứa bé này là con của ai thôi. Thật không thể ngờ được, trông mặt non choẹt như học sinh thế này mà đã làm mẹ rồi cơ đấy. Đứa bé cũng biết đi rồi.”

Mặt tôi đờ ra, lưỡi cứng lại. An Tâm đã có con rồi ư? Trong lòng tôi như có một hòn đá đè nặng. Tất cả những hình ảnh hạnh phúc và tình yêu chợt lóe lên trong đầu tôi rồi tan nát, để lại nỗi đau khiến tôi như điên dại.

“Rốt cuộc em muốn làm gì?” Tôi hét lên.

Chung Ninh giật mình, làm rơi mấy tấm ảnh trên tay, giọng cô ta đanh lại, hỏi: “Ai là bố của đứa bé hả? Ai là bố của đứa bé? Là anh phải không?”

Nói rồi, cô ta cầm mấy tấm ảnh ném vào người tôi. Tôi rất muốn cho cô ta một cái tát nhưng phải hết sức kiềm chế. Tôi đứng lên, đi vào phòng ngủ, đóng cửa đánh “rầm” một tiếng. Tôi cảm thấy ngạt thở, nước mắt không thể kìm nén, trào ra một cách đau đớn.

Chung Ninh lớn tiếng quát tháo bên ngoài: “Dương Thụy! Anh ra đây cho tôi! Anh cút đi cho tôi! Anh đã có người phụ nữ khác, có con rồi, vậy mà còn lừa tôi lâu đến vậy. Anh còn mặt mũi sống ở đây sao, anh có còn là người không?”

Chung Quốc Khánh cũng từ thư phòng đi ra, nói gì đó với Chung Ninh rồi cất tiếng gọi: “Dương Thụy, ra đây!”

Tôi mở cửa, còn chưa kịp nhìn rõ hình dáng của Chung Quốc Khánh đã phải lãnh một cái tát vào mặt. Bị bất ngờ, tôi ngã phịch xuống đất, khóe miệng đỏ lòe những máu, không biết là máu mũi hay máu trong miệng trào ra. Tôi không đánh lại anh ta, nghĩ bụng dù sao tôi cũng có lỗi với Chung Ninh.

Chung Quốc Khánh nghiến răng, chửi: “Mày chơi được đấy! Mày không định sống ở cái đất Bắc Kinh này nữa hả? Mày đừng tưởng thế này là xong, mày dám chơi tao, tao cho mày chết!”

Tôi lồm cồm bò dậy, không nói không rằng, quay người đi vào phòng vệ sinh rửa sạch vết máu, sau đó trở lại phòng ngủ, thu dọn đồ đạc. Tôi muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này nên cũng không tính toán xem phải mang thứ gì, bỏ lại thứ gì mà cứ nhét hết vào túi. Chung Quốc Khánh chửi xong thì quay về thư phòng, không biết anh ta gọi điện thoại cho ai, đại khái là nói về chuyện của tôi. Chung Ninh đang gào khóc ở sô pha. Tôi đi ngang qua mặt cô ta, được mấy bước thì quay lại, đem điện thoại, khóa xe mà công ty Quốc Ninh cấp cho tôi đặt lên bàn trà, sau đó rời khỏi ngôi nhà xa hoa đó.

Đêm đã khuya, tôi men theo con đường lớn đi bộ về phía trung tâm thành phố. Giờ đó đã không còn taxi, còn mấy chiếc xe chở hàng thì chẳng thèm để ý đến tôi. Muộn như thế rồi, ai dám cưu mang một gã lôi thôi lếch thếch chẳng khác gì lưu manh như tôi? Đi được hơn hai tiếng đồng hồ, gần một giờ sáng tôi mới đến được cầu Tam Nguyên. Gió bắt đầu thổi mạnh, phả vào khuôn mặt hơi sưng tấy của tôi, hai bắp chân thì tê buốt.

Một suy nghĩ không ngừng lặp lại trong đầu tôi: Tất cả đã kết thúc rồi, kết thúc rồi.

Ngoài ra, còn có một câu hỏi nữa: Đứa trẻ đó là con của ai?

Sau này tôi mới biết, Chung Ninh đã theo dõi An Tâm từ trung tâm thương mại về tận chỗ trọ. Cô ta nhìn thấy An Tâm đi vào một khu tập thể cũ, không lâu sau thì bế một đứa bé từ trong nhà ra. Đi qua một cửa hàng tạp hóa, An Tâm đặt đứa bé xuống để mua đồ. Đứa bé khoảng hơn một tuổi, tha thẩn chạy chơi xung quanh. Chung Ninh từ trên xe bước xuống, giả vờ chơi đừa với nó, hỏi: “Cháu mấy tuổi rồi?”

Đứa bé cúi đầu, không trả lời.

Chung Ninh lại hỏi: “Cháu tên là gì?”

Đứa bé bẽn lẽn cười, trề môi ra, không đáp.

Chung Ninh lại hỏi: “Mẹ cháu đâu?”

Đứa bé quay người chỉ vào An Tâm, gọi: “Mẹ ơi!”

Chung Ninh lấy từ trong ví ra một tấm ảnh của tôi, hỏi: “Đây là bố cháu phải không?”

Đứa bé nhìn một lát rồi gật đầu.

Đúng lúc đó, An Tâm đi ra, nhìn thấy Chung Ninh. An Tâm lập tức nhận ra cô ta. Chung Ninh cũng không né tránh mà nhìn em bằng cặp mắt thù hận, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười tàn độc.

“Cô thật có phúc, sinh được một đứa con xinh xắn thế này, chắc bố nó phải rất đẹp trai.” Cô ta nói.

An Tâm không trả lời, bế con đi. Chung Ninh không đuổi theo mà quay lại xe. Mặt cô ta sa sầm, chắc là hận tôi đến tận xương tủy, thề sẽ bắt tôi phải trả giá.

Trên xe còn có một người nữa. Người đó mở máy ảnh ra, đưa cho cô ta cuộn phim. Cô ta nhìn nó rồi nói một câu cộc lốc: “Đi!”

Những tình tiết đó, sau này tôi mới biết, nhưng đồng thời tôi cũng biết, đó không phải là một sự hiểu lầm. Tất cả đều là lỗi của tôi. Tôi yêu một cô gái nhưng không dám công khai, trong khi lại tay trong tay với một cô gái mà tôi không yêu, chỉ vì những lợi ích vật chất. Tôi là một thằng đàn ông khốn nạn.

Tất cả nên kết thúc thì hơn!

Tôi đứng trên cầu Tam Nguyên, vào giữa đêm khuya giá lạnh, không gian yên ắng giúp tôi trấn tĩnh lại.

Lúc đó, tôi hận An Tâm vô cùng. Miệng thì nói không thể tha thứ cho loại đàn ông dối trá, nhưng tật xấu lớn nhất của em lại là dối trá! Em giấu giếm tôi, rõ ràng biết tôi yêu em, vậy mà còn úp mở chuyện của mình. Em biết tôi là ai, sống ở đâu, có những ai là người thân, tôi tốt nghiệp trường nào, đi làm ở đâu. Tất cả mọi thứ về tôi em đều biết. Đến khi tôi qua lại với Chung Ninh, em cũng biết. Tôi chẳng còn gì để giấu em cả. Còn em thì sao? Em là ai, quá khứ thế nào, rốt cuộc em đã yêu mấy người đàn ông… đến tận khi đó tôi cũng không biết rõ. Và rồi lại xuất hiện thêm một đứa trẻ mà tôi hoàn toàn không hay biết.

Tôi càng nghĩ càng thất vọng, càng nghĩ càng phẫn nộ, càng nghĩ càng không thể hiểu nổi. Lúc đầu tôi theo đuổi em vì tôi nghĩ em là một cô gái thuần khiết. Để giành được sự “thuần khiết” ấy, tôi đã vứt bỏ tất cả. Vậy mà sự thật lại khác xa so với những gì tôi tưởng tượng. Em không những không phải là một cô gái trong trắng, ngây thơ mà còn là một người mẹ từng trải. Có lẽ ngay bản thân em cũng không thể nói rõ được bố đứa bé là ai, ở đâu, có ngó ngàng gì đến em không, có chăm lo cho đứa bé đó không.