Ngoảnh Mặt Lại Gặp Được Người

Chương 14: Hoàn chính văn

14.

Ngoại trừ việc mất trí nhớ do yếu tố bên ngoài gây ra, kỳ thật trí nhớ của tôi rất tốt, có thể nhớ một chuyện rất nhiều năm, thậm chí còn có thể nhớ cả đời.

Chẳng hạn như dãy số mà kỳ nghỉ hè năm ấy Tống Tây Hành để lại cho tôi.

Sau khi gặp lại lần nữa, tôi và anh cho tới bây giờ vẫn chưa trao đổi số điện thoại, trước kia tôi không biết có phải anh lúc nào cũng cầm điện thoại hay không, nhưng mỗi lần gửi tin nhắn Wechat, anh nhất định sẽ trả lời chỉ sau một giây.

Ngày đó sau khi tôi cho học sinh tan học, đảo mắt nhìn thấy chậu hoa dành dành đặt trên bệ cửa sổ, tôi cầm chậu hoa xoay một vòng, quả nhiên nhìn thấy phía dưới viết một hàng chữ nhỏ:

"Triệu Ti Uẩn thích Tống Tây Hành."

Cái này là tôi dùng đá nhọn khắc lên, xiêu xiêu vẹo vẹo, giờ nghĩ lại, lúc đó thật sự ngây thơ, nhưng tôi không nghĩ đến có người cũng ngây thơ như mình, lại ở ngay dưới hàng chữ đó, ngay ngắn khắc dòng chữ:

"Tống Tây Hành cũng thích Triệu Ti Uẩn."

Tôi dựa vào cửa số lấy điện thoại ra, gọi cho dãy số kia, rất nhanh đường dây đã kết nối, khi nghe thấy câu “Alo, xin chào” quen thuộc, tôi không hiểu sao không kìm được mà rơi nước mắt.

Hóa ra một giợt nước mắt có thể từ tụ lại đến rơi xuống nhanh đến như vậy.

Tôi cắn môi không dám lên tiếng, sợ anh nghe thấy tôi đang khóc.

Anh không cúp máy, mà chỉ đi từ nơi có chút ồn ào đến một chỗ rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng th ở dốc của anh ở đầu dây bên kia.

Có lẽ là đoán được, anh trầm giọng nói:

“Ti Uẩn, anh rất nhớ em.”

Tôi siết chặt điện thoại, nghẹn ngào gọi một tiếng:

"Tống Tây Hành."

Thật sự xin lỗi, vì đã quên mất anh…

Lúc Tống Tây Hành chạy về, tôi vừa chải vuốt xong tâm trạng đi ra từ nhà vệ sinh, hai mắt đỏ hoe giống như bị người đ.ấm.

Khi anh đẩy cửa bước vào, tôi sợ đến mức đánh rơi chiếc khăn lông trên tay, chưa kịp cúi xuống nhặt đã bị anh ôm vào trong ngực.

“Đừng cử động, để anh ôm em.”

Sau đó cũng không biết ôm như thế nào liền ôm đến trên sofa trong phòng khách, ngón tay anh dán lên eo tôi, mặt vùi vào cổ tôi, giọng nói có chút nghẹn ngào.

"Ti Uẩn, thật sự xin lỗi."

Hơi thở phả vào cổ tôi hơi ngứa ngáy, sau đó anh lại nói:

“Quên anh lâu như vậy, mau nghĩ kĩ xem nên bồi thường anh thế nào đi!”

Sau đó, liên quan đến vấn đề bồi thường này, lấy việc tôi chuyển đến nhà anh coi như giải pháp cuối cùng.

Lần nữa biết được tin tức của Tô Hân đã là nửa năm sau, cô ấy ra nước ngoài, trước khi đi còn gửi cho tôi một tin nhắn, là mấy câu xin lỗi, tôi không trả lời, xóa cô ấy khỏi danh sách bạn bè.

Khi đó tôi đã bắt đầu học cao học, vẫn đang tiếp tục dạy kèm cậu học sinh lớp 12 kia, Tống Tây Hành mỗi ngày đếu rất bất mãn nhưng lại không thể làm được gì.

Ừm… Tôi rất vui vẻ.

Tôi đã từng tưởng tượng cảnh mình được cầu hôn, nhất định phải có hoa tươi, bóng bay, còn có các loại đèn nháy, nhưng khi thực sự được cầu hôn lại cái gì cũng không có.

Vào một buổi sáng rất bình thường, tôi rửa mặt xong đi ra từ nhà vệ sinh liền nhìn thấy Tống Tây Hành quỳ một chân xuống đất, tay cầm một chiếc nhẫn.

Anh nói: "Ti Uẩn, em có đồng ý gả cho anh không?”

“Anh đợi không nổi nữa rồi.”

“Anh sẽ lại mua cho em tất cả những gì em muốn.”

“Triệu Ti Uẩn, anh yêu em, rất yêu em.”

Tôi dở khóc dở cười, đeo nhẫn xong tôi thở dài:

"Đúng vậy, anh cũng sắp ba mươi, cũng nên kết hôn rồi.”

Sau đó, đối với những lời tôi thuận miệng nói ra, Tông Tây Hành rất không hài lòng, đặc biệt là khi tôi còn được một cậu học sinh lớp 12 gọi một câu chị hai câu chị, cho nên anh cho rằng tôi chê anh già, vì vậy dùng thể lực chứng minh anh… còn rất trẻ.

Sáng hôm đó, khi gần đến giờ dạy học, Tống Tây Hành chậm rãi đắp chăn lên người tôi, hôn tôi, sau đó mở máy tính của tôi lên, kết nối video với học sinh.

“Ơ? Chị đâu rồi? Là gọi nhầm rồi sao?”

Tống Tây Hành liếc nhìn tôi, kéo cà vạt, trịnh trọng đáp:

“Không gọi nhầm, giọng chị bị khàn rồi, anh rể dạy cậu.”

- --

(Hoàn chính văn)